Nhưng một cảnh gay cấn hơn đã xuất hiện.
Bác sĩ Trần, người vừa có một cuộc trao đổi ngắn với Tô Cẩm Tinh, cũng để lại đèn cho cô.
Tô Cẩm Tinh cũng ngây ngẩn cả người, nhưng bác sĩ Trần chỉ mỉm cười với cô một cách dịu dàng mà không nói gì.
Trong bản ghi hình của chương trình này, tiêu điểm gần như tập trung vào trên người Tô Cẩm Tinh, một số khách mời khác dường như cũng trở thành vật làm nền.
Tuy nhiên cũng may, những khách mời khác trong kỳ này dường như không có hứng thú với nhau, cơ bản là chàng có ý thiếp vô tình, hoặc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, đều không ghép đôi thành công.
Khi tập đầu tiên của chương trình được ghi hình xong, Tô Cẩm Tinh căn bản không nhớ trình tự tiếp theo là gì nữa, chỉ cảm thấy ánh mắt sắc bén ở dưới sân khấu đang ghim chặt vào cô, như muốn đâm thủng cô vậy.
Không dễ dàng gì mới chịu đựng đến khi ghi hình xong chương trình, Tô Cẩm Tinh chạy xuống sân khấu gần như ngay lập tức.
“Cô Tô!”
Bác sĩ Trần nhanh chóng bắt kịp cô.
Tô Cẩm Tinh vô thức liếc nhìn xuống sân khấu, nhưng khi phản ứng lại, cô cảm thấy như vậy là hoàn toàn không cần thiết. Anh quả thật là bố của bọn trẻ, nhưng hiện tại bọn họ đã ly hôn, về mặt pháp lý, cô chính là thân phận độc thân rất rõ ràng.
“Bác sĩ Trần.” Cô cười: “Ngại quá, hôm nay hình như tôi đã gây phiền phức cho anh rồi.”
Vừa rồi lúc bác sĩ Trần để đèn lại cho cô, sắc mặt của Tiêu Cận Ngôn gần như có thể dùng từ “đen như đáy nồi” để hình dung.
Sau vài lần tiếp xúc gần đây với Tiêu Cận Ngôn, tâm trạng của anh dường như thực sự không ổn định cho lắm. Đôi khi anh tốt tính đến mức có thể cúi đầu nhận sai với cô, đôi khi lại giận dữ không thôi. Theo miêu tả của Trần Phán, trong công ty anh là một ngọn núi băng, người lạ chớ gần.
Dường như đối với người và cảnh tượng khác nhau, cảm xúc của anh sẽ khác nhau.
Cô thực sự sợ sẽ gây tổn thương cho bác sĩ Trần vô tội vì quan hệ của mình, không chỉ bởi vì sườn mặt và khí chất của bác sĩ Trần rất giống tiên sinh, cho dù là người xa lạ, cô cũng không muốn gây phiền phức cho người khác.
Bác sĩ Trần nhún vai, tỏ vẻ không sao cả: “Không sao, tôi chỉ muốn đưa cái này cho cô.”
Không biết có phải tay của bác sĩ đều rất sạch sẽ và mạnh mẽ hay không, bác sĩ Trần mở tay trước mặt cô, trong lòng bàn tay cầm một cây ghim cài áo, hình một đóa hoa, sáng rực trong lòng bàn tay anh ta.
“Vừa rồi lúc cô chạy nhanh bị rơi xuống đất. Trong trường quay này người đến người đi, chiếc ghim cài áo xinh xắn như vậy, nếu bị giẫm hỏng rồi thì đáng tiếc lắm.”
Tô Cẩm Tinh sờ sờ vị trí ngực áo của mình, chợt nhận ra: “… Ngại quá, tôi cũng không biết nó bị bung ra khi nào. Cảm ơn anh, cảm ơn rất nhiều!”
Cô cẩn thận đưa tay cầm lấy chiếc ghim cài áo trên tay anh ta. Bàn tay bác sĩ Trần trông gầy guộc, nhưng trên ngón tay lại có vết chai mỏng, hẳn là bệnh nghề nghiệp do cầm dao mổ quanh năm.
… Trên bàn tay của tiên sinh cũng có vết chai mỏng mờ mờ, nằm ở gốc ngón tay, nơi kết nối với lòng bàn tay.
“Có chuyện gì vậy? Nó bị hư rồi sao? Tôi vừa thấy nó rơi trên đất đã lập tức nhặt lên đấy.”
Tô Cẩm Tinh vội vàng lắc đầu, cảm ơn lần nữa: “Không, không, rất cảm ơn bác sĩ Trần, chiếc ghim cài áo này rất quan trọng với tôi.”
“Là… chủ tịch Tiêu tặng cho cô?”
Cô phủ nhận: “Không phải, là tôi tự thiết kế, tự chế tác."
Bác sĩ Trần gật đầu với vẻ hiểu rõ: “Ồ, thì ra là món quà chính mình tặng cho mình.”
“Quà cưới.” Tô Cẩm Tinh nói thêm.
Bác sĩ Trần không hỏi thêm câu nào, chỉ nhìn chiếc ghim cài áo kia, nghi hoặc hỏi: “Đây là… hoa anh đào sao? Trông rất giống.”
“Là hoa hải đường, hải đường rủ.”
“Thật sự rất đẹp.” Trong mắt bác sĩ Trần hiện lên vẻ từng trải: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy loại hoa hải đường này, ngay cả tên cũng rất êm tai, rất thơ mộng."
Tô Cẩm Tinh cười cười, giải thích: “Hải đường rủ thường phổ biến hơn ở khu vực miền Trung và đồng bằng Trường Giang. Thành phố H của chúng ta nhiều mưa, lại gần biển, không quá thích hợp cho sự phát triển của hải đường.”
“Vậy thì tôi đoán, loại hải đường rủ này hẳn là rất quan trọng đối với cô, nếu không cô cũng sẽ không thiết kế nó làm quà cưới cho chính mình.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Rất quan trọng, đám cưới của tôi và tiên sinh được tổ chức dưới một gốc cây hải đường rủ rất lớn. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi là chính là cảnh tượng những cánh hoa màu trắng hồng rơi đầy trước mắt tôi.”
Bác sĩ Trần gật đầu: “Tiên sinh của cô rất lãng mạn.”
“Rất lãng mạn.” Nhắc tới tiên sinh, lời của cô cũng nhiều lên: “Cho nên tôi muốn lưu giữ cảnh tượng đó mãi mãi, bèn thiết kế chiếc ghim cài áo này.”
“Khụ khụ!”
Một tiếng ho đột ngột làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.
Không biết từ lúc nào, Tiêu Cận Ngôn đã đi tới phía sau cô, tay nắm chặt thành nắm đấm đặt ở trước môi, cố ý ho khan hai tiếng thật lớn: “Đi thôi, các con đang chờ em.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Được, đi thôi.”
“Này cô Tô!” Bác sĩ Trần nắm lấy cổ tay cô, vội vàng hỏi: “Ngày mai chủ nhật cô có rảnh không? Tôi mời cô uống một ly cà phê được không?"
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn đột nhiên trở nên sắc bén: “Thật ngại quá, ngày mai cô ấy có hẹn.”
“Cùng chủ tịch Tiêu anh sao?”
“Đây là chuyện riêng tư của cô ấy, không liên quan gì đến anh, đúng không?”
Giọng điệu của Tiêu Cận Ngôn không tốt, Tô Cẩm Tinh nghe mà cau mày liên tục, nhanh chóng vươn tay kéo anh: “Anh đừng như vậy.”
Bác sĩ Trần vẫn rất dịu dàng, mỉm cười nói: “Đúng, đây là việc riêng của cô Tô, quả thật không liên quan gì đến tôi. Nhưng hôm nay, sau khi tiếp xúc, tôi thật sự rất thích cô Tô, tôi hy vọng có thể tiếp tục phát triển cùng cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Cô ấy cũng có con rồi.”
“Mẹ là người vĩ đại nhất trên thế giới này, hơn nữa không ai quy định rằng một người đã làm mẹ không thể tìm kiếm bạn đời cho mình đúng không? Kỳ thật những lời cô Ngô nói vừa rồi, tôi cảm thấy không có lý gì cả. Người phụ nữ đã có con thì bị hạ giá à? Ít nhất ở trong mắt tôi thì không phải, giá trị của một người phụ nữ nằm ở bên trong của cô ấy, cách nói năng, tư tưởng, không liên quan gì đến việc cô ấy có con hay không.”
Đôi mắt Tiêu Cận Ngôn nhướng lên, nheo lại một cách nguy hiểm: “Con cô ấy là của tôi.”
“Nhưng hẳn là anh và cô ấy đã ly hôn rồi phải không? Tôi nhớ là mấy ngày trước còn nhìn thấy anh và cô Ngô kia lên bản tin nữa kìa. Chủ tịch Tiêu anh cũng có thể ra ngoài tìm kiếm mùa xuân thứ hai, tại sao cô Tô lại không thể?”
“Anh…”
Bác sĩ Trần nói tiếp: “Chủ tịch Tiêu, tôi muốn theo đuổi cô Tô. Đây cũng là chuyện riêng tư của tôi. Tôi không cần anh chấp thuận, đúng không?”
“Ha!” Lục Đình đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, không khỏi vỗ tay: “Chủ tịch Tiêu của tập đoàn Tân Phong luôn chiếm lĩnh thị trường với kỹ năng đàm phán siêu việt của mình, nhưng hôm nay lại bị một bác sĩ chặn họng không phản bác được. Ha ha ha, hôm nay tôi đến cũng thật đúng lúc, có thể nhìn thấy một màn trình diễn hả hê lòng người như vậy!"
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn sắc như đao: “Không liên quan gì đến anh, anh đừng xen vào.”
“Ai nói vậy.” Lục Đình cà lơ phất phơ đi tới: “Không bằng anh hỏi Cẩm Tinh một chút, ba người chúng ta, cô ấy bằng lòng đi với ai đi?”
Ánh mắt của Tiêu Cận Ngôn hướng về Tô Cẩm Tinh: “Ngày đó em đi cùng anh ta đến núi Vân Đài dầm mưa chỉ vì chiếc xe máy kia à? Tôi sẽ lập tức bảo Trần Phán đi đặt hàng, nếu em thích thì còn có thể đặt nhiều thêm mấy chiếc, màu khác nhau đều được.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi không biết đi xe máy, hơn nữa nếu muốn tôi sẽ tự mua, không cần chủ tịch Tiêu vung tiền."
“Các con đang ở bên cạnh nhìn, em xác định muốn nói chuyện với tôi như vậy ư?" Tiêu Cận Ngôn nói: “Mặc dù Tiểu Dương là một cậu bé, nhưng tâm tư nhạy cảm. Dù Viên Nguyệt rất thích cười, nhưng vẫn luôn lo lắng cho em. Nếu để bọn nhỏ biết bố mẹ của mình cãi nhau rồi thì hai đứa nó cũng sẽ không vui vẻ gì."
Câu này giống như điểm yếu của Tô Cẩm Tinh, một khi nhắc đến con, cô lập tức không còn nổi giận gì nữa.
Cách đó không xa, hai đứa nhỏ đang đứng ở một góc an toàn, nhìn về phía bên này.
Tiêu Cận Ngôn vươn tay giữ lấy cô, trầm giọng nói: “Rời khỏi đây trước đã.”
Lần này, cô không giãy giụa nữa.
Nhưng cô vẫn nhớ bác sĩ Trần là bác sĩ bệnh gan, vội vàng quay đầu lại nói: "Bác sĩ Trần, cuối tuần sau tôi rảnh. Anh thích ăn gì tôi mời, tôi còn có một số việc muốn phiền anh… "
Bác sĩ Trần cười gật đầu: “Được thôi, cô cẩn thận dưới chân đã, phía dưới có bậc thang, cẩn thận té ngã.”
Cẩn thận lại săn sóc, dịu dàng mà ga lăng.
Hình ngay cả giọng điệu và âm thanh nói chuyện đều có bảy, tám phần giống.
Tô Cẩm Tinh có chút sững sờ, nhưng tầm mắt nhanh chóng bị ngăn bởi lồng ngực dày rộng: “Thích màu đen à?”
Cô khó hiểu: “Cái gì?”