Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 277: Chuyện cô ấy sai nhất đời này, chính là làm vợ của tôi



Tay cầm đũa của Tô Cẩm Tinh cứng lại giữa chừng.

Tiêu Cận Ngôn khoanh tay dựa vào cửa, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ rõ trước kia em cũng không biết nấu ăn, vì anh ta nên mới cố ý đi học hả?”

“…”

“Có thể làm cho một cô công chúa kiêu ngạo như em tự mình xuống bếp, xem ra anh ta quả thật là một người đàn ông rất có sức hút.”

“…”

Lúc nói ra những lời này, trên mặt anh lộ chút vẻ buồn bã lẫn chua xót, nhưng giọng điệu lại ôn nhu: “Cũng đúng, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, anh ta đã có thể đi vào lòng em, thật sự rất lợi hại…”

“Không phải vì tiên sinh mà học.” Tô Cẩm Tinh khôi phục lại trạng thái quen tay hay việc, thuần thục dùng đũa trở miếng thịt trong nồi: “Mà là vì anh.”

Tiêu Cận Ngôn ngây người trong giây lát: “…Vì tôi? Tại sao đến giờ tôi vẫn không hề biết…”
“Bởi vì anh hầu như không bao giờ về nhà.” Tô Cẩm Tinh nói: “Năm năm, tôi gả cho anh năm năm, tôi biết dạ dày anh không tốt, cũng biết anh đi xã giao bên ngoài không thể không uống rượu, cơ bản là ăn không được ngon. Thế nên tôi tự mình học nấu ăn, tất cả đều là món nhạt, mỗi ngày đều làm chờ anh trở về. Năm năm rồi, cũng hơn một ngàn ngày nhỉ, một món ăn thôi mà làm cả ngàn lần, dù sao cũng sẽ quen tay thôi.”

Tiêu Cận Ngôn nghẹn đứng.

Tô Cẩm Tinh cười châm chọc, nói: “Có điều nói ra cũng thật đáng tiếc, tôi đã luyện nấu lâu như vậy, anh và tiên sinh cũng chưa từng nếm qua.”

“Anh ta chưa từng ăn?”

“Ừ, anh ấy và anh giống nhau, dạ dày không tốt, có thể ăn món nhạt thôi.”

Tiêu Cận Ngôn gật đầu không nói.

Tô Cẩm Tinh nói: “Dương Tuyết Duyệt có từng nấu cơm cho anh ăn không?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không có, cô ta không biết.”

“Tôi còn nhớ lúc ra toàn thẩm vấn, cô ta đang mang thai, hiện tại chắc hẳn là đứa nhỏ đã qua thời kì bú sữa mẹ rồi nhỉ?”

Tiêu Cận Ngôn nghĩ cô muốn hỏi chuyện đứa nhỏ nên vội vàng giải thích: “Đứa nhỏ kia không phải của tôi, cô ta nghĩ lúc trước mang thai đứa nhỏ thì có thể gả cho tôi, nên đã tìm bác sĩ làm thụ tinh ống nghiệm, còn đứa nhỏ căn bản không có chút quan hệ này với tôi.”

“Tôi biết.” Tô Cẩm Tinh nói: “Hiểu Hiểu sẽ không gạt tôi, cái thân thể đó của Dương Tuyết Duyệt dựa vào mang thai tự nhiên khẳng định là không được. Nếu muốn mang thai con của anh, cho dù là dùng ống nghiệm, cũng phải có anh phối hợp mới được.”

Tiêu Cận Ngôn thở dài nhẹ nhõm: “Em không giận tôi thì tốt rồi.”
“Tôi sớm đã không còn tức giận nữa, tôi chỉ muốn hỏi thử, nếu đứa nhỏ đã hết thời kì cần sữa mẹ thì vậy có thể đi tù rồi, cô ta phải trả giá cho những gì mà cô ta gây ra.”

Tô Cẩm Tinh nói một cách rất bình thản, thẳng thắn rõ ràng, nhưng cũng nói rõ cô đã đợi điều này rất lâu rồi.

“Tôi không biết anh đối với cô ta có loại tình cảm thế nào, là cảm động hay nhớ nhung cô ta đã ở cạnh anh những năm qua gì đó, nhưng đối với tôi, cô ta hại chết bố tôi, còn hại chết má Phúc, đã từng hãm hại Tiểu Dương và Viên Nguyệt, cuộc đời này tôi không bao giờ tha thứ cho cô ta, tôi không có tấm lòng thánh mẫu như thế, gϊếŧ người đền mạng là đạo lý không thể đổi, tôi muốn nhìn thấy cô ta trả giá đúng với những gì đã làm.”

Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Tôi không cảm động hay nhớ nhung gì cô ta, cô ta ngay từ đầu tiếp cận tôi đã không có ý tốt rồi, huống hồ…. cô ta cũng là kẻ thù gϊếŧ bố tôi.”
Tô Cẩm Tinh nâng mắt nhìn anh: “Vậy anh định như thế nào?”

“Nên làm thế nào thì làm thế ấy, tôi sẽ liên hệ luật sự xử lí chuyện này, em yên tâm.”

“…Ừ”

“Mà này.” Tiêu Cận Ngôn nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ em nói rất đúng, độc quyền quả thật có thể đem lại lợi nhuận mà người người mơ ước, nhưng chỉ có trăm nhà phát triển mới có thể xúc tiến ngành sản xuất đá quý trong nước phát triển. Ở đây tôi cũng đã có được chút địa vị, nên gánh vác trọng trách như thế trên người, không phải vì lợi ích trước mắt mà không để ý đến chuyện khác.”

Món thịt xào chua ngọt với dứa đã sắp xong, Tô Cẩm Tinh gấp ra một miếng đặt lên một cái đĩa sạch, đưa cho anh: “Anh giúp tôi nếm thử xem.”

Tiêu Cận Ngôn vừa mới nói một nửa đột nhiên bị Tô Cẩm Tinh chuyển đề tài, anh không nói tiếp nữa mà nhận lấy đĩa, đưa miếng thịt vào miệng nhai thử, giòn giòn xốp xốp, hương vị không hề thua kém khách sạn cao cấp.
“Ngon lắm.”

Tô Cẩm Tinh hỏi anh: “Còn thiếu gia vị gì nữa không?”

“Không thiếu, như này rất hoàn hảo.”

Tô Cẩm Tinh gật đầu, bắt đầu lấy thịt bày ra đĩa, rồi rải thêm một ít rau xanh trang trí, sau đó rắc thêm một ít vừng trắng lên, món ăn bình thường lập tức trở nên rất đẹp mắt.

“Để tôi giúp em mang ra.” Tiêu Cận Ngôn nhanh tay tiếp nhận đồ ăn trên tay cô, tự mình đem ra nhà ăn, đặt trên bàn.

Alexander nhìn thế thì lắc đầu tấm tắc: “TING, tôi chưa từng nghĩ anh sẽ có một mặt như thế đấy.”

Tiêu Cận Ngôn nhìn thấy ánh mắt anh ta dừng trên cổ tay áo mình, anh vội cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên tay áo dính một ít bột trắng vốn dùng phủ lên thịt.

Vốn dĩ anh mặt áo sơ mi màu đen, bột trắng bám lên thì lộ rõ sự tương phản.

Anh đưa tay phủi, không còn dấu vết nào: “Thật ngại quá, để anh chê cười rồi.”
Alexander lại cười sảng khoái: “Bạch Doanh nói hai người thật sự là một đôi, tôi vốn vẫn chưa tin đâu, nhưng hiện tại nhìn thấy bộ dạng này của anh, xem ra Bạch Doanh nói rất đúng.”

Bạch Doanh nhìn anh híp mắt: “Đúng vậy đó chủ tịch Tiêu, thật không ngờ, lúc anh ở nhà lại bình dị như thế, so với tảng băng trong video thì căn bản không cùng một người đâu.”

Tiêu Cận Ngôn bị trêu chọc cảm thấy không nói nên lời: “Tôi trong đó… lạnh lùng như vậy sao?”

“Còn không phải sao,” Bạch Doanh nói: “Cách một màn hình cũng có thể bị cái mặt anh đông chết đấy chứ, cái mặt đó hả, nhìn thối không chịu được, người không biết còn tưởng rằng có người nợ tiền anh không trả nữa đấy. Lúc làm phiên dịch cho hai người tôi đã phải rất cẩn thận, sợ phiên dịch không đủ sát nghĩa chọc giận anh không chừng. TING, thứ cho tôi nói thẳng, làm thư kí của anh, quả thật là khổ hình khó nhất thiên hạ.”
Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn có hơi phức tạp.

“Có điều, làm vợ của anh thì không tệ, bên ngoài là tảng băng, về nhà thì ôn nhu như nước, ôn nhu như thế chỉ dành cho một người, chẳng trách STAR chọn anh.”

“Làm vợ của tôi… mới là khổ hình cực nhất thiên hạ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Cô ấy đã trải qua rất nhiều chuyện khổ, chịu đựng nhiều uất ức đều là bởi vì tôi, đời này của cô ấy chuyện sai lầm nhất, chính là làm vợ tôi.”

Vừa dứt lời thì thấy Tô Cẩm Tinh bưng món ăn cuối cùng ra.

Tiêu Cận Ngôn đứng nhìn cô đem đồ ăn từ phòng bếp ra nhà ăn, đặt món trứng tiêm tiêu ở trên bàn rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, mỉm cười mời mọi người ăn cơm.

“Mấy món này đều là món ăn sáng bình thường trong nhà, chiêu đãi không được chu toàn, mọi người bỏ qua cho.”
Lúc cô nói tiếng anh nghe rất đặc biệt.

Âm cuối hơi dài hơn, luôn mang theo một ý tứ buồn miên man mà hàm xúc, rất êm tai.

Tiêu Cận Ngôn nhất thời không rõ câu vừa nãy anh nói cô có nghe được không.

Anh đứng lên, thuận theo tay cô nhận lấy chén đũa: “Để tôi làm, em nghỉ ngơi đi.”

Lúc anh trở tay cầm chén từ chỗ cô, vô tình chạm vào mu bàn tay cô, cảm xúc ấm áp thô ráp truyền đến làm Tô Cẩm Tinh kinh ngạc ngẩng đầu.

Cảm nhận được tầm mắt của cô, Tiêu Cận Ngôn vừa xới cơm vừa hỏi cô: “Sao thế?”

“Không, không có gì.”

Không có gì, chỉ là cái xúc cảm này rất quen thuộc…

Cảm giác này thật sự rất giống như lúc tiên sinh vuốt ve tay cô…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv