Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 240: Xin em, chỉ lần này thôi



Bệnh viện rất gần nhà thi đấu, còn biệt thự của nhà họ Tiêu lại ở một nơi hoang vu, hẻo lánh.

Khi họ đến nơi, xe cấp cứu vẫn đang trên đường đến đó.

Tiêu Cận Ngôn đã đánh tiếng trước với bên phía bệnh viện, ngay khi xe cấp cứu vừa tới, ông cụ Tiêu đã được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Bác Lâm bải hoải mệt mỏi: “Đây đã là lần thứ hai rồi, bác sĩ nói, tình trạng như ông chủ thì nhiều nhất cũng chỉ có ba cơ hội. Đây đã là lần thứ hai…”

Tiêu Cận Ngôn bước tới, đỡ bác Lâm dậy, nói: “Bác Lâm…”

“Cậu chủ à!” Bác Lâm nghiến răng, òa khóc nắm chặt lấy tay anh, nói: “Cậu… rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Tôi đã nhìn thấy người phụ nữ trên TV đó, rốt cuộc Tiểu Tinh Tinh có điểm nào thua kém cô ta chứ? Tại sao cậu lại hồ đồ như vậy hả…”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu: “Tôi…”

“Cậu chủ, lần trước cậu nói là Tiểu Tinh Tinh đã có người mới, là thật ư?”

“Chuyện này hơi phức tạp.”

“Cậu chủ, cậu còn cơ hội không? Hãy đi giành Tiểu Tinh Tinh về đi, được không? Ngày nào ông chủ cũng nhớ Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt, ngày nào ông ấy cũng tự trách, nói rằng nhà họ Tiêu có lỗi với Tiểu Tinh Tinh. Cậu chủ, coi như là cậu hoàn thành ước nguyện cuối cùng của ông chủ, được không?”

Tiêu Cận Ngôn cười khổ: “Bác Lâm, nhưng chỉ sợ Tiểu Tinh Tinh không bao giờ muốn gặp tôi nữa.”

“Bác Lâm.”

Bác Lâm bỗng nghe thấy có người gọi mình, sau khi nhìn kỹ lại, bác ấy liền sửng sốt, còn tưởng là mình bị hoa mắt, vội vàng dụi mắt lại để nhìn cho rõ, nhưng vẫn không dám tin vào mắt mình: “Tiểu Tinh Tinh! Thật sự là Tiểu Tinh Tinh ư? Cháu… cháu và cậu chủ.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Chúng cháu không phải…”

“Tiểu Tinh Tinh!” Tiêu Cận Ngôn gọi cô, chặn lại những lời cô định nói. Anh bước đến, nắm lấy tay cô rồi kéo cô sang một bên.

Tô Cẩm Tinh muốn giãy ra, nhưng lại nghe thấy anh nhỏ giọng nài nỉ: “Xin em, chỉ một lần này thôi.”

Tiêu Cận Ngôn kéo cô ra xa hơn, sau đó anh cũng thực hiện lời hứa của cô, buông cổ tay cô ra, đứng yên tại chỗ.

“Tiểu Tinh Tinh, tôi có thể cầu xin em một chuyện không?”

Tô Cẩm Tinh cau mày: “Cái gì?”

“Hãy giả bộ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chỉ cần em giả bộ làm ra vẻ như chúng ta đã làm lành. Bây giờ ông nội đã như vậy, bác sĩ nói tình hình không khả quan, đoán chừng… ông cũng không còn nhiều thời gian nữa. Tôi muốn để ông được sống vui vẻ trong những ngày cuối cùng.”

Tô Cẩm Tinh không nói gì.
Giọng điệu của Tiêu Cận Ngôn vô cùng thành khẩn, còn có một chút nài nỉ, cầu xin: “Vốn dĩ tôi muốn kết hôn càng sớm càng tốt, không chỉ là vì sự hợp tác của công ty, mà còn vì muốn an ủi ông nội. Nhưng cô Ngô đó… sợ là cô ta không thích hợp để xuất hiện trước mặt ông nội. Em yên tâm đi, chỉ khi nào ở biệt thự cũ mới phải giả bộ thôi, sau khi rời khỏi đó, chúng ta vẫn đường ai nấy đi, em vẫn có thể tiếp tục hoài niệm vị tiên sinh đó, tôi sẽ không làm phiền em. Có được không?”

Tô Cẩm Tinh thấy ở nhìn cách đó không xa, bác Lâm đang nghển cổ nhìn về bên này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ không thể giấu diếm.

Cô đã biết suy nghĩ của ông nội Tiêu và bác Lâm từ lâu.

Hai người họ luôn đứng về phía cô, thậm chí ông nội còn từng vì cô mà đánh Tiêu Cận Ngôn.
Cô cũng luôn thấy được tình yêu thương mà ông nội dành cho Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt.

Kể ra thì, ông cụ Tiêu cũng là một người đáng thương.

Vốn dĩ gia đình đang yên ấm hòa thuận, con trai công thành danh toại, con dâu dịu dàng lương thiện, cháu trai có năng lực xuất chúng. Ông ấy chỉ cần dưỡng già, đợi được ẵm chắt là gia đình họ sẽ trở thành tứ đại đồng đường.

Nhưng một vụ tai nạn ô tô đã khiến ông ấy phải “người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh” rồi bệnh tật triền miên không dứt.

Khó khăn lắm mới có được hai đứa chắt nội, nhưng cô lại ly hôn với Tiêu Cận Ngôn, đưa bọn trẻ ra nước ngoài xa xôi.

Hơn nữa…

Tô Cẩm Tinh cười khổ một tiếng.

Ông cụ Tiêu dù sao cũng là ông nội của tiên sinh.

Bây giờ cô đã là vợ của tiên sinh, cô cũng nên làm tròn đạo hiếu với ông cụ.
Chỉ là, giả vờ làm lành với Tiêu Cận Ngôn… vẫn khiến cô cảm thấy hơi có chút không thỏa đáng.

“Nếu em thực sự thấy khó xử thì thôi bỏ đi, tôi cũng không muốn làm phiền em quá nhiều.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Là tôi đòi hỏi quá nhiều rồi, xin lỗi em. Tôi qua bên đó với bác Lâm trước nhé.”

“Đợi đã…”

Tô Cẩm Tinh ngăn anh lại, nói: “Chúng ta làm một cuộc giao dịch, được không?”

Tiêu Cận Ngôn quay người lại, nói: “Em nói đi.”

“Anh giúp tôi tìm nguồn gan có thể ghép được cho Tiểu Thần, tôi giúp anh diễn vở kịch này, được không?”

Tiêu Cận Ngôn vui mừng khôn xiết: “Em thật sự bằng lòng giúp tôi ư?”

“Nhưng tôi mong anh cũng là thật lòng muốn giúp đỡ, không được làm qua loa lấy lệ. Tôi đã tìm ba năm mà vẫn chưa tìm được nguồn gan phù hợp. Người có lá gan có thể ghép thành công không hề dễ tìm, tìm được rồi cũng chưa chắc người ta đã sẵn lòng hiến tặng.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Chỉ cần có thể tìm được, cho dù có khuynh gia bại sản, tôi cũng phải cầu xin được người đó ký lên giấy hiến tạng.”

“…”

“Chúng ta cứ quyết định như vậy nhé?”

“…Ừm.” Tô Cẩm Tinh hơi do dự và chần chừ, nhưng cuối cùng cô vẫn gật đầu.

"Được, cảm ơn em, Tiểu Tinh Tinh.”

"Đừng cảm ơn tôi, đó là vì tôi đang có việc cần nhờ đến anh. Diễn thì dễ thôi, thực ra tôi cũng học được không ít từ Dương Tuyết Duyệt, nhưng suy cho cùng thì nguồn gan cũng khó hơn một chút.”

Yết hầu Tiêu Cận Ngôn di chuyển lên xuống, anh đưa tay ra trước mặt cô, nói với giọng điệu đầy ẩn ý: “Vậy… chúng ta có thể?”

Tô Cẩm Tinh đột nhiên ghé sát vào anh, ngửi qua rồi nói: “Mùi trên người anh…"

“Đó là nước hoa.”

Tô Cẩm Tinh ngẩn ra: “Hình như trước đây anh chưa bao giờ dùng nước hoa nam, sao đột nhiên lại… là vì cô Ngô ư?”
Cô vẫn còn nhớ, ngày hôm đó khi nhìn thấy anh trong tiệm đồ cưới, trên người anh còn có mùi hương quen thuộc này, khiến cô suýt chút nữa đã nhận ra nhầm người. Nghĩ đến sự mất kiểm soát của mình vào ngày hôm đó, cô lại thấy có chút hổ thẹn.

Uổng công cô còn nói cả đời này sẽ mãi nhớ đến tiên sinh, nhưng chỉ vì một mùi nước hoa quen thuộc mà cô đã suýt nhận nhầm người khác thành anh.

Tiêu Cận Ngôn giải thích: “Gần đây tôi bị mất ngủ, luôn muốn hút thuốc, vì thế tôi đã xịt một ít nước hoa để che bớt mùi thuốc lá.”

“Cô Ngô không thích mùi thuốc lá ư?”

“Tôi không biết.”

“Không biết?”

“Chuyện tôi không quan tâm thì tôi cũng không có hứng thú đi tìm hiểu. Vốn dĩ kết hôn với cô ta cũng chỉ là để có thể bàn bạc chuyện hợp tác với các nhà cung ứng đá quý ở Châu Phi, và còn để ông nội được yên tâm hơn. Còn chuyện cô ta thích gì hay không thích cái gì, tôi không muốn phí tâm sức đi tìm hiểu.”
Tô Cẩm Tinh có chút không tán đồng: “Anh như vậy là quá không công bằng với cô Ngô.”

“Thứ cô ta cần ở tôi không phải là sự công bằng, mà là thói hư vinh của cô ta được thỏa mãn.”

“Cái gì?”

“Đừng nói về cô ta nữa, không quan trọng.” Cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng cười, anh ngập ngừng muốn kéo tay cô, ngay khoảnh khắp họ sắp chạm vào nhau, cả hai người họ đều giật nảy mình như bị điện giật.

Tô Cẩm Tinh vô thức muốn tránh sang một bên, nhưng Tiêu Cận Ngôn đã nhanh hơn, anh kéo tay cô, nắm chặt trong lòng bàn tay mình.

Lòng bàn tay anh vừa to vừa ấm, còn hơi có chút ẩm ướt.

Không giống tiên sinh.

Lòng bàn tay tiên sinh luôn khô ráo, còn Tiêu Cận Ngôn, hình như mồ hôi đã ướt đẫm lòng bàn tây anh.

Có vẻ như anh cũng ý thức được điều đó, ngại ngùng nói: “Xin lỗi em, đợi lát nữa tôi sẽ đi xin y tác nước rửa tay để em rửa tay.”
“Anh đổ mồ hôi à?”

“Có một chút.”

“Anh hãy tin tưởng bác sĩ, bọn họ nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu chữa cho ông nội.”

“Ừm.” Tiêu Cận Ngôn đáp: “Tôi rất tin tưởng bác sĩ, tôi chỉ…”

“Chỉ làm sao?”

“Hơi căng thẳng một chút.”

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nên hơi trơn, thế là Tiêu Cận Ngôn lại dùng lực nắm chặt lấy tay cô hơn.

Lúc bác Lâm nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau cùng bước tới, ông ấy đã không kìm được mà bật khóc, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt già nua: “Cậu chủ, Tiểu Tinh Tinh, hai người…”

Tiêu Cận Ngôn mỉm cười, ngầm thừa nhận, nắm chặt tay Tô Cẩm Tinh không rời.

Ca cấp cứu này kéo dài bốn tiếng đồng hồ, từ lúc trưa cho đến khi bầu trời từ từ tối sầm lại.

Một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
Bác sĩ nói: “Tắc nghẽn ở mạch máu tim và mạch máu não của ông cụ đã rất nặng, nhưng do ông cụ đã quá lớn tuổi, tình trạng cơ thể không chép phép phẫu thuật bắc cầu hay đặt stent nhân tạo. Trước mắt chỉ có thể điều trị theo cách bảo thủ, sau này người nhà nhất định phải giữ cho tâm trạng ông cụ được bình ổn. Nếu tình trạng như hôm nay còn xảy ra thêm một lần nữa thfi e rắng có là Đại La thần tiên đến cũng không cứu được đâu.”

Bác Lâm bật khóc, cúi người cảm ơn bác sĩ mấy lần liền, nói: “Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý ạ, cảm ơn bác sĩ…”

Bác sĩ đỡ bác Lâm dậy, nói: “Ông cụ đã tỉnh rồi đấy, nhưng tâm trạng vẫn hơi kích động, người nhà có thể vào nói chuyện với ông mấy câu để xoa dịu cảm xúc của ông cụ.”

“Vâng vâng…”

Bác sĩ Lâm chắp hai tay cầu khấn: “Xin ông Trời phù hộ! Xin ông Trời phù hộ! Cậu chủ, cậu mau đưa Tiểu Tinh Tinh vào xem ông chủ thế nào đi. Nếu ông ấy biết cậu và Tiểu Tinh Tinh đã làm lành rồi, chắc chắn ông ấy sẽ vui lắm!”
Dường như cảm xúc của con người có thể ảnh hưởng và tác động lẫn nhau.

Thấy bác Lâm đã thôi không khóc nữa, toét miệng cười mà trong lòng Tô Cẩm Tinh cũng thấy vui vẻ đôi phần.

Bàn tay cô đột nhiên có siết chặt.

Cô ngoảnh đầu lại, thấy Tiêu Cận Ngôn đang nhìn mình chăm chú: “Chúng ta vào thôi?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv