Tô Cẩm Tinh cắn chặt răng, nhanh chóng chạy ra phòng ngủ, đóng cửa lại.
Không hề nhận ra phía sau cô, ánh sáng mờ dần trong mắt Tiêu Cận Ngôn.
Cô nhanh chóng gọi điện cho bác Lâm: “Bác Lâm, khóa cửa trong phòng hình như bị hỏng, cháu không ra ngoài được…”
“Tiểu Tinh Tinh, hay là hai người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tôi sẽ tìm người sửa lại?” Khi nói lời này, giọng điệu của bác Lâm hơi ngập ngừng: “Cô và cậu chủ ổn chứ?”
Tô Cẩm Tinh không có thời gian để ý đến những lời nói của bác ấy, cô vội vàng nói: “Tôi sẽ tự tìm cách”, rồi cúp điện thoại.
Cô nhìn quanh phòng khách, cuối cùng tìm thấy một chiếc cờ lê trong góc, cô dùng sức đập mạnh vào khoá cửa.
Trong phòng ngủ, cô vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm nhẹ trầm thấp bị anh nén lại, màng nhĩ cô như muốn nổ tung.
Nhưng sức lực của cô có hạn, đừng nói là cô, khóa cửa này cho dù một người đàn ông bình thường cũng không thể mở được.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Ánh mắt của Tô Cẩm Tinh liếc nhìn chiếc trâm cài áo hình hoa hải đường trên ngực cô.
Bàn tay cô nhẹ nhàng lướt qua cây trâm, trong lòng đầy rối rắm.
Cây trâm này là kỷ niệm của cô về đoạn ký ức đó, nhưng người đang chịu đủ dày vò bên trong kia không phải ai khác lại chính là Tiêu Cận Ngôn.
Là… em ruột của Tiên sinh.
Cô không hề do dự tháo chiếc trâm ra rồi nhẹ nhàng nhét vào lỗ khóa.
Nửa phút sau, tiếng cạch cạch vang lên, khóa cửa được mở ra.
Tô Cẩm Tinh gần như chạy một mạch xuống tầng dưới, vừa lúc đụng vào bác Lâm vì nghe thấy tiếng động nên khoác áo ra kiểm tra.
“Tiểu Tinh Tinh, sao cháu lại đi ra? Cậu chủ…”
“Bác Lâm, cháu không có thời gian giải thích với bác, mau gọi xe cấp cứu trước, tình hình của Tiêu Cận Ngôn rất tệ.”
Bác Lâm hoảng sợ: “Tình hình rất tệ? Không phải chứ, trong bát canh lê đó chỉ có một ít rượu huyết hươu, sao lại rất tệ được…”
Tô Cẩm Tinh nghe như đầu óc có tiếng ong ong: “Rượu huyết hươu?”
“À…” Bác Lâm hơi ngượng ngùng: “Là ông chủ, ông ấy đã nhận ra hai người không phải đã làm lành thật mà chỉ vì muốn để ông ấy vui nên giả bộ đóng kịch mà thôi. Cái người tên Alexander không nhận ra nhưng ông ấy là ông nội của cậu chủ mà, sao lại không nhận ra chứ. Vậy nên ông chủ đã bảo tôi cho một ít rượu huyết hươu vào trong bát canh lê rồi khoá cửa phòng lại với mục đích muốn để hai người thân mật nhiều hơn…”
Tô Cẩm Tinh càng nghe càng không nói nên lời.
Chuyện gì vậy chứ?
“Hiện giờ sức khoẻ của cậu chủ không sao chứ?”
Cuối cùng Tô Cẩm Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô nhìn thấy bộ dạng đó của Tiêu Cận Ngôn còn tưởng rằng anh trúng độc vì ăn phải thứ gì đó tương khắc, hóa ra lại là rượu huyết hươu.
“Không sao, có điều…” Tô Cẩm Tinh hơi mất tự nhiên quay đầu qua hướng khác: “Có điều do tác dụng của thuốc nên hơi nóng nảy.”
“Vậy cháu…”
“Cháu mở khóa bằng chiếc trâm cài áo.” Tô Cẩm Tinh thở dài, liếc nhìn căn phòng phía trên với vẻ lo lắng: “Bác Lâm, hay là bác lên trên đó xem anh ta thế nào đi.”
Bác Lâm cười gượng, cũng tự biết bản thân mình đã làm hỏng việc rồi: “Tiểu Tinh Tinh, có phải cháu và cậu chủ còn giận nhau không?”
“… Không có.”
“Nhưng không phải chỉ có ông chủ mà ngay cả tôi cũng có thể thấy được giữa hai người có gì đó không ổn.”
“Sao bác lại nhận ra được?” Cô nghĩ hôm nay mình đã diễn rất tốt, Alexander và Bạch Doanh đã bị thuyết phục, nhưng cô vẫn không lừa được ông cụ Tiêu.
Bác Lâm thở dài: “Cháu không nhớ sao? Lúc trước khi hai người còn mặn nồng, ngày nào cũng dính lấy nhau, tay của cậu chủ lúc nào cũng để trên eo cháu, đi đâu cũng ôm cháu vào vì sợ người khác sẽ cướp mất. Nhưng bây giờ thì sao? Lúc cháu đang nấu ăn bên trong nhà bếp, cậu ấy chỉ đứng bên ngoài không dám vào, chỉ dám tựa vào khung cửa để nhìn, một đôi vợ chồng trẻ sao có thể khách sáo như vậy chứ?”
Tô Cẩm Tinh chợt bừng tỉnh.
“Tiểu Tinh Tinh, cháu vẫn còn giận cậu chủ phải không?” Bác Lâm nói: “Mấy năm nay thật sự cậu chủ sống rất cực khổ, cả đêm đều mất ngủ, uống rất nhiều thuốc ngủ nhưng vẫn chẳng có tác dụng gì.”
“Nhưng sự nghiệp của cậu ấy lại phát triển tốt, tốt hơn rất nhiều so với trước đây.”
Bác Lâm rầu rĩ nói: “Bên ngoài thì vinh quang nhưng chỉ có cậu ấy mới biết được nỗi thống khổ trong lòng mà thôi, cậu ấy không ngủ được nên chỉ có thể dùng công việc để quên đi bản thân. Hơn nữa tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với cậu ấy, mấy năm nay cậu ấy như biến thành một cỗ máy làm việc, lạnh lùng với mọi người, rất khác so cậu ấy trước đây.”
“Ưm…”
Tầng trên lại vọng đến tiếng kêu la đầy đau đớn.
Bác Lâm nói: “Hay là để tôi đi xem cậu chủ trước.”
Vừa dứt lời, từ cánh cửa phòng ngủ nhỏ truyền đến một giọng nói ngái ngủ: “Mẹ, hình như con nghe thấy tiếng của bố. Có phải bố đang đánh nhau với kẻ xấu không?”
Tiểu Viên Nguyệt đang mặc bộ đồ ngủ Pikachu, mũm mĩm và dễ thương, đang dụi đôi mắt ngái ngủ hỏi.
“Ôi ôi cô công chúa nhỏ, sao lại chạy xuống đây thế? Bên ngoài lạnh lắm, mau về ngủ tiếp đi.”
Tiểu Viên Nguyệt không mở nổi mắt: “Ông nội Lâm, cháu lo lắng cho bố lắm, cháu muốn đi xem bố thế nào.”
Nói rồi, đôi chân ngắn cũn cỡn của Tiểu Viên Nguyệt đã chạy lên tầng trên.
Bác Lâm giật mình, vội vàng chạy tới ôm lấy Tiểu Viên Nguyệt: “Bây giờ không lên được đâu…”
“Tại sao?”
“Bởi vì… bởi vì bố cháu đang đánh nhau với kẻ xấu, nếu cháu lên thì sẽ ảnh hưởng đến bố.”
“Cháu chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn thôi được không? Cháu sợ bố bị thương, lúc đó cháu sẽ thổi cho bố, bố sẽ không đau nữa.”
Những lời nói ngây thơ vừa được thốt ra thì cả bác Lâm và Tô Cẩm Tinh đều cảm thấy trái tim mình như bị mèo cào.
Tiểu Viên Nguyệt phụng phịu chạy ra khỏi vòng tay của bác Lâm: “Ông nội Lâm, bố đã hứa với cháu sau này mỗi ngày sẽ kể chuyện cho cháu nghe, cháu đứng bên cạnh đợi bố đánh xong sẽ ngủ với bố.”
Cô nhóc này hơi dùng sức, bác Lâm đã già nên suýt chút nữa ôm không được.
Bác ấy nhanh chóng giữ chặt cô gái nhỏ trong tay, ôm vào lòng nói: “Hôm nay bố cháu bộn bề công việc, ông nội Lâm kể chuyện cho cháu nghe được không?”
“Nhưng giọng bố nghe đau quá, chắc là bố đau lắm…”
Tô Cẩm Tinh bất đắc dĩ mỉm cười.
Tính khí bướng bỉnh không đạt được mục tiêu thì không bỏ qua của Viên Nguyệt đúng là được thừa hưởng một trăm phần trăm từ Tiêu Cận Ngôn.
Cô nói: “Viên Nguyệt, con nghe lời bác Lâm đi, để mẹ lên xem bố thế nào.”
Có sự bảo đảm của mẹ, Viên Nguyệt yên tâm hơn, cũng không dậm chân vung tay nữa, ngoan ngoãn nằm trên vai bác Lâm: “Mẹ, vậy mẹ nhớ phải thổi cho bố nhé.”
“Ừ, được.”
Tiểu Viên Nguyệt phồng má, trong lòng vẫn hơi lo lắng, lén liếc nhìn lên tầng trên nhưng bác Lâm đã nhân lúc cô bé mất tập trung mà bế trở về phòng ngủ.
Mà lúc này hình như tiếng động ở tầng trên cũng đã ngừng bặt.
Thuốc đã hết tác dụng rồi?
Tô Cẩm Tinh rót một ly nước ấm rồi từ từ đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, chỉ thấy trên chiếc giường đầy sự lộn xộn, Tiêu Cận Ngôn đã không còn ở đó.
Trong phòng tắm cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Bóng dáng trên tấm kính mờ là bóng của anh.
Chỉ có nửa dáng người, giống như anh đang ngồi trên cái gì đó và nước ở vòi hoa sen từ trên đỉnh đầu anh dội thẳng xuống.