Cô khẽ gật đầu: “Vậy được, làm phiền cô rồi.”
Nữ phiên dịch rửa tay rồi nhanh nhẹn đánh tan trứng trong tô: “Tôi tên Bạch Doanh, Bạch trong màu trắng, Doanh trong pha lê.”
“Bạch Doanh.” Tô Cẩm Tinh gọi một tiếng, tỏ vẻ nhớ kỹ: “Chào cô, Tô Cẩm Tinh.”
“Thật là một cái tên rất êm tai.”
“Cảm ơn, là bố tôi đặt đấy.”
“Bố cô nhất định là rất yêu cô mới đặt cho cô cái tên rất thơ như thế.”
“Đúng vậy, ông ấy là người hiểu rõ tôi nhất.”
“Ngày các cô kết hôn, là ông ấy nắm tay cô đi vào giáo đường hả?”
Tay đang bổ dứa của Tô Cẩm Tinh chợt dừng lại: “Ông ấy… đã qua đời rất nhiều năm rồi.”
“A… Xin lỗi.”
“Không sao.” Tô Cẩm Tinh cười nói: “Còn cô thì sao, nghe tiếng phổ thông của cô cũng rất chuẩn, hẳn là lớn lên ở trong nước đúng không, vậy sao lại đi Châu Phi? Người nhà cô cũng ủng hộ à?”
Bạch Doanh xòe hai tay ra: “Vì tiền Alexander phát cho rất nhiều, hơn nữa người nhà tôi cũng chẳng quan tâm tôi sống ở đâu, đang làm cái gì. Quả trứng này cần chiên không?”
“Có.”
“Cái quả dứa cô dùng để xào với thịt đâu? Có cần phải xào trước không?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Món này có hơi phức tạp, trước tiên phải cắt thịt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng gia vị ướp một chút, sau đó phủ lên bằng bột ngô và bột chiên, chú ý phải phủ hai lần, như vậy thì sau chiên xong thịt mới giòn vừa đủ, vị cũng thấm.”
“Thật phức tạp, sau đó thì sao?”
“Tiếp theo thì cần chuẩn bị nước sốt, cho vào nồi để đặc lại, đợi đến khi nước sốt sệt rồi thì cho thịt vào rán, cuối cùng thì cho dứa vào.”
Bạch Doanh nghe trình tự phức tạp đó thì cảm thấy đau đầu: “Trời ạ, đồ ăn Trung Quốc thật sự rất phiền phức.”
“Không sao, không phiền phức, trước kia tôi rất hay làm.”
“Hay làm?”
“Ừ.” Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Vì bệnh dạ dày của chồng tôi, nên đồ nấu cho anh ấy đều chủ yếu là lựa chọn món nhạt, đổi nhiều món cho đa dạng. Hơn nữa cái miệng của anh ấy cũng rất kén, không ăn gừng, mùi tỏi cả ngửi cũng không ngửi, đồ ăn Trung Quốc mà không cho dùng gừng và tỏi, thật đúng là làm khó đầu bếp.”
“Vậy cô giải quyết thế nào?”
“Chỉ đành cẩn thận chọn lựa đồ ăn không có mùi nồng quá thôi, thơm ngon một chút càng tốt, anh ấy khá thích ăn cá, trước kia tôi từng thử dùng các loại gia vị không giống nhau làm ra hơn hai mươi món cá khác nhau…”
Nói được một nửa, cô chợt dừng lại: “Tôi nói nhiều quá rồi phải không?”
Bạch Doanh lại nói: “Vừa nãy tôi vẫn còn hơi nghi ngờ, nhưng bây giờ cũng đã chắc chắn, cô và TING là một đôi rồi, món trứng tiêm tiêu dường như cô cũng không quen làm lắm, nhưng thịt xào chua ngọt với dứa phức tạp như thế mà cô lại rất kiên nhẫn và cẩn thận làm, có thể khiến một người phụ nữ phải hao hết tâm lực đi nấu một món thì nguyên nhân chỉ có một – đó là vì cô ấy yêu người đàn ông đó.”
Tô Cẩm Tinh cười khanh khách: “Quả nhiên là cô đến để thăm dò mà.”
Bạch Doanh không phản bác: “Việc được người khác giao thôi, không dối gạt cô, lần này TING kết hôn nhanh như vậy, những người hiểu biết anh ấy sao có thể tin được? Alexander chỉ là sợ vì lần hợp tác này mà anh ấy đi tìm đại một người phụ nữ dễ bảo đến qua loa cho xong chuyện, nên mới đích thân bay từ Châu Phi qua tận đây, cũng không báo trước mà trực tiếp đến thăm, chính là muốn tận mắt nhìn chuyện kết hôn của anh ấy có phải thật hay không đó.”
Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy khó hiểu: “Alexander xem trọng chuyện đã kết hôn hay chưa như thế sao?”
“Đúng vậy.” Bạch Doanh gật đầu: “Từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong một ngôi nhà đầy đá quý, trong mắt anh ta, mỗi một viên đá quý được chế tác tinh xảo như thế đều có linh tính của nó, nếu nó chỉ được coi là hàng hóa đem đổi lấy tiền, là công cụ kiếm tiền thì anh ta tuyệt đối sẽ không giao đá quý ra, có đưa nhiều tiền hơn nữa cũng không giao. Thế nên anh ta hi vọng những người có được viên đá quý ít nhất phải là người biết quý trọng, biết yêu thương và có trách nhiệm, mà không phải chỉ là một doanh nhân chỉ chăm chăm vào lợi ích thương nghiệp.”
Tô Cẩm Tinh bỗng nhiên nhớ đến đoạn đối thoại vừa nãy giữa cô và Tiêu Cận Ngôn.
Anh của hiện tại… so với người trước kia cô từng quen biết, dường như không giống nhau lắm, anh thay đổi rất nhiều, tuy rằng bề ngoài vẫn giống nhưng cách xử lí chuyện có hơi cực đoan hơn, dứt khoát hơn rất nhiều.
“Hai người ở trong đó nói xấu gì tôi đấy, nói chuyện phiếm vui thế?” Tiêu Cận Ngôn gõ gõ cửa thu hút sự chú ý của hai người phụ nữ.
Bạch Doanh quay đầu nhìn anh, nói: “TING, anh thật sự rất may mắn.”
“Sao tự nhiên lại nói thế?”
“Vợ anh thật sự rất yêu anh.”
Vẻ mặt Tiêu Cận Ngôn hơi thay đổi, nhìn thoáng qua Tô Cẩm Tinh, thấy cô hình như không có phản ứng gì, vẫn chăm chú nấu ăn như cũ, cảm thấy không dám tin: “Từ đâu mà cô thấy vậy?”
“Làm đồ ăn cho anh đấy.”
“Nấu ăn là do yêu cầu của ông nội tôi.”
Bạch Doanh tức giận: “Nấu ăn là do yêu cầu của ông nội anh thật, nhưng vợ của anh quyết định đổi một món cực kì phức tạp chính là vì quan tâm cái dạ dày của anh đấy. Còn nữa, cái món đó tôi nghe thôi đã thấy nhức đầu rồi, nhưng cô ấy lại không một câu oán hận, với lại anh nhìn cô ấy đi… thuận tay như thế vừa thấy là biết thường xuyên làm món này rồi.”
Tiêu Cận Ngôn lướt qua Bạch Doanh nhìn về phía Tô Cẩm Tinh đứng ở bên trong.
Chỉ thấy cô thuần thục thái thịt thành từng miếng, dùng nhiều loại gia vị nêm ướp, phủ bột ngô lên rồi bột chiên lên, bên cạnh là nước sốt và dứa đã được chuẩn bị sẵn. Những món khác đều rất đơn giản, chỉ có duy nhất món này lại phải bày rất nhiều thứ, chỉ nhìn đống chiến trường này cũng đủ thấy công phu bao nhiêu.
Anh nhớ lại, trong ấn tượng của anh, Tô Cẩm Tinh là tiểu công chúa nhà họ Tô, là một cô gái nhỏ được bố cô nâng niu trong lòng bàn tay, trước kia khi ở chung với nhau cơ bản là anh như hầu hạ công chúa.
Công chúa xuống bếp?
Anh chưa từng thấy.
Chắc hẳn là… lúc cùng tiên sinh ở chung đã luyện được nhỉ.
Ở chung nhiều năm như thế, anh chưa từng nếm được đồ ăn cô làm, tên tiên sinh kia quả thật là rất may mắn.
Lòng anh hơi đau, nhưng nhiều hơn là cảm giác hâm mộ có lẫn chút chua xót.
Mong ước cả đời của anh, tiên sinh chỉ dùng mấy tháng đã chiếm được, từ hâm mộ cũng không đủ để hình dung tâm tình hiện tại của anh, có lẽ từ ghen tị sẽ thích hợp hơn.
“TING, anh đã đến rồi thì giúp vợ anh nấu cơm đi, tôi ra nói vời Alexander một tiếng, để anh ta khỏi phải nghi ngờ nữa, hai người quả thật là một đôi yêu nhau.”
Tiêu Cận Ngôn cười, nhìn Bạch Doanh ra khỏi phòng bếp.
Cô ấy nhỏ giọng nói chuyện bên tai Alexander, mà trên mặt Alexander có thể thấy được ý cười càng nhiều, đến cuối cùng anh ta còn dựng thẳng ngón cái lên.
“Anh ra ngoài tiếp khách đi, tôi tự mình làm được, không cần anh giúp đâu.”
Tô Cẩm Tinh đang bỏ miếng thịt vào chảo, cũng không dùng muỗng, trực tiếp dùng đũa để đảo, dù sao thì chiều dài chiếc đũa cũng có hạn, tay cô cách dầu nóng gần như vậy, chắc chắn không tránh khỏi bị dầu bắn.
Tiêu Cận Ngôn đi nhanh qua nắm lấy cô tay kéo ra sau: “Em đừng làm, cẩn thận bị thương.”
“Tôi không làm, vậy lát nữa người ta sẽ ăn gì? Không sao đâu, tôi luyện rất thuần thục rồi.” Tô Cẩm Tinh tránh tay anh, tiếp tục nấu ăn.
Tiêu Cận Ngôn thở dài, nhìn thấy cô quả thật rất quen thuộc, trong lòng không nói rõ được cảm giác thế nào.
“Món ăn này, là món mà tiên sinh đó thích có phải không?”