Tô Cẩm Tinh không trả lời, mà chỉ nói: “Mặc dù đứa bé đó không phải do tôi sinh ra, nhưng từ nhỏ nó đã lớn lên bên cạnh tôi, nó là con của tôi.”
Không biết có phải cô bị hoa mắt không nhưng cô lại nhìn thấy khóe môi Tiêu Cận Ngôn hơi cong lên, nhưng lại nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
Tô Cẩm Tinh xoa xoa cổ tay tê dại và đau nhức của mình, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại.
Chắc chắn là cô đã nhìn nhầm rồi.
Tiêu Cận Ngôn có gì đáng để vui mừng chứ.
Thế nhưng anh vẫn nhớ đến chuyện tình yêu thương của cô dành cho các con sẽ bị chia nhỏ ra, chăm sóc thêm một đứa trẻ sẽ khiến cô thiếu quan tâm đến Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt.
Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Con bé với Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt đều như nhau, đều là con của tôi. Tình yêu thương của tôi dành cho mỗi đứa trẻ là một trăm phần trăm đồng đều như nhau, không hề vơi đi dù chỉ một chút. Hơn ba mươi tuổi là thời kỳ hoàng kim của một người đàn ông. Cho dù không phải cô Ngô thì sau này vẫn sẽ có cô Lý, cô Trương, anh vẫn sẽ có những đứa con khác. Còn tôi thì không giống anh, Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt là mạng sống của tôi, tôi không thể mất đi chúng được.”
Concert cuối cùng cũng kết thúc. Người hâm mộ ùn ùn kéo nhau ra khỏi nhà thi đấu. Các cô gái trẻ cười nói với nhau, chia sẻ rằng họ vừa chụp được ảnh chính diện của thần tượng, còn có một fans hâm mộ bốc thăm được cơ hội chụp ảnh chung với thần tượng, kích động òa khóc ngay tại hiện trường rồi được những cô gái khác dìu ra ngoài.
Tuổi trẻ thật tuyệt vời.
Có thể mặc sức gào thét, khóc lóc vì người mình yêu thích, không cần kiêng dè bất cứ điều gì, cũng không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều.
Chẳng phải tình yêu của tuổi trẻ cũng như vậy sao? Vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn, vừa cuồng nhiệt lại vừa điên rồ.
Nhưng suy cho cùng cuộc sống vẫn là cuộc sống, sự điên cuồng ở concert cuối cùng sẽ biến thành một giấc mộng. Đợi đến khi những cô gái trẻ tuổi này kết hôn, sinh con, bị cơm áo gạo tiền, củi dầu mắm muối mài mòn đi những góc cạnh, biến thành những bà nội trợ mặt mày lấm lem vất vả mưu sinh vì cuộc sống này, họ sẽ tức giận, cãi nhau với người chồng của mình, họ sẽ lo lắng đến tan nát cõi lòng vì con cái của mình.
Trong đêm khuya thanh vắng, thực ra thỉnh thoảng nhớ lại sự điên cuồng của ngày hôm nay là một điều tốt. Ít nhất, họ vẫn có thể tưởng nhớ thời thanh xuân của mình bằng một giấc mộng mà mình đã từng có.
Nhưng Tô Cẩm Tinh thì khác.
Cả tuổi thanh xuân của cô đều dành hết cho Tiêu Cận Ngôn. Sau đó, khó khăn lắm cô mới “chạy thoát” được. Cô đã có tiên sinh, từ nay về sau có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Cô tưởng rằng cuối cùng ông Trời cũng đã buông tha cho cô, đóng mất một cánh cửa của cô thì dù sao cũng vẫn để lại cho cô một ô cửa sổ.
Nhưng không ngờ khi mọi chuyện đi đến hồi kết, cánh cửa sổ đó cũng đóng chặt lại, còn đóng thêm một thanh gỗ dài, đến một tia sáng cũng chẳng thể lọt qua.
Ngay cả một chút hy vọng mà tiên sinh để lại cho cô, cũng…
Tô Cẩm Tinh thấy trái tim mình nhói đau, ngay cả phần bụng cũng bắt đầu đau dữ dội.
Trong ký ức của cô, một cỗ máy lạnh lẽo xâm nhập vào cơ thể cô, đập tan và làm rối tung hết mọi hy vọng của cô lên, sau đó rút cả linh hồn của cô đi.
“Tiểu Tinh Tinh, em sao thế?” Tiêu Cận Ngôn trông cô có gì đó không ổn bèn cúi người xuống sờ lên trán cô, hỏi: “Sao toàn là mồ hôi thế này? Em đau bụng à? Hay là… bệnh ung thư lại tái phát?”
Đều không phải.
Cô đã từng nghĩ rằng nỗi đau đớn của căn bệnh ung thư có thể gϊếŧ chết một con người.
Nhưng ba năm trước, khi nằm ở bệnh viện nước ngoài, khi cô ngã xuống đất quỳ xuống khóc lóc thảm thiết và cầu xin một cách hèn mọn, nhưng vẫn bị ép vào phòng mổ, bị ấn lên giường. Lúc đó, cô mới hiểu ra…
Trên đời này, trên người còn có người, núi cao còn có núi cao hơn, nỗi đau còn có nỗi đau hơn.
Tiêu Cận Ngôn rất lo lắng, anh cúi người xuống muốn ôm lấy cô: “Để tôi đưa em đến bệnh viện trước.”
Tô Cẩm Tinh nghiêng đầu, đẩy tay anh ra, lạnh giọng từ chối: “Không cần đâu, anh mở cửa cho tôi xuống đi.”
Tiêu Cận Ngôn tức giận nói: “Em có thể đừng cố tỏ ra là mình ổn như vậy nữa được không?”
“Nếu tôi không gắng gượng, cố tỏ ra là mình ổn thì tôi hoàn toàn không sống nổi đến bây giờ, càng không thể có Viên Nguyệt, và Tiểu Dương đã chết ở nước ngoài từ lâu rồi. Thậm chí, anh cũng sẽ không bao giờ biết mình có con trai đâu!”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, thở dài một hơi thật sâu, cười khổ nói: “Em vẫn còn hận tôi.”
“Trái tim của tôi quá nhỏ, chỉ có thể dành cho một người.”
Tiêu Cận Ngôn đã hiểu, anh nói: “Ý của em là, trong lòng em chỉ có vị tiên sinh kia, đến hận tôi cũng không muốn hận, đúng không?”
Cơn đau bụng đến nhanh rồi đi cũng nhanh.
Cơn đau bỗng từ từ giảm bớt, vẻ mặt của Tô Cẩm Tinh cũng dần trở lại bình thường: “Đúng…”
“Cho dù anh ta đã chết rồi thì cả đời này em cũng muốn giữ anh ta trong lòng, đúng không?”
“Đúng.”
“Còn Lục Đình thì sao?”
“Tôi đã nói từ lâu rồi, tôi và Lục Đình không hề có quan hệ nam nữ.”
“Vậy thì tại sao em muốn đi với anh ta mà không phải là đi với tôi? Em thà ngồi lên motor của anh ta cũng không muốn ngồi xe của tôi, năm lần bảy lượt đều đòi xuống? Nếu em đã không thèm hận tôi, không để tâm đến tôi nữa, vậy hẳn là tôi và Lục Đình cũng không khác nhau là bao, trong lòng em tôi và anh ta đều là người không quan trọng. Vậy tại sao tôi lại bị em phân biệt đối xử như vậy?”
Tô Cẩm Tinh liếm môi: “Đó là bởi vì… tiên sinh cũng đã từng lái chiếc motor mà anh ta đi hôm đó.”
“Chỉ là vì lý do đó thôi ư?”
“Đúng vậy.”
“Nếu đã vậy…” Tiêu Cận Ngôn cười khổ, lắc đầu nói: “Thua một người đã khuất thì tôi phục, nhưng thua một chiếc motor, tôi đúng là… không có tiền đồ.”
Tô Cẩm Tinh dịu đi một lúc, tâm trạng của cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Cận Ngôn
Anh đang nửa quỳ trên ghế lái, thân hình cao lớn bị chiếc xe chật chội ép phải khom lưng xuống một cách khó nhọc. Một chủ tịch Tiêu cao cao tại thượng bây giờ lại trông vô cùng nhếch nhác và hèn mọn.
Tiêu Cận Ngôn cúi đầu, đôi mày kiếm hơi cau lại, thật sự… trông rất giống tiên sinh.
“Tiểu Tinh Tinh, em đang nhìn tôi sao?” Tiêu Cận Ngôn cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô: “Sao em lại nhìn tôi với vẻ mặt bi thương như vậy?”
Tô Cẩm Tinh giật mình thảng thốt, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói: “Đâu có, anh nhìn nhầm rồi.”
“Vậy sao?”
“Ừm.”
Tiêu Cận Ngôn thất vọng thả người ngồi xuống ghế, mở khóa cửa xe, nói: “Em đi đi.”
Tay Tô Cẩm Tinh đang đặt trên tay nắm cửa, giây tiếp theo, cô định đẩy cửa bước xuống.
“Đứa bé đó…” Tiêu Cận Ngôn ngừng một lúc, sau đó nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp nó, em đừng lo lắng.”
“…”
“Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt được em nuôi dạy rất tốt. Ông nội chắc chắn sẽ rất vui khi nhìn thấy chúng. Khi tâm trạng vui vẻ, nói không chừng sức khỏe của ông cũng có thể khá hơn một chút.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Ông cụ Tiêu bị làm sao cơ?”
“Bệnh người già ấy mà, biết tin chúng ta ly hôn ông liền phát bệnh. Bây giờ về cơ bản là ông chỉ có thể nằm một chỗ, bác Lâm đang chăm sóc ông. Tôi cũng chuyển về nhà cũ để tiện chăm ông. Dù sao thì… ông đổ bệnh như vậy cũng đều tại đứa cháu bất hiếu là tôi đây.”
Lòng Tô Cẩm Tinh khẽ nhói đau: “Ông nội…”
“Sức khỏe của ông vốn đã không tốt. Năm bố mẹ tôi xảy ra chuyện, ông đột nhiên bị nhồi máu cơ tim, suýt chút nữa đã không qua khỏi. May là bên cạnh ông luôn có bác Lâm chăm sóc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng bốn năm liền mới từ từ chấp nhận được hiện thực này. Sau đó, ông đã dồn hết mọi tâm sức vào a tôi, hi vọng tôi có thể sống tốt, sinh cho ông những đứa cháu nội. Sau khi biết có Tiểu Dương và Tiểu Viên Nguyệt, ông đã rất vui. Nhưng sau đó…” Khóe môi Tiêu Cận Ngôn giật giật: “…lại phát bệnh một lần nữa, hoàn toàn không gượng dậy được.”
“Tôi sẽ bớt chút thời gian đưa bọn trẻ đến thăm ông.”
Tinh tinh tinh…
Chuông điện thoại vang lên.
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn ID người gọi, sau đó cau mày bấm nút nghe: “Alo, bác Lâm ạ?”
“Cậu chủ, vừa nãy ông chủ xem tivi nhìn thấy cậu ở cùng một cô gái khác, ông ấy liền tức giận rồi lại phát bệnh! Cậu mau về xem ông ấy thế nào đi ạ!”
Cách âm trong xe rất tốt, tốt đến mức Tô Cẩm Tinh có thể nghe rõ mồn một tiếng bác Lâm trong điện thoại.
Tiêu Cận Ngôn đáp: “Bác đã gọi xe cấp cứu chưa?”
“Tôi gọi rồi, cậu chủ, cậu đến thẳng bệnh viện đi!”
“Được, tôi sẽ đến ngay.”
Trước khi cúp điện thoại, bác Lâm thở dài nói: “Cậu chủ, cậu biết ông chủ vì chuyện của Tiểu Tinh Tinh mà canh cánh trong lòng. Cho dù cậu đã tìm được cô gái khác thì ít nhất cậu cũng không nên làm ầm ĩ đến mức lên tivi báo đài để ai ai cũng biết như vậy chứ! Bây giờ ông chủ không đi lại được, ngày nào cũng chỉ có thể nằm xem tin tức trên tivi thôi…”
Tiêu Cận Ngôn đau khổ đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Tôi biết rồi bác Lâm. Lần này là lỗi của tôi.”
“Là lỗi của ai bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Cậu mau đến đây đi, nếu muộn, sợ là…”
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Cận Ngôn nhanh chóng khởi động xe.
Anh nắm chặt tay lái, nhìn Tô Cẩm Tinh qua kính chiếu hậu: “Em vẫn muốn rời đi chứ?”
“…”
“Muốn thì xuống xe ngay đi, còn không thì hãy ngồi cho vững.”
Trái tim anh luôn trong trạng thái treo lơ lửng, thấp thỏm không yên. Anh nhắm mắt lại, chờ đợi sự lựa chọn của cô.
Vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng cô đẩy cửa xe, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói dịu dàng, trong trẻo của cô: “Anh lái xe đi.”