“Nhưng anh ta…”
“Không nhưng nhị gì hết.” Tiêu Cận Ngôn vội vàng ngắt lời cô.
Tô Cẩm Tinh bị sự vội vàng của anh làm cho giật mình, cô khẽ cau mày.
Tiêu Cận Ngôn cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng nhận ra thái độ của mình có hơi quá khích nên thở dài và giải thích: “… Ý tôi là, em không cần phải lo lắng cho anh ta, anh ta là con trai, thể nào cũng về được.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu không nói gì.
Thực lòng mà nói, cả ngày hôm nay Lục Đình đều ở bên cạnh cô, bây giờ lại bỏ lại anh ta một mình ở đó khiến cô có chút áy náy.
Nhưng là xe của Tiêu Cận Ngôn chứ không phải là xe của cô, người lái xe cũng không phải cô nốt nên cô không có tư cách gì yêu cầu Tiêu Cận Ngôn làm gì mà anh không muốn.
“Hôm nay ở đồn cảnh sát… em không sao chứ? Không bị bắt nạt chứ?” Giọng điệu của Tiêu Cận Ngôn tốt hơn trước: “Yên tâm, Lưu Phấn bây giờ là châu chấu sau mùa thu, ông ta không thể làm gì nữa đâu, chẳng qua là ông ta muốn uy hiếp em để đòi tiền thôi, chuyện như thế này không thể dung túng, có lần một thì sẽ có lần hai, lần ba,… cần phải khiến ông ta nhận ra ngay từ đầu rằng kế này sẽ không thành công, dù sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng công ty, những nỗ lực kinh doanh trước đó cũng sẽ tan thành mây khói, nhưng về lâu dài thì làm như vậy là đúng đắn.”
“…Ừm.”
Tiêu Cận Ngôn thấy cô không cao hứng cũng cảm thấy hơi buồn chán, anh bật nhạc lên, bên ngoài mưa to nhưng bên trong xe rất yên tĩnh, tiếng nhạc chậm rãi vang lên trong xe.
Bài hát đang phát là một bài hát tiếng Quảng Đông của Đặng Lệ Quân: “Walking the Road of Life”.
"Ở bên anh, đường dài không mỏi,
Đi bộ với anh, từng đoạn lại từng đoạn,
Qua đỉnh cao, lại thêm một đỉnh khác,
Thưởng thức tuyết trong gió, hoa trong sương mù, hạnh phúc khắp nơi…"
Giọng ca của Đặng Lệ Quân nhẹ nhàng, du dương có thể xoa dịu những trái tim đang hỗn loạn.
“Có lạnh không?” Tiêu Cận Ngôn hỏi nhưng không đợi cô trả lời mà anh đã cởϊ áσ đưa cho cô.
Anh vội vàng đi ra ngoài nên vẫn đang mặc bộ quần áo ở nhà, bên ngoài khoác một chiếc áo len mềm, vô cùng mềm mại, còn mang theo cả nhiệt độ và hơi thở trên người anh, lúc chạm vào tay cô mang theo một chút ấm áo thân cận khó nói.
Chỉ là khi cởϊ áσ anh phải giơ tay lên nên cả hai tay rời khỏi tay lái.
Tô Cẩm Tinh vội vàng nói: “Anh lái xe cẩn thận đi…”
Tiêu Cận Ngôn cười: “Đừng lo lắng, kỹ năng lái xe của tôi rất tốt.”
“Vậy thì anh cũng phải cẩn thận! Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi…” Cô đang nói đột nhiên dừng lại.
Tiêu Cận Ngôn cũng dừng một chút, vẻ mặt có chút thay đổi, mang theo chút hi vọng: “Em làm sao?”
Tô Cẩm Tinh ngoảnh mặt đi: “… Đừng nhìn tôi, nhìn đường đi, ngày mưa đường trơn rất dễ xảy ra tai nạn, an toàn là ưu tiên hàng đầu.”
“Vậy thì em mau cầm đi!” Tiêu Cận Ngôn nâng chiếc áo len đến trước mặt cô: “Em không lấy thì tôi lái xe kiểu gì?”
“… Tôi không cần, anh tự mặc đi.”
“Tiểu Tinh Tinh.” Anh nói: “Bọn trẻ ở nhà rất lo lắng cho em, tôi mạo hiểm trời mưa đi tìm em không phải là vì muốn dây dưa với em, là Viên Nguyện gọi điện thoại cho tôi, con bé khóc nói tối nay em không về, sợ em bị người xấu bắt đi, bảo tôi đi cứu em."
Nhắc đến bọn trẻ, Tô Cẩm Tinh tỏ ra quan tâm hơn hẳn: “Bọn trẻ không sao chứ? Viên Nguyệt bình thường luôn thích cười và hiếm khi khóc …”
Tô Cẩm Tinh càng nói lại cảng cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.
May mắn thay, một đôi bàn tay to ấn nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an cô: “Đừng sợ, bây giờ chúng ta trở về gặp bọn nhỏ. Em ngoan ngoãn mặc áo vào để khỏi bị cảm, bây giờ trên vai em không chỉ có bọn trẻ mà còn có công ty của bố em, mẹ em, em không thể ốm rồi gục ngã được.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi: “… Còn anh thì sao? Sản nghiệp của anh càng ngày càng lớn, gánh nặng trên vai anh còn nặng hơn tôi rất nhiều.”
“Tôi sao, tôi không sợ, một mình cô đơn, hiện tại cũng chỉ cố gắng hết sức để chăm sóc ông nội thật tốt. Thân thể của ông càng ngày càng yếu, chờ ông trăm tuổi, sau đó em lại mang con ra nước ngoài, tôi chỉ còn một mình.”
Nói xong, Tiêu Cận Ngôn mạnh mẽ để áo vào tay cô, rồi đặt tay trở lại vô lăng và tập trung lái xe.
Tô Cẩm Tinh ôm chiếc áo len trong tay, thở dài nói: “Anh… tôi nghe Trần Phán nói anh làm việc rất chăm chỉ, mấy ngày nay thường xuyên thức đêm, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, cần phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi đúng cách, công việc có làm mãi cũng không hết được, tiền có kiếm cả đời cũng không xong.”
“Tiểu Tinh Tinh, em lo lắng cho tôi sao?”
“Tôi …” Tô Cẩm Tinh cau mày: “Mặc kệ thế nào thì tôi cũng hy vọng anh sẽ sống tốt, nhưng điều này không phải là vì tôi còn có ý gì với anh hay luyến tiếc anh, chuyện của chúng ta đã sớm kết thúc vào ba năm trước rồi.”
Tiêu Cận Ngôn nhẹ gật đầu, nhìn không chớp mắt: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
“Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để phối hợp với anh, tôi cũng mong ông nội Tiêucó thể an tâm hưởng tuổi già.”
“…Được.”
“Anh và cô Ngô… chia tay rồi sao?”
Tiêu Cận Ngôn hừ một cái: “Thật ra cũng chưa từng thật sự ở bên nhau thì sao có thể nói đến chuyện chia tay, tôi đã đưa cho cô ta khoản tiền bồi thường mà cô ta yêu cầu, sau đó thì…đường ai nấy đi, không ai ảnh hưởng đến ai.”
“… Thực ra, tôi nghĩ cô Ngô không hợp với tính của anh lắm, anh có tính khí hay bộc phát, tính cách của cô ấy khá sắc sảo, nếu tiếp tục ở cạnh nhau thì cũng không phải chuyện tốt. Sau này cứ từ từ tìm hiểu, nếu tôi thấy có cô gái nào phù hợp với tính tình của anh thì sẽ giới thiệu cho anh.”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn có chút kỳ quái: “Sao tôi nghe lời em nói lại thấy… giống mấy người thân thích dì bảy cô tám đang nói chuyện với bề dưới vậy, lần trước em nói chuyện, tôi cũng cảm thấy như vậy.”
Thấy anh nhìn qua, Tô Cẩm Tinh né tránh: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn anh sống tốt thôi.”
“Tại sao em lại muốn tôi sống tốt, vì tôi là chồng cũ của em, là bố của con em hay là vì em muốn nhanh chóng không còn quan hệ với tôi, không cần diễn trò trước mắt ông nội với tôi nữa?”
“… Tôi không có ý đó, tôi nói rồi, tôi sẽ hiếu thảo với ông nội Tiêu, đã nói thì nhất định sẽ làm được.”
“Nếu sau này tôi thật sự kết hôn với người phụ nữ khác thì sao? Em sẽ không còn là cháu dâu của ông ấy nữa.”
“Tôi vẫn còn." Tô Cẩm Tinh nhấn mạnh: "Tôi luôn là cháu dâu của ông ấy, luôn như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Tiểu Tinh Tinh, những gì em nói thật sự khiến tôi ảo tưởng rằng mình có hy vọng.”
Con đường nửa đêm vắng tanh, không có một chiếc xe nào đi lại trên đường, tốc độ của Tiêu Cận Ngôn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã tới cửa khách sạn Dung Thành.
Khi Tô Cẩm Tinh nhìn thấy mấy chữ khách sạn Dung Thành, cô thở phào nhẹ nhõm: “Tới rồi, dừng xe đi, không biết bọn trẻ thế nào, tôi phải nhanh chóng quay lại xem một chút.”
Tiêu Cận Ngôn nghe lời chậm rãi dừng xe, nhìn cô mở cửa rồi như con cá chạch chạy nhanh ra ngoài, đi thẳng vào thang máy, trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi.
Anh nhận ra cô không muốn trả lời câu hỏi này, vì vậy cô đã chọn cách lảng tránh và chuyển hướng chủ đề.
Cũng đúng.
Là anh suy nghĩ nhiều rồi.
Dù người đó đã chết thì cũng vẫn quan trọng hơn anh.
Người chết mới có thể khiến người ta nhớ mãi và không ai có thể thay thế được họ.
Anh vẫn luôn chậm một bước, rõ ràng là anh chiếm thế thượng phong, nhưng người chiến thắng cuối cùng lại là người khác.
Dù là Lục Đình hay luật sư họ Diệp thì cũng không gây ra sóng gió gì, Tô Cẩm Tinh rất thẳng thắn, người trong lòng cô sẽ luôn là người đó.
Tinh tinh…
Điện thoại reo.
Là Lục Đình.
Anh cười cầm lên: “Sao vậy, điện thoại đột nhiên có pin rồi sao?”
Giọng Lục Đình vẫn bất cần đời như thường: “Sau anh lại đáng ghét như vậy, tôi bận rộn cả ngày mới có thể ở chung với cô ấy một lát mà anh lại làm rối tung cả lên.”
"Đừng có ý với cô ấy: "Tiêu Cận Ngôn nói: “Dù chúng tôi đã ly hôn, nhưng cô ấy cũng sẽ không yêu anh.”
“Cô ấy cũng không yêu anh, chúng ta đều biết người trong lòng cô ấy là tiên sinh đúng không? Anh Tiêu, thật ra chúng ta đồng bệnh tương liên, vậy tại sao còn phải làm tổn thương nhau?”
“Vậy thì sao? Anh gọi điện cho tôi là có ý gì?”
“Anh đã làm tổn thương cô ấy một lần, sau này hãy để tôi chăm sóc cho cô ấy, cô ấy sẽ chấp nhận một người như tôi hơn là một người đã làm tổn thương cô ấy trong quá khứ.”
Vẻ mặt của Tiêu Cận Ngôn trở nên lạnh lùng: “Anh chăm sóc cô ấy ư? Gia đình anh sẽ đồng ý sao?”
“Cùng lắm thì tôi không cần tài sản của gia đình nữa là được.” Lục Đình cười: “Tôi là một đứa con bất hiếu, nhà họ Lục có anh trai tôi là đủ rồi. Vì cô ấy, tôi có thể từ bỏ nhà họ Lục, còn anh thì sao? Hiện giờ sản nghiệp của anh đã mở rộng hơn mười lần so với trước đây, nghe nói có cả chi nhánh ở Châu Phi, muốn lũng đoạn thị trường đá quý của cả thế giới… Đúng vậy, anh là thiên tài kinh doanh, anh là huyền thoại ở thành phố H, nhưng anh có thể từ bỏ tài sản ròng hàng chục tỷ tệ hiện tại của mình không? Làm sao anh có thể…”
“Tôi có thể.” Tiêu Cận Ngôn ngắt lời anh ta: “Nếu tôi có thể quay về quá khứ, trở lại những ngày mà trong lòng cô ấy chỉ có tôi, tôi sẵn sàng đánh đổi tất cả những gì tôi có, chỉ cần ông trời cho tôi cơ hội này."