Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 262: Người đối xử tốt với cậu là tiên sinh, không phải anh ta!



Phản ứng đầu tiên của Tô Cẩm Tinh chắc chắn là từ chối: “Không được, tớ đang bận việc của công ty với phải chăm sóc con cái nữa, còn chuyện của Tiểu Thần…”

“Cậu đừng từ chối vội. Những khách mời nam đó đều là những người có năng lực. Nói không chừng bọn họ có thể giúp cậu tìm được nguồn gan phù hợp thì sao?”

Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy không thích hợp: “… Đó không phải là lợi dụng người ta sao? Làm như vậy không hay cho lắm.”

“Không không không, làm vậy là một mũi tên trúng hai đích!” Nói rồi, Hà Hiểu Hiểu rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho cô xem: “Cậu nhìn này, đây là danh sách khách mời nam mà tớ lén chụp lại. Tớ đã giúp cậu nghe ngóng rồi, trong danh sách này có một người là bác sĩ, còn là bác sĩ chuyên điều trị bệnh gan.”

Bác sĩ chuyên điều trị bệnh gan ư?
Tô Cẩm Tinh không thể không liếc nhìn kỹ hơn.

Vị bác sĩ này khoảng chừng ba mươi lăm tuổi, có lẽ vì làm nghề bác sĩ nên ngoại hình anh ta trông rất rất sạch sẽ, gọn gàng. Không giống những khách mời nam khác, trên người anh ta không có mấy món phụ kiện như đồng hồ đeo tay vân vân, cũng không mặc quần áo của những nhãn hiệu nổi tiếng. Anh ta chỉ mặc áo phông trắng đơn giản và quần jean, cười lên trông rất ấm áp và hiền hậu.

Quan trọng nhất là…

Lúc anh ta cười lên, trông khá giống…

“Rất giống Tiêu Cận Ngôn, đúng không?” Hà Hiểu Hiểu nói: “Tiên sinh là anh em sinh đôi với Tiêu Cận Ngôn, ngoại hình của bọn họ chắc chắn sẽ rất giống nhau. Vậy thì khách mời nam này cũng rất giống tiên sinh, đúng không? Tớ đã giúp cậu hỏi thăm kỹ càng rồi, vị bác sĩ này họ Trần. Theo lời đồng nghiệp tớ kể thì anh ta nói năng rất lịch thiệp, cũng rất dịu dàng, có vài vẫn giống với tiên sinh.
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi, nhìn bức hình trên điện thoại.

Người này… nếu chỉ xét về ngoại hình thì thực ra trông anh ta không giống tiên sinh lắm, nhiều nhất thì cũng chỉ hơi hao hao tiên sinh ở cái lông mày.

Nhưng khí chất toát ra từ con người anh ta thật sự rất dịu dàng.

Nhất là khi anh ta cười, đôi mắt anh ta trông vô cùng mềm mại và dịu dàng, khóe miệng cũng hơi cong lên, biểu cảm giống như đang cưng chiều mà dung túng, giống hệt hồi trước lúc tiên sinh nhìn cô.

“Anh ta… đến từ thành phố H ư?”

“Đúng vậy, nhưng bất hạnh là bố mẹ anh ta đều đã mất, từ nhỏ anh ta lớn lên trong viện phúc lợi, vì thế cũng sẽ không có vấn đề về mẹ chồng nàng dâu đâu.”

Tô Cẩm Tinh nghe mà cạn lời: “Hiểu Hiểu, bây giờ cậu thật sự rất giống nhân viên sale đấy.”

“Haha, nhưng đây không phải là chiêu trò bán hàng mà!” Nụ cười trên mặt Hà Hiểu Hiểu hơi nhạt đi, cô ấy nắm lấy tay Tô Cẩm Tinh, khẽ lắc lắc: “Cẩm Tinh, nói thật lòng, tớ thấy cuộc đời của cậu từ trước đến nay, dù là ở bên cạnh Tiêu Cận Ngôn hay tiên sinh, cậu cũng sống quá khổ cực. Cậu đã giúp tớ rất nhiều lần, tớ thật sự cũng muốn giúp cậu.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Tớ cũng có giúp được cậu gì đâu, cậu đừng lúc nào cũng để tâm đến chuyện hồi nhỏ như vậy.”

“Không chỉ là chuyện hồi chúng ta còn nhỏ thôi đâu, cậu quên rồi à, nếu không có tiên sinh thì công ty của nhà tớ đã phá sản rồi. Vì cậu nên tiên sinh mới vung tay đầu tư cho công ty nhà tớ mấy chục triệu tệ đó.”

“Vậy thì đó là công lao của tiên sinh, không liên quan gì đến tớ.”

“Còn Tiểu Thần thì sao…” Hà Hiểu Hiểu nói: “Năm đó Hoắc Hàn, haizz, thôi không nói đến tên đàn ông cặn bã đó nữa. Tiểu Thần có một người bố như anh ta đúng là đen đủi tám đời. Nếu không nhờ có cậu vẫn luôn chăm sóc nuôi nấng con bé, tớ thật sự…”

Nhắc đến chuyện quá khứ, Tô Cẩm Tinh cũng hiếm khi đanh mặt lại với bạn tốt như lúc này: “Vậy nên, người yêu thương cậu mới quan tâm đến cậu, Lục Tước thật lòng yêu cậu đấy.”
“Tớ biết, tớ biết hết.” Hà Hiểu Hiểu phồng má tức giận như một chú cá nóc: “Cẩm Tinh, lúc đầu tớ thật sự nên nghe lời cậu, sớm cắt đứt quan hệ sạch sẽ với tên Hoắc Hàn đó, tớ đã quá tùy hứng, không những làm tổn thương bản thân mà còn hại bố mẹ tớ phải bồi thường bao nhiêu tiền…”

“Đó không phải lỗi của cậu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Vốn dĩ mục đích Hoắc Hàn tiếp cận cậu đã không trong sáng. Anh ta chỉ nhìn trúng một điểm, đó là cậu không bị gia đình quản giáo nghiêm. Vì thế, anh ta mới cố ý tìm đủ mọi cách để tiếp cận cậu, cậu hoàn toàn không thể phòng bị được.”

“Cẩm Tinh…” Hà Hiểu Hiểu liền nhào tới, ôm lấy Tô Cẩm Tinh như một chú koala: “Cậu nghe tớ lần này đi, được không? Bác sĩ Trần kia thực sự rất tốt, tớ đã “kiểm hàng” cho cậu rồi, thật đó, cậu tin tưởng tớ một lần đi, để tờ bù đắp lỗi sai của mình…”
Tô Cẩm Tinh vẫn thấy rất khó xử: “Tớ thật sự không đi được, cậu cũng biết đấy, bây giờ tớ đang bận rất nhiều việc…”

“Vậy cứ coi như là cậu đi giúp Tiểu Thần tìm nguồn gan đi, được không? Bác sĩ Trần chuyên điều trị bệnh gan, cho dù cậu không muốn yêu đương với anh ta thì quen biết thêm một người bạn cũng tốt mà. Con người anh ta rất tốt, nói không chừng anh ta có thể giúp cậu tìm nguồn gan cho Tiểu Thần đó. Đây cũng là một cách mà.”

Nói rồi, cô ấy lại giơ điện thoại lên, tiếp tục thuyết phục Tô Cẩm Tinh: “Hơn nữa, chương trình này ghi hình vào thứ bảy, sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của cậu đâu. Chúng ta chỉ đi kỳ này thôi, nếu cậu thấy không ổn thì chúng ta sẽ không đi kỳ sau nữa, chỉ thử một lần thôi, một lần thôi mà…”

Hà Hiểu Hiểu thật sự rất biết cách quấn người khác, khiến người ta thật bất lực.
Hơn nữa Hà Hiểu Hiểu nói cũng đúng, thêm một con đường cũng là thêm một hy vọng. Ông Hình là người thông minh sắc bén, mặc dù ông ta đã nói là sẽ giúp cô cứu Tiểu Thần, nhưng lời ông ta nói không thể tin hoàn toàn, chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình.

Tô Cẩm Tinh gỡ “móng vuốt” của Hà Hiểu Hiểu đang bấu trên người mình xuống, thở dài nói: “Được rồi, tớ có thể đi một kỳ, nhưng chỉ một kỳ thôi đấy…”

“Được được được, cậu yên tâm đi, chỉ một kỳ này thôi. Kỳ sau chúng ta chắc chắn sẽ không đi đâu.” Hà Hiểu Hiểu vui sướng nói: “Chín giờ sáng thứ bảy tuần này bắt đầu ghi hình, tám giờ sáng tớ sẽ đến khách sạn Dung Thành đón cậu, cứ quyết định như vậy nhé.”

Phòng làm việc lại có tiếng gõ cửa.

Nhân viên bưng một khay đồ ăn đẩy cửa bước vào: “Tổng giám đốc Tô, tôi cũng không biết cô Hà thích ăn gì nên đã chuẩn bị một ít bánh quy và cà phê ạ.”
“Được rồi, cậu để ở đó đi.” Tô Cẩm Tinh chú ý đến người này, bèn hỏi: “Tôi nhớ không nhầm thì cậu là người của bộ phận thiết kế đúng không? Sao lại kiêm thêm cả công việc của trợ lý thế này?”

Nhân viên đó cười bất lực, đáp: “Tổng giám đốc Tô, tập đoàn Tô thị chúng ta làm gì có bộ phận thiết kế. Những người có thể nghỉ việc đều đã nghỉ việc hết rồi, hôm qua lại ầm ĩ một trận như vậy, hôm nay sợ là cả công ty chẳng có mấy ai chịu ở lại nữa. Bây giờ có lẽ phòng nhân sự sắp bận đến phát điên rồi, họ đều đang giải quyết đơn xin từ chức của nhân viên.”

Hà Hiểu Hiểu nhận lấy cà phê và bánh quy, vừa ăn vừa hỏi: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi…” Nhân viên đó vò đầu bứt tai, hơi ngại ngùng đáp: “Tôi đến tập đoàn Tô thị không phải là để kiếm tiền, tôi đến để học hỏi.”
“Học hỏi?”

“Đúng vậy, tôi là sinh viên năm cuối, đến công ty để thực tập. Tôi rất thích thiết kế trang sức, nhưng ngành thiết kế trang sức trong nước đang săn lùng những nhà thiết kế nổi tiếng từ nước ngoài với mức lương cao, và về cơ bản là họ không chấp nhận những nhà thiết kế thiếu kinh nghiệm như tôi… Chỉ có tập đoàn Tô thị mới có thể cho tôi cơ hội này, tôi cũng đã từng thử thiết kế. Tôi biết bộ trang sức Sao Trời của chị tuyệt vời đến mức nào nên tôi muốn đi theo học hỏi tài năng của Tổng giám đốc Tô ạ.”

Hà Hiểu Hiểu vui mừng nói: “Ôi chao, không tồi nha, Cẩm Tinh, fanboy của cậu cũng nhiều phết nha. Lục Đình cũng đã từng nói, trước đây anh ta tuyển cậu vào Trang sức Duy Nhất cũng là vì tài năng thiết kế của cậu thật sự rất xuất chúng, bây giờ trên thị trường đã không có nhà thiết kế nào có phong cách độc đáo như cậu.”
Nhắc đến Lục Đình, Tô Cẩm Tinh bèn hỏi: “Tổng giám đốc Lục không có chuyện gì chứ?”

Hà Hiểu Hiểu tỏ vẻ khó hiểu: “Anh ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đêm qua trời mưa to, anh ta không bị cảm ư?”

Hai mắt Hà Hiểu Hiểu lập tức trở nên đầy ẩn ý: “Cậu… đêm qua anh ta ở cùng cậu ư? Hai người… chẳng trách cậu không muốn tham gia chương trình kia, chẳng lẽ cậu và Lục Đình, hai người đã…”

“Không phải, không phải như cậu nghĩ đâu…”

Hà Hiểu Hiểu như phát hiện ra một chân trời mới, cô ấy ôm ngực tỏ vẻ sửng sốt: “Nhưng thực ra Lục Đình cũng không tệ nha, trông cũng đẹp trai đấy chứ. Hai người còn là nhà thiết kế trang sức, cũng có tiếng nói chung, hơn nữa trong tương lai chúng ta còn có thể trở thành chị em dâu hihihi…”

Tô Cẩm Tinh không nói nên lời vì cái tiếng hihihi này của Hà Hiểu Hiểu.
“Tớ và Lục Đình chẳng có gì hết, thật đấy. Đêm qua vì tớ muốn lên núi Vân Đài nên anh ta có lòng tốt đưa tớ đi, sau đó lúc xuống núi thì trời đổ mưa to, câu chuyện là như vậy.”

Hà Hiểu Hiểu chớp mắt nói: “Vậy chẳng lẽ hai người không về cùng nhau ư? Anh ta có bị cảm hay không lẽ ra cậu phải là người biết rõ hơn tớ chứ.”

“Bọn tớ… không về cùng nhau.”

“Cậu gọi xe về à?”

“Không phải…” Tô Cẩm Tinh bỗng cảm thấy hơi bất lực, dường như cô có giải thích thế nào cũng không giải thích rõ ràng được bèn dứt khoát nói thẳng: “Là Tiêu Cận Ngôn đón tớ về, tớ thật sự không biết tổng giám đốc Lục về lúc nào.”

Hà Hiểu Hiểu kinh ngạc: “Là tên cặn bã họ Tiêu đó ư?”

“…Ừm.”

“Cẩm Tinh à, cậu không thể bị anh ta mê hoặc vì anh ta là em trai của tiên sinh, vì anh ta giống tiên sinh. Cậu đã quên những chuyện khốn nạn mà anh ta đã làm với cậu trong quá khứ ư? Người đối xử tốt với cậu là tiên sinh, không phải anh ta! Mặc dù hai người họ có ngoại hình giống nhau, nhưng hai người họ hoàn toàn không phải là cùng một người!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv