Tô Cẩm Tinh đã đợi bên ngoài gần một tiếng trước khi tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên và thấy cửa phòng tắm bị đẩy ra.
Anh dùng tay phải ôm chặt cánh tay trái, loạng choạng bước ra.
Dường như không ngờ rằng Tô Cẩm Tinh cũng ở đó nên bước chân hơi khựng lại: “… Sao em vẫn chưa đi?”
Tô Cẩm Tinh không trả lời, vội quay đầu qua hướng khác rồi đưa khăn tắm cho anh: “Anh quấn khăn vào trước đi.”
Vốn dĩ Tiêu Cận Ngôn nghĩ rằng cô đã đi khỏi phòng rồi nên bây giờ anh vẫn đang trần như nhộng.
“Tay của tôi… không thể làm được…” Anh dùng lực siết chặt cánh tay trái đầy đau đớn, cắn răng chịu đựng: “Không phải tôi cố ý tính kế em đâu, tôi cũng không biết hôm nay bị sao nữa, tự nhiên lại mất kiểm soát như thế. Tiểu Tinh Tinh, tôi không có ý mạo phạm em nhưng tôi thực sự không thể lấy tay quấn khăn lại được, tôi…”
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, cắn môi: “Anh… anh lại đây.”
“…Em định làm gì?”
“Lại đây.”
Cô nhắm nghiền mắt, khi thị giác không còn hoạt động thì các giác quan khác lại vô cùng rõ ràng.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng bước chân hơi nặng nề của Tiêu Cận Ngôn, cũng như tiếng thở dồn dập vì đau đớn của anh.
Cô nghĩ rằng ít nhất anh phải nóng bừng cả người sau khi tắm xong, nhưng khi anh bước tới, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh phả vào mặt.
“Anh tắm bằng nước lạnh à?” Cô nhắm mắt hỏi: “Cánh tay của anh đau như vậy rồi mà sao anh còn dám tắm bằng nước lạnh?”
Tiêu Cận Ngôn gượng cười, giọng nói hơi viển vông: “… Tắm nước lạnh để bình tĩnh lại.”
Bình tĩnh…
Phải mất vài giây cô mới nhận ra tại sao anh lại nói hai chữ bình tĩnh.
Tô Cẩm Tinh khẽ ho hai tiếng để che đi sự xấu hổ của mình, dùng hai tay giơ cao hai khúc khăn tắm, nhắm mắt nói: “Chiều cao như thế này được chưa?”
“… Cao hơn một xíu.”
“…”
“Đúng rồi.”
Tô Cẩm Tinh nghe lời chỉ dẫn của anh, cô lấy tay quấn chiếc khăn quanh eo, cuối cùng ghim chặt các góc lại.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người quá lớn, ngay cả khi Tiêu Cận Ngôn hơi cúi xuống để phối hợp với cô thì Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy hơi khó khăn, tư thế của cô giống như… chủ động tiến vào trong vòng tay anh.
Tóc của cô lúc nào cũng thoang thoảng hương hoa nhài.
Tiêu Cận Ngôn khẽ cúi đầu hít sâu một hơi, hương thơm còn chưa kịp hít vào tới phổi thì cô đã nhanh chóng lui ra: “Được, được rồi.”
Cô hé mắt liếc nhìn anh, may mà chiếc khăn tắm đã đặt đúng vị trí và trông khá chắc chắn.
“… Cảm ơn.” Anh nói.
Tô Cẩm Tinh dùng mu bàn tay vỗ vào mặt, nóng ran khiến cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Vừa rồi, bác Lâm nói rằng Tiêu Cận Ngôn rất giữ kẽ với cô, đã không còn sự cuồng nhiệt của tình yêu thời niên thiếu nữa.
Lúc này cô mới nhận ra, cái cách mà Tiêu Cận Ngôn vừa nói lời cảm ơn với cô thật sự rất khách sáo.
“Tiểu Tinh Tinh, sao em lại quay lại?”
Anh ngồi xuống mép giường, vì sợ làm cô không vui nên cố tình ngồi xa ra.
“Tôi sợ anh xảy ra chuyện nên mới lên xem, nếu tình hình không ổn thì tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”
“Em đang lo lắng cho tôi sao?”
“…”
“Tiểu Tinh Tinh, em đang lo lắng cho tôi phải không?” Tiêu Cận Ngôn thấy vui mừng, khóe môi hơi cong lên: “Trong lòng em, chúng ta vẫn còn tình cảm, đúng không? Mặc dù lúc ấy tôi có thể sẽ làm tổn thương em nhưng em vẫn sẽ quay lại để cứu tôi, đúng không?”
Tô Cẩm Tinh không biết phải nói gì.
Về lý, cô không thể thấy chết mà không cứu, cứ bỏ đi một cách dửng dưng như thế. Về tình, dù sao anh cũng là người thân của Tiên sinh.
Một cặp song sinh có thể có cùng DNA.
Anh… là người thân duy nhất của Tiên sinh trên cõi đời này.