“Tôi vẫn còn nhiều việc phải làm, tôi sẽ không rời đi đâu.”
“Ngoài chuyện đứa bé ra còn chuyện của công ty bố cô, tôi cũng sẽ giúp cô giải quyết.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười: “Ông Hình, ông gấp rút muốn ép tôi rời đi như vậy, tôi lại càng chắc chắn hơn về chuyện tiên sinh vẫn còn sống.”
Ông Hình lập tức nổi giận: “Cô lừa tôi ư?”
“Ông cũng lừa tôi mà. Tôi chỉ đang đáp lễ thôi.”
Giọng ông Hình như đang cố kìm nén: “Cô Tô, đối đầu với tôi không phải là lựa chọn sáng suốt đâu.”
“Ông Hình, tôi cũng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đối đầu với ông. Tôi biết, thứ ông muốn là một người thừa kế hoàn mỹ, sẽ không bị tình yêu ràng buộc, trong lòng chỉ có công việc và sự nghiệp. Vì thế, ông tốn nhiều tâm sức chia cắt chúng tôi như vậy, còn nói cho tôi biết tiên sinh đã chết, không phải là vì chuyện này ư? Khi tôi ở Châu Âu nghe thấy tin tức này, tôi cũng đã từng hoài nghi, liệu có phải anh ấy vốn không chết, liệu có phải anh ấy chỉ bị ông giấu đi. Trong lòng tôi cũng có một chút hi vọng, tôi hi vọng đáp án sẽ là vế sau.”
Ông Hình không nói gì.
Tô Cẩm Tinh tiếp tục nói: “Tôi yêu anh ấy, tôi cũng mong anh ấy sống tốt. Nếu anh ấy có thể ở bên cạnh tôi thì vẫn là tốt nhất. Nhưng nếu anh ấy lựa chọn ở bên cạnh tôi và phải trả một cái giá lớn như thế thì tôi cũng sẽ chủ động rời xa anh ấy. Ông Hình, phụ nữ không phải là sự tồn tại làm cản trở đến sự nghiệp của người đàn ông. Nếu anh ấy thật sự còn sống, nếu bây giờ anh ấy đang sống rất vui vẻ, vậy tôi có thể chấp nhận được chuyện không có anh ấy ở bên.”
“Cô Tô, cô lại gài bẫy tôi.” “Không, lần này là lời thật lòng.” Tô Cẩm Tinh nói: “Ông Hình, tôi chỉ muốn biết tình trạng hiện tại của anh ấy, anh ấy có khỏe hay không, ông chỉ cần trả lời tôi câu hỏi này là được, tôi sẽ cam tâm tình nguyện mà từ bỏ.”
“…”
“Dù sao ông cũng có thể lấy tính mạng của Tiểu Thần ra để uy hiếp tôi, cho dù tôi có lừa ông thì tôi cũng không dám thật sự làm vậy. Người như ông, nếu ông đã có lòng muốn giấu một người đi thì tôi cũng sẽ không thể tìm ra, không phải ư?”
“…”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, hít một hơi thật sâu, nói: “Ông Hình, tôi cũng nói rõ cho ông biết. Lần này tôi trở về một là vì để tìm nguồn gan phù hợp cho Tiểu Thần, hai là vì công ty. Bây giờ Tiểu Thần vẫn đang đợi được ghép gan, công ty cũng bị cậu tôi phá đến mức đang ở bên bờ vực phá sản, có lẽ tôi sẽ ở lại thành phố H một thời gian. Với tài năng và bản lĩnh của tiên sinh, nếu anh ấy chỉ hơi xuất hiện thôi tôi cũng có thể phát hiện ra. Trừ phi cả đời này ông không cho anh ấy xuất hiện, nếu không tôi sẽ luôn có cách tìm ra anh ấy.”
Sắc mặt ông Hình thay đổi, nói: “Cô Tô, mồm mép cô vẫn lanh lợi khiến người ta thấy chán ghét nhỉ.”
“Chúng ta đang đàm phán mà, hai bên đều đặt con bài của mình lên bàn đàm phán, như vậy mới dễ nói chuyện. Đây là đạo lý tiên sinh dạy tôi.”
“Nó còn dạy cô những gì?”
“Anh ấy còn dạy tôi khi nào phải chịu ấm ức thì phải đáp trả lại.”
Quả óc chó trong tay ông Hình xoay vòng vòng, dường như ông ta đang suy nghĩ xem rốt cuộc những lời mà người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói có mấy phần thật, mấy phần giả.
Đúng lúc này, Quách Khánh An bước tới với một tách trà trong tay: “Chú Hình, đây là trà Lục An Qua Phiến, là trà mới, vừa mới được đưa đến ạ.”
Ông Hình ngước mắt lên, liếc nhìn anh ta rồi ra lệnh: “Cháu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Quách Khánh An chống gậy, khập khiễng bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Cô Tô.”
“Ông nói đi.”
Ông Hình nói: “Tôi thực sự rất hối hận vì năm xưa đã không kéo nó về sớm hơn. Một mình nó đã đủ khiến tôi hao tốn rất nhiều tâm tư rồi, bây giờ lại thêm cả cô, không biết một lão già như tôi còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa.”
Tô Cẩm Tinh bật cười: “Ông Hình, ông vẫn có thể quay tôi vòng vòng lâu như vậy thì chứng tỏ đầu óc ông vẫn còn minh mẫn lắm, chắc chắn ông sẽ sống lâu trăm tuổi.”
“Tôi sẽ coi đây là lời chúc phúc của cô.”
“Đương nhiên đó là một lời chúc phúc rồi.”
“Cô không mong tôi chết sớm để cô có thể đoàn tụ với nó ư?”
Tô Cẩm Tinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu tiên sinh vẫn còn sống, chúng tôi đã xa nhau hơn ba năm, anh ấy chắc chắn sẽ đến tìm tôi. Hoặc là, vết thương của anh ấy vẫn chưa hồi phục, nằm ở trong bệnh viện không thể đi lại. Nhưng nếu là vậy thì dù tôi có quay về cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh ấy, thậm chí anh ấy cũng sẽ không biết. Ông không cần thiết phải nôn nóng ép tôi rời đi như thế này. Hoặc là…”
“Hoặc là gì cơ?”
“Hoặc là, anh ấy hoàn toàn không muốn tìm tôi.”
“Hahahaha…” Ông Hình bật cười thành tiếng: “Cô Tô, cô thật sự là một nhà thiết kế trang sức ư?”
“Bằng không, ông Hình nghĩ tôi là ai?”
“Cô nên làm cảnh sát, cô bóc tách từng sự việc, tư duy rất tỉ mỉ cẩn thận, cô không đi phá án đúng là một điều đáng tiếc đấy.”
Tô Cẩm Tinh bật cười, không cho là vậy: “Ông Hình, mỗi con người có một số mệnh khác nhau, tôi đã chấp nhận số phận của mình. Nếu anh ấy thật sự không muốn có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa, vậy thì ông còn sợ cái gì? Cho dù ông có nói với tôi những điều tôi muốn biết cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ông.”
“Không sai.” Giọng điệu của ông Hình đã trở nên dễ chịu hơn: “Đúng vậy, cô đoán không sai, nó vẫn còn sống.”
Tô Cẩm Tinh sững sờ.
Tiên sinh thực sự… vẫn còn sống ư?
Rõ ràng khi nãy cô vẫn có thể chơi chiêu đưa đẩy qua lại với ông Hình, nhưng giờ đây, khi đã chính tai nghe thấy tin tức này, Tô Cẩm Tinh vẫn có một cảm giác không chân thực.
Giọng ông Hình lại vang lên bên tai cô.
“Nó không chỉ còn sống, mà còn sống rất tốt, cô có thể yên tâm, hiện giờ nó rất khỏe mạnh.”
“Vậy anh ấy…”
“Cô Tô, cô hỏi gì tôi đã đáp nấy, cô muốn biết điều gì tôi cũng nói cho cô biết rồi. Những vấn đề khác tôi không thể trả lời nữa đâu, cô hiểu chưa?”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Là vì bức thư đó ư? Anh ấy đọc được bức thư ông bắt tôi viết, nên anh ấy mới không muốn tìm tôi, đúng không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào nữa đâu. Cô Tô, cô đừng lãng phí sức lực, cũng đừng được nước lấn tới nữa.”
Tô Cẩm Tinh ôm ngực, trong ngực cô có một cơn đau nhói đang từ từ lan ra khắp nơi.
Ông Hình nói: “Nhân mạch của tôi còn rộng hơn so với trong tưởng tượng của cô nhiều. Tôi nói có thể cứu đứa trẻ đó là tôi chắc chắn có thể. Gần đây cô cứ lo chuyện của tập đoàn Tô thị trước đi. Nếu có tin tức gì về nguồn gan, tôi sẽ chủ động liên lạc với cô. Đừng thách thức giới hạn của tôi, đây là lời khuyên cuối cùng của tôi dành cho cô đấy.”
Tút tút tút.
Cuộc gọi đã bị ngắt kết nối.
Tô Cẩm Tinh cầm điện thoại, thẫn thờ hồi lâu mãi mới định thần lại được.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đã cắt ngang dòng suy tư của cô.
“Tổng giám đốc Tô, bên ngoài có một vị tiểu thư họ Hà muốn gặp cô ạ.”
Hiểu Hiểu?
Tô Cẩm Tinh chỉnh lý lại cảm xúc của bản thân, sau đó nói: “Cho cô ấy vào đi.”
“Vâng.”
Thư ký vừa dứt lời, Hà Hiểu Hiểu đã đẩy cửa xông vào, miệng vẫn đang lẩm bẩm: “Tôi đã nói tôi là bạn tốt của tổng giám đốc Tô rồi mà, cô còn không tin cơ… Cẩm Tinh!”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười đứng dậy, bước tới ôm chầm lấy người bạn của mình: “Cơn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy?’
“Gió tây bắc!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Ở đây có gì ăn không? Tớ sắp đói chết mất thôi.”
Tô Cẩm Tinh đưa mắt ra hiệu, nhân viên ngoài cửa lập tức hiểu ý, quay người đi chuẩn bị đồ ăn.
Hà Hiểu Hiểu thấy xung quanh không còn ai nữa bèn kéo Tô Cẩm Tinh lại, hỏi khẽ: “Hôm qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Bây giờ Lưu Phấn vẫn chưa từ bỏ những toan tính của mình ư?”
Chỗ Tô Cẩm Tinh cũng không có gì ăn, đột nhiên nhớ đến trong túi mình vẫn còn một túi đồ ăn vặt mà Tiểu Viên Nguyệt thích ăn. Đứa bé này rất giống cô, thiếu máu nên dễ bị hạ đường huyết. Cô thường chuẩn bị mấy viên kẹo trong túi, đề phòng lúc cấp bách, bây giờ vừa khéo có thể đưa cho Hà Hiểu Hiểu.
Hà Hiểu Hiểu sửng sốt: “Cậu là là Tinkerbell à? Sao trong túi cậu lại có kẹo?”
Tô Cẩm Tinh bóc giấy gói ra, đưa đến bên miệng cô ấy: “Cậu há miệng ra đi.”
“Aaa…” Hà Hiểu Hiểu ngoan ngoãn mở miệng, nuốt viên kẹo vào miệng, vừa nhấm nháp vừa nói: “Ôi chao, có cậu ở đây thật tốt, trên đời này chỉ có cậu đối xử tốt với tớ nhất.”
Tô Cẩm Tinh khoanh tay nhìn cô ấy: “Cậu lại cãi nhau với Lục Tước à?”
“Đâu có đâu, chỉ là tớ thấy con người anh ta thật sự rất dài dòng! Mặc dù bây giờ đã là tháng mười hai, nhưng cậu nhìn ánh mặt trời bên ngoài đi, tớ muốn mặc váy anh ta cũng không cho tớ mặc, cứ nhất quyết bắt tớ phải quấn quần áo lên người rồi tròn ủm như một trái bóng ý!”
“Hiểu Hiểu, trân trọng những người trước mắt.”
Giọng điệu của Hà Hiểu Hiểu trở nên ngoan ngoãn hơn: “Tớ biết rồi.”
“Bây giờ tớ thật sự mong tiên sinh vẫn càm ràm dài dòng bên tai tớ…”
“Cẩm Tinh, cậu đừng buồn. Anh ấy đã ra đi hơn ba năm rồi. À đúng rồi, hôm nay tớ đến đây là để giúp cậu!”
Tô Cẩm Tinh chau mày hỏi: “Giúp tớ ư?”
“Ừm!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Bây giờ tớ đang thực tập ở một đài truyền hình. Gần đây bọn tớ có một chương trình ghép đôi với các khách mời cả nam cả nữ. Vừa khéo bây giờ cậu đang độc thân, đến tham gia thử một chút xem sao. Tớ đã xem qua danh sách khách mời nam rồi, họ đều là những tài năng trẻ tuổi, vừa cao ráo vừa đẹp trai!”