Tiêu Cận Ngôn vội vã đến đồn cảnh sát, nhưng tin tức nhận được khiến anh cảm thấy mình như bị sét đánh.
“Cô ấy đi rồi, chồng cô ấy đến đón về rồi.”
“Chồng của cô ấy?”
“Đúng, chồng của cô ấy.”
“Xin lỗi, ngài cảnh sát, tôi có thể xem chữ ký của chồng cô ấy không?”
“Cái này không làm được, cái này có quy định không được cho người khác xem.”
Chồng?
Người trong lòng cô rõ ràng đã chết, vậy người chồng này ở đâu ra?
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày thật chặt: “Vậy anh có biết bọn họ đã đi đâu không?”
“Làm sao tôi biết được? Đôi vợ chồng nhỏ muốn đi đâu thì đi, chúng tôi cũng không có quyền quản lý việc này.”
“…Được, cảm ơn anh.”
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là… người thân của cô ấy.”
“Người thân?”
“Đúng.”
“Thật là, nửa đêm mưa to thế này mà chạy tới đây chắc rất mệt mỏi, anh đừng lo lắng, chồng cô ấy đã đón cô ấy về nhà rồi, hai người cùng đi xe máy rời đi, trai xinh gái đẹp, trông rất xứng đôi…”
Xe máy.
Lục Đình.
Tiêu Cận Ngôn cảm ơn cảnh sát, lúc quay lại trong xe, anh nhanh chóng gọi cho Lục Tước.
Nửa đêm điện thoại vang lên mấy lần mới được nhấc máy, nhưng lại là giọng nữ.
“Alo?”
Nghe rất mơ hồ và không tỉnh táo.
“Hà Hiểu Hiểu?” Tiêu Cận Ngôn liếc mắt nhìn điện thoại, xác nhận lại một lần nữa đây là số điện thoại của Lục Tước.
“Đúng vậy, sao thế, anh là ai?”
“Tiêu Cận Ngôn.”
“Ai?”
“…”
“Chết tiệt!” Hà Hiểu Hiểu nhanh chóng phản ứng lại, ngồi thẳng dậy: “Anh còn mặt mũi mà gọi tôi à? Tra nam.”
Hà Hiểu Hiểu nói xong liền muốn cúp máy.
Tiêu Cận Ngôn vội vàng ngăn cô ấy lại: “Đừng cúp máy, đưa điện thoại cho Lục Tước, tôi có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh ta.”
“Không đưa! Tại sao tôi phải làm theo lời anh nói?”
“Chuyện về Tiểu Tinh Tinh.”
“Thì liên quan gì đến… đợi đã, anh vừa nói ai?”
Tiêu Cận Ngôn thở dài, vội vàng nói: “Tiểu Tinh Tinh hôm nay không về nhà, cô ấy bị Lục Đình đưa đi rồi, tôi gọi điện thoại cho Lục Tước vì tôi nghĩ anh ta chắc là biết Lục Đình đã đi đâu.”
Hà Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia thấp giọng chửi bới, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Lục Tước.
“Cận Ngôn?”
“Em trai anh ở đâu?”
Đang ngủ mê man, Lục Tước bị hỏi cũng có chút ngây ngốc: “Thằng nhóc đó ngày nào cũng chạy mất dép, ngày nào mẹ tôi cũng muốn bắt nó về đi xem mắt nhưng nó cứ như con cá chạch, không ai biết nó đi đâu.”
“…”
“… Lục Đình lại chọc tới anh sao?”
“Anh ta đưa Tiểu Tinh Tinh đi, đến bây giờ cả hai vẫn chưa về.”
Lục Tước dừng lại và ngập ngừng hỏi: “Anh lo lắng cô Tôvà Lục Đình sẽ có gì với nhau… sao? Cận Ngôn, anh vẫn không thể bỏ được cô Tô.”
"Đã đến lúc từ bỏ rồi: "Tiêu Cận Ngôn cáu kỉnh nói: “Anh thực sự không biết Lục Đình đã đi đâu sao.”
“Tôi thực sự không biết.” Lục Tước nhanh chóng trả lời, nhưng anh ta dường như nhớ ra điều gì đó nên nói: “Tôi nghĩ anh có thể thử đến núi Vân Đài tìm xem.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Núi Vân Đài? Trời mưa to như vậy, bọn họ đến núi Vân Vân Đài làm gì?”
“Tôi cũng chỉ đoán thôi…”
Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng điều khiển xe đến núi Vân Vân Đài.
Núi Vân Vân Đài …
Anh đọc thầm cái tên đó trong miệng, không hiểu sao trong đầu anh chợt dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh biết ở ngoại ô thành phố H có một ngọn núi như vậy, nhưng vì quá hẻo lánh ít người đi nên anh chưa bao giờ đi đến đó. Nhưng đột nhiên anh cảm thấy có chút quen thuộc khi đọc cái tên này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác rất lạ, có quen thuộc, cũng có sợ hãi.
Cảnh tượng vừa mơ lúc nãy lại hiện lên trong đầu anh, Tô Cẩm Tinh bê bết máu đang đi trong cơn mưa nặng hạt, trên tay ôm đứa trẻ khóc lóc cầu xin anh cứu đứa trẻ trong tay mình…
Chân ga dưới chân bị giẫm mạnh xuống, chiếc Maybach màu đen lao ra như một mũi tên khiến nước bắn tung tóe.
Nửa đêm mưa giông, cô và Lục Đình đến núi Vân Vân Đài làm gì?
…
Tô Cẩm Tinh cầm bình nước nóng hồi lâu mới cảm thấy cả người ấm hơn một chút.
Trời mưa như thác nước, mãi vẫn chưa dứt.
Cách đó không xa, Lục Đình cởϊ áσ, thân trần đứng bên tán cây vắt nước trên áo.
“…Lúc này mới thấy xe mô tô vô dụng, bình thường trông rất đẹp, lúc đi cảm thấy vô cùng ngầu, có thể vượt qua những cung đường bị tắc một cách nhanh chóng, nhưng trời mưa một cái là lộ nhược điểm ngay, những lúc như thế này đi ô tô vẫn tốt hơn, ít nhất sẽ không rơi vào hoàn cảnh ướt thảm thương như vậy.”
“Anh Lục, tại sao anh lại thích chiếc mô tô này như vậy?”
Lục Đình phục hồi tinh thần, cởi giày ngồi trên mặt đất nói: “Còn có thể là vì sao nữa, bởi vì đẹp trai chứ sao!”
“Chỉ vì đẹp trai thôi sao?”
“Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa?” Lục Đình tức giận nói: “Nhưng bây giờ tôi mới biết, đẹp trai thì có ích lợi gì? Mưa to liền ướt sũng thành như bây giờ, cơn mưa này có lẽ vẫn chưa thể ngừng, chờ trời sáng tôi gọi người lái xe đến đón chúng ta."
Nói rồi, anh ta chậm rãi đi tới, đứng trước mặt cô: “Cô sợ sấm sét đến vậy sao?”
“…Ừm.”
“Không sao đâu, sấm sét không có gì phải sợ, chỉ là những hiện tượng thời tiết bình thường mà thôi, này, cái này cho cô.”
Khi Tô Cẩm Tinh nhìn những thứ trong tay Lục Đình, cô có chút xấu hổ: “Đây là…”
“Yên tâm, tôi đã vắt khô rồi, khoác thêm vào ít nhất cũng có thể chắn gió. Ở đây là vùng ngoại ô, nhiệt độ thấp hơn thành phố vài độ. Đừng để bị cảm lạnh, nếu không tôi sẽ phạm tội tày trời mất.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu từ chối: “Tôi không cần.”
“Cô ghét bỏ tôi à?”
“Không, tôi chỉ cho rằng làm như vậy… không tốt lắm.”
Cô nam quả nữ hơn nửa đêm mắc kẹt ở đây, nếu cô còn mặc quần áo của người đàn ông khác, dù chỉ là áo khoác thôi thì cũng rất dễ gây hiểu nhầm.
Cô luôn là một người rõ ràng, Lục Đình có ý với mình cô cũng biết, cho nên từ chối anh ta và không để lại sự mập mờ nào cả là điều này tốt cho cả hai.
Lục Đình giễu cợt: “Sao vậy, cô còn thủ tiết vì tiên sinh của cô sao?”
“…” Tô Cẩm Tinh không nói, xem như đồng ý.
“Haiz, đã là thế kỷ nào rồi mà cô còn cổ hủ như vậy? Cô còn trẻ, chẳng lẽ về sau không định kết hôn nữa sao?”
Tô Cẩm Tinh nhẹ gật đầu: “Không.”
“Anh ta đáng để cô làm như vậy sao?”
“Không có đáng hay không đáng, chỉ có bằng lòng hay không.” Tô Cẩm Tinh nghiêm nghị nói: “Tôi đã gả cho tiên sinh, cho dù anh ấy có ở đây hay không thì tôi cũng là một người đã có chồng. Trừ khi tiên sinh sống lại, nếu không tôi sẽ không tái hôn, cũng không chấp nhận bất cứ ai."
Cô nói một cách dứt khoát, cắt bỏ mọi khả năng.
“Cô…haizz …” Lục Đình tức giận gãi đầu: “Được rồi, cô cứ tiếp tục như vậy đi, trông yếu đuối như thế mà sao lại cứng đầu thế nhỉ?”
“Đây là nguyên tắc.”
Lục Đình nghiến răng nghiến lợi đột nhiên bật cười, trực tiếp khoác áo của mình lên lưng cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Các người đang làm cái gì vậy?”
Hai giọng nói hòa vào nhau, Tô Cẩm Tinh đột nhiên quay lại.
Chiếc Maybach màu đen dừng lại cách đó không xa, cửa bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc bước xuống xe.
Anh nhíu mày thật chặt, sắc mặt trùng xuống, cả người trông rất tức giận, anh kéo cô từ bên người Lục Đình lại chỗ mình, tiến lên đứng trước mặt cô, cản trở tầm mắt của Lục Đình.
“Ơ, chủ tịch Tiêu? Nửa đêm không ngủ còn chạy ra ngoài ngắm mưa sao?”
Tiêu Cận Ngôn nhìn anh ta một lúc lâu nhưng không nói gì mà chỉ nắm lấy cánh tay của Tô Cẩm Tinh, rồi nhét cô vào ghế phó lái.
Anh nhấn chân ga và nhanh chóng rời đi.
“Tổng giám đốc Lục, anh ta…”
Mắt anh nhìn về phía trước, giọng điệu rất không tốt: “Anh ta là chồng của em sao?”
Tô Cẩm Tinh không hiểu: “Không phải …”
“Vậy thì đừng quan tâm đến anh ta, anh ta là người trưởng thành, đợi mưa tạnh sẽ tự biết về.”