“Aaa.”
Một tiếng hét giống như tiếng lợn bị chọ tiết truyền đến.
Trái tim của Tô Cẩm Tinh dần chìm xuống.
Cô có thể cảm thấy con dao đang cắm sâu vào da thịt.
“Người đâu, đến mau! Có người gϊếŧ người!” Tổng giám đốc Vương gào thét chạy ra ngoài, cả bệnh viện bắt đầu xao động.
Một giọng nói khàn khàn và u ám vang lên: “Buông tay.”
Tô Cẩm Tinh không còn nghe thấy âm thanh xung quanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai người, một hơi thở dồn dập bối rối là của cô.
Có một hơi thở khác, bình tĩnh nhẫn nại.
Anh mặc một bộ quần áo màu đen, đội mũ bảo hiểm, một giọng nói bị bóp nghẹt phát ra từ mũ bảo hiểm: “Cẩm Tinh, buông tay.”
Cô hoảng sợ, vội vàng buông ra, lúc này mới nhận ra con dao trong tay không hề đâm vào Tổng giám đốc Vương, mà là bị anh giữ chặt trong tay, máu đặc chảy ra từ kẽ hở giữa các ngón tay.
Hơn nữa còn là… tay trái!
“Anh…”
Những người mặc đồ đen bên ngoài chuẩn bị xông vào.
Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy có một lực rất lớn kéo cô đi thẳng ra cửa, vệ sĩ do Tổng giám đốc Vương dẫn tới đã vội vàng chạy tới, nhưng bị anh đá một cái, sau đó kéo cô nhanh chóng ra khỏi cửa phòng khám nhỏ.
“Chúng ta đi kiểu gì?”
Anh không nói lời nào, dùng một tay ôm eo cô rồi chạy về phía trước, nhẹ nhàng đặt cô lên xe máy sau đó nhanh chóng lên xe máy phóng đi.
May mắn thay, nơi này nhiều người, xe máy linh hoạt đi lại trên đường, qua mấy đường nhỏ đã cắt đuôi được đám vệ sĩ của Tổng giám đốc Vương.
Tốc độ xe rất nhanh, tóc cô bay loạn tứ phía.
Nước mắt của cô như pha lê lần lượt rơi xuống.
Bởi vì bàn tay trái đặt của anh vẫn đang chảy máu.
Tô Cẩm Tinh có chút áy náy: “Tay của anh…”
“Không sao.”
“Nhưng tay anh chảy rất nhiều máu!”
“Em làm anh bị thương tốt hơn là làm Tổng giám đốc Vương bị thương, ông ta là một tên lưu manh, nếu em khiến ông ta bị thương, ông ta sẽ trả thù em.”
Tô Cẩm Tinh cảm thấy có chút áy náy, cô đưa tay ra đặt lên mu bàn tay anh.
“Cẩm Tinh, đừng chạm vào nó.”
“… Đau không?”
“Không đau.”
“Nói dối, em biết em ra tay mạnh như thế nào.”
Giọng anh nhẹ nhàng trầm ổn: “Nhưng nếu em vuốt như vậy… anh không thể tập trung lái xe.”
Tô Cẩm Tinh rút tay về, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại đưa tay ra, dùng sức ấn một chút: “Thương thế của anh nghiêm trọng, phải nhanh chóng cầm máu, nếu không sẽ bị uốn ván.”
“Không cần, anh không sao.”
“Sao lại không sao! Anh luôn nói với em rằng anh không sao, là anh nói với em rằng khi đau thì phải nói, đừng sợ xấu hổ, đừng sợ khiến người khác đau lòng, anh ngoan ngoãn có được không? Chúng ta mau tìm một bệnh viện để xử lý vết thương cho anh có được không, nếu không em thực sự rất lo lắng…”
Gió càng lúc càng mạnh, bất tri bất giác hai người đã rời thành phố và đi về hướng Tây.
Trên đường có ít xe và người hơn, gió cũng trở nên lạnh hơn.
Giọng anh nhẹ nhàng: “Cẩm Tinh, em có biết anh là ai không?”
Tiếng gió lớn đến mức cô không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”
“…Không có gì.”
Anh chưa từng nói với cô câu đó.
Chưa từng nói.
Có phải cô lại coi anh trở thành Tiên sinh không?
Cho dù bây giờ đang là ban ngày.
Nhưng anh lại đang đội mũ bảo hiểm.
Nhưng như vậy thì sao chứ?
“Vừa rồi anh nói cái gì, em không nghe thấy?”
Anh cười nhẹ: “Không có chuyện gì.”
Hay đúng hơn là không còn quan trọng nữa.
Tô Cẩm Tinh nắm chặt tay anh: “Nhưng anh…”
“Cẩm Tinh, em có biết hôm nay là ngày gì không?”
Hôm nay…
Tô Cẩm Tinh sững người trong giây lát.
“…”
“Hôm nay là sinh nhật của anh.”
“Em nhớ rõ." Tô Cẩm Tinh gật đầu và lặp lại: “Em vẫn nhớ, em không quên.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Cận Ngôn rất vui.
Cô vẫn nhớ sinh nhật của anh, cô vẫn nhớ.
Trong lòng cô dù có đến 99% là tiên sinh thì vẫn còn có 1% nhỏ nhoi thuộc về anh.
Vậy là đủ.
Anh không đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần một chút là đủ.
“Cẩm Tinh, anh hơi vui vẻ.”
Tô Cẩm Tinh cười nhẹ: “Đồ ngốc, bị em đâm còn vui vẻ.”
“Nếu như sau này em không bỏ lại anh nữa, anh nguyện ý cho em đâm mỗi ngày.”
“Vậy anh không phải sẽ bị em đâm thành con nhím sao?”
“Con nhím cũng được, con vật anh thích nhất là con nhím.”
“… Lại nói vớ vẩn, anh thích con nhím bao giờ?”
“Vừa rồi.”
Trái tim cô lỡ nhịp: “…”
“Kể từ giờ phút này, con nhím là con vật mà anh thích nhất.”
“…”
Nụ cười của anh càng lúc càng lớn, nhưng tiếc rằng tất cả đều được giấu vào trong chiếc mũ bảo hiểm và không ai có thể nhìn thấy được.
“Cẩm Tinh, hôm nay là sinh nhật của anh.”
“Em biết, em nói là em vẫn nhớ, chưa hề quên.” Cô nói tiếp: “Dù anh có quên thì em cũng sẽ không quên, lúc đầu em định đi gặp Lưu Phấn xong thì sẽ đến núi Vân Đài. Dù anh không đi thì em cũng sẽ đi, em sẽ là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh, và em sẽ là người đầu tiên được ngắm bình minh trên toàn thành phố H. "
Yết hầu cầu anh khẽ lăn: “Được, chúng ta đi thôi.”