Tiêu Cận Ngôn vốn dĩ muốn thúc đẩy hoạt động này, nhưng gần đây cần phải thảo luận về một trường hợp hợp tác với đá quý Châu Phi, nếu tài trợ cho các sự kiện của đài truyền hình và lộ mặt một cách thích hợp, điều này sẽ giúp người ta tạo ra một hình tượng thành thục và ổn trọng hơn. Mặc dù chưa kết hôn, anh cũng có thể gia tăng trọng lượng trong khi đàm phán.
Hai ngày nay hai đứa trẻ đều do anh trông, đặc biệt là Viên Nguyệt, vô cùng bám anh, hoàn toàn không thể ở lại công ty đợi được, nhất quyết phải đi cùng anh đến đây, Tiểu Dương cũng vậy.
Vì vậy, khi anh ôm một đứa trong lòng, dắt một đứa trong tay đi vào trường quay, không khí trong trường quay bắt đầu trở nên vi diệu.
Tiêu Cận Ngôn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tô Cẩm Tinh đang đứng trên sân khấu, trên gấu quần áo của cô có nhãn “số 1”.
Cô đến để xem mắt à?
Lúc này, Tô Cẩm Tinh chỉ cảm thấy sau lưng mình như có một mũi nhọn, giống như có cảm giác xấu hổ bị bắt quả tang.
“Chủ tịch Tiêu, vị trí của anh ở trong này.” Nữ tiếp tân bên cạnh giúp anh dẫn đường, ngồi vào hàng ghế đầu tiên của khán phòng.
Với tư cách là nhà tài trợ duy nhất của chương trình này, đã chi tám con số cho riêng phí tài trợ, đương nhiên anh nhận được đãi ngộ cao quý nhất.
Chỉ là hiện tại anh không quan tâm cái gì cả, ánh mắt nhìn thẳng vào người phụ nữ trên sân khấu, ánh mắt mờ mịt khó mà phân rõ.
“Chủ tịch Tiêu, nếu anh và bọn trẻ cần gì thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.” Một người trông như nhân viên công tác nhỏ giọng nói.
“Mẹ! Đó là mẹ!” Tiểu Viên Nguyệt vui sướng kêu lên.
Nếu như bị Tiêu Cận Ngôn bắt gặp chỉ là xấu hổ, vậy thì bị hai đứa nhỏ bắt gặp như thế này, cô thật sự chỉ muốn độn thổ cho xong.
Nhưng bây giờ cô đã lên sân khấu, cũng không thể bỏ của chạy lấy người, đâm lao phải theo lao.
“Anh trai, mẹ làm gì trên đó vậy?”
Tiểu Dương vò đầu bứt tóc, cũng có chút khó hiểu: “Cái này hình như là…”
Tiêu Cận Ngôn bế Tiểu Dương lên và để cậu bé ngồi bên cạnh mình, sau đó ôm cô con gái nhỏ và nói nhỏ: “Đây là công việc của mẹ, chúng ta đừng làm phiền mẹ nhé?”
Cả hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì nữa.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, người dẫn chương trình liền bắt đầu giai đoạn tiếp theo, để các khách mời lần lượt đặt câu hỏi với những khách mời mà mình có ấn tượng ban đầu tốt hơn.
Tô Cẩm Tinh là người đầu tiên lên tiếng.
Lục Đình liên tục ra hiệu với cô, nhưng Tô Cẩm Tinh cũng chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy và tránh né: “Tôi muốn hỏi bác sĩ Trần số 1 một chút. Nghe nói anh là chuyên gia về bệnh gan, tôi muốn hỏi, một cháu bé khoảng ba tuổi bị bệnh gan bẩm sinh cần ghép gan, nếu tìm được người cho và ghép thành công thì tuổi thọ có bị ảnh hưởng không?”
Câu hỏi này một lần nữa khiến khán giả hoang mang.
Một chương trình hẹn hò, ấy mà câu hỏi được đặt ra lại theo hướng y học chuyên nghiệp như vậy?
Bác sĩ Trần rõ ràng cũng ngỡ ngàng, nhưng anh ta vẫn vô cùng lịch lãm mà dịu dàng giải đáp vấn đề của cô: “Đứa bé còn tương đối nhỏ, hơn nữa bệnh gan lại là tình huống nghiêm trọng, thường thì căn bệnh này cũng coi như là di truyền từ cha mẹ. Dưới trường hợp này, người hiến là cha mẹ thì khẳng định không thể dùng được. Người hiến là họ hàng gần thì sẽ có tỷ lệ sống cao hơn một ít, hồi phục sau phẫu thuật cũng sẽ tốt hơn. Bé có anh chị em khác không?”
“… Chắc là không.”
“Điều đó cũng tức là cần tìm một người hiến tặng phù hợp từ một người lạ? Xác suất này chẳng khác gì như mò kim đáy bể, hơn nữa khả năng đào thải sau phẫu thuật sẽ lớn hơn, có thể phải dùng đến thuốc chống thải ghép. Ảnh hưởng đối với tuổi thọ thì khó nói lắm, nhưng chất lượng cuộc sống chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, hỏi: “Vậy có cách nào để tìm được người hiến tặng càng sớm càng tốt không?”
“Nếu cô có bạn bè trên phương diện y tế, hoặc bác sĩ điều trị của bé thì cũng có thể kiểm tra thông tin hiện có trong bệnh viện trước tiên. Nếu có người phù hợp điều kiện thì có thể thử đi liên hệ một chút, nhưng xác suất thành không cao. Nhưng nhiều ít gì cũng là một cách, có thể thử một chút. Bản thân tôi chính là bác sĩ khoa gan mật, nếu cô có nhu cầu về phương diện này, chờ chương trình kết thúc thì có thể nói tình huống cụ thể với tôi, xuất phát từ góc độ bác sĩ, tôi bằng lòng cung cấp sự trợ giúp.”
Tô Cẩm Tinh có chút cảm động: “Cảm ơn.”
“Cô Tô, cô còn có câu hỏi nào khác không? Ví dụ, thích gì ở bác sĩ Trần, hiểu gì về tính cách của anh ấy?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Không còn, cám ơn.”
“À, vậy… cũng được.” Người dẫn chương trình mỉm cười, bắt đầu hỏi ngược lại từng người một.
Nếu phần của cô thực sự nhàm chán, thì khi đến Ngô Mẫn Mẫn, màn phát biểu của cô ta rất thú vị.
Ngô Mẫn Mẫn nhìn về phía Lục Đình, hiển nhiên là có chút hứng thú: “Vừa rồi tôi nghe giới thiệu, anh là doanh nhân tự mình thành lập một thương hiệu trang sức phải không? Tôi cũng có nghiên cứu một chút về trang sức. Tôi muốn hỏi nam khách mời số 5 này một chút, anh thích kiểu con gái như thế nào?”
Lục Đình nhếch một bên khóe môi cười, chỉ vào vị trí của Tô Cẩm Tinh, vô cùng không nể mặt: “Giống như cô ấy.”
Gương mặt của Ngô Mẫn Mẫn lúc đó thay đổi: “Cô ấy cũng có con rồi.”
“Có con thì sao, ông đây bằng lòng. Tôi sẽ nuôi nấng con của cô ấy như con ruột của mình.”
Ngô Mẫn Mẫn bị mất mặt trước công chúng, nóng lòng bù đắp: “Nuôi con cho người khác sao? Tổng giám đốc Lục, với thân phận của anh, không đến mức như vậy đâu.”
“Chuyện này thì có cái gì đến nỗi không đến mức chứ?” Lục Đình nói: “Tôi bằng lòng là được, lại không cản trở người khác.”
“Nhưng cô ấy và anh… điều kiện khác xa nhiều, hoàn toàn không xứng đôi mà!”
“Tôi và cô ấy có xứng đôi hay không thì cô nói không tính nhỉ?” Bản thân Lục Đình trời sinh đã có tính tình cậu ấm, bị Ngô Mẫn Mẫn liên tục nghi ngờ mấy lượt thì nổi nóng: “Còn cô, tôi nhớ trước đây không phải cô cũng nói chuyện kết hôn với chủ tịch Tiêu à. Tôi cũng không dám muốn người phụ nữ của chủ tịch Tiêu đâu."
Mặt của Ngô Mẫn Mẫn đỏ bừng, thật sự không thể kìm được nữa: “Tôi với chủ tịch Tiêu tính cách không hợp, đã chia tay, được chứ? Đây là chuyện cá nhân của tôi, anh hẳn là không có quyền hỏi nhỉ?”
“Được chứ.” Lục Đình vẫn bất cần đời: “Chuyện của tôi với cô Tô cũng là chuyện riêng, cô Ngô có thể cũng đừng hỏi nữa được không? Tôi chỉ thích mẹ đơn thân thôi không được ư? Hơn nữa, chồng cô ấy cũng đã mất ba năm rồi, tôi chỉ muốn chăm sóc mẹ con họ…”
Dưới sân khấu, cả Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều nghe thấy có điều gì đó không ổn rồi.
Viên Nguyệt không dám nói lời nào, đôi mắt tròn xoe như trái nho tím, chớp chớp mắt nhìn Tiêu Cận Ngôn.
Tiểu Dương thì lớn mật hơn một chút, thấp giọng hỏi: “Bố, tại sao chú này nói bố đã chết thế?”
Tiêu Cận Ngôn hơi sa sầm nét mặt, nhìn hai người trên sân khấu, bỗng nhiên cười khẩy nói: “Bởi vì anh ta thèm dạy dỗ rồi.”
“Oa, bố định đánh nhau à?”
“Có một số việc, có một số người, không đánh nhau cũng có thể giải quyết, vì vậy không cần tốn nhiều sức lực.”
Nói rồi anh đứng dậy bế Viên Nguyệt, bước từng bước chậm rãi lên sân khấu.
Nhân viên công tác bên cạnh lập tức theo sát anh từng bước một, sợ chương trình lại làm gì khiến nhà tài trợ này không vui.
“Chủ tịch Tiêu, nếu anh có gì căn dặn thì cứ nói thẳng với tôi là được rồi. Mọi sửa đổi, bổ sung ý kiến về chương trình đều được.”
“Không có ý kiến.” Tiêu Cận Ngôn đã bước lên sân khấu, ánh mắt khóa chặt vào trên người Tô Cẩm Tinh: “Tôi chỉ muốn đến chứng minh rằng tôi vẫn còn sống khỏe mạnh.”
Nhân viên công tác bối rối: “Hả?”
Tiêu Cận Ngôn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lục Đình: “Tổng giám đốc Lục yên tâm đi, con của tôi, tôi sẽ tự chăm sóc, sẽ không phiền anh lo lắng.”
Ngô Mẫn Mẫn mở to mắt ngạc nhiên và nói: “Con của cô Tô, thật là con của anh? Vậy thì anh là…”
“Tôi là bố của con cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, bế Viên Nguyệt quay đầu trở lại vị trí của mình: “Được rồi, tôi nói xong rồi, các người tiếp tục đi.”
Thế này thì tiếp tục thế nào được?
Người hỗ trợ và đạo diễn hiện trường đều ngẩn ngơ.
Vợ của nhà tài trợ đến tham gia chương trình hẹn hò?
Còn bị chính kim chủ bắt được?
Hiện trường lặng ngắt như tờ, nhất thời bối rối đến cực điểm.
“Cái kia…” Người dẫn chương trình thấy sân bãi đã lạnh rồi, vội vàng cho qua phần này, bắt đầu tiến hành quá trình tiếp theo: "Chúng ta bắt đầu phần tiếp theo, nếu khách mời có tình ý với đối tượng nào thì có thể bật đèn cho người đó…”
Điều xấu hổ hơn đã đến.
Lục Đình dường như không biết sợ hãi, không biết sống chết, chỉ để lại một ngọn đèn cho một mình Tô Cẩm Tinh, còn nhìn Tiêu Cận Ngôn với vẻ cố ý khiêu khích.
Ánh mắt của hai người đàn ông giao nhau trên không trung, tia lửa bắn tung tóe.
Còn Tô Cẩm Tinh đứng ở một bên khác, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.