Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 222



Giám đốc bộ phận nhân sự như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có một người lọt vào tầm mắt của chủ tịch Tiêu.

Cô ta xem kỹ thông tin của “người may mắn” này một chút, trong lòng chợt cảm thấy có chút không thể giải thích được.

Tên của ứng cử viên này là Trần Phán, bất kể trình độ học vấn, năng lực hay thậm chí là ngoại hình, người này đều xếp cuối nhóm ứng viên này.

Tiêu chuẩn lựa chọn của chủ tịch Tiêu… Không ai có thể đoán được.

“Đúng rồi…” Tiêu Cận Ngôn vừa đi đến cửa phòng họp thì đột ngột dừng lại: “Thông báo cho tất cả nhân viên, chủ nhật tuần này phải tăng ca, nhất định làm ra giá thầu. Tiền làm thêm giờ vẫn như trước, gấp ba tiền lương."

Giám đốc bộ phận nhân sự trắng bệch mặt mũi: “… Chủ tịch Tiêu, chủ nhật này lại tăng ca ư?”
“Vậy thì gấp năm lần tiền lương.”

“Không phải, ý tôi là, cuối tuần này anh không tổ chức đám cưới sao?”

Đôi mày cau có của Tiêu Cận Ngôn vẫn chưa giãn ra, nghe vậy chỉ hờ hững nói: “Đi sân khấu một tí thôi, mất khoảng một tiếng. Chuyện xong xuôi tôi sẽ lập tức trở về, buổi chiều trước khi đi làm tôi muốn nhìn thấy giá thầu đặt trên bàn làm việc của tôi, cứ như vậy đi.”

Nhìn anh đã đi ra ngoài xa rồi, chắc chắn rằng anh không thể nghe thấy, Trần Phán mới mang vẻ mặt rối rắm mà đến hỏi một câu: “Quản lý, có phải làm việc ở tập đoàn Tân Phong thường xuyên làm thêm giờ như vậy hay không?”

Giám đốc bộ phận nhân sự cũng chỉ nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng vậy, ai bảo ông chủ chúng ta là một người nghiện công việc chứ. Có biết buổi họp thường niên năm ngoái anh ta nói với chúng tôi cái gì không? Anh ta nói mỗi ngày anh ta chỉ cần ngủ hai giờ, có đôi khi cũng không ngủ. Khi còn sống đừng ngủ lâu như vậy, lãng phí thời gian, dù sao sau khi chết cũng có thể ngủ rất lâu, rất lâu.”
Sắc mặt Trần Phán xanh mét: “… Như vậy trong thời gian lâu dài sẽ đột tử đấy!”

“Không còn cách nào khác nữa, lương cao mà! Thư ký hội đồng quản trị của cả thành phố H, chắc cô cũng biết mức lương nhỉ? Thư ký hội đồng quản trị nào có thể có thu nhập một trăm vạn tệ một tháng?”

Trần Phán gật đầu, cảm thấy cũng đúng.

Thư ký hội đồng quản trị bình thường, năm vạn đã đỉnh lắm rồi, đa số đều là khoảng ba vạn, nơi này lại cho đến mười vạn. Cho dù là cuối tuần làm thêm tám ngày, tính ra cũng cao hơn rất nhiều rất nhiều so với các công ty khác rồi.

“Đi thôi, tôi dẫn cô đi làm thủ tục nhập chức.”

“Ồ được thôi.”

“Nhân tiện, tôi phải nhắc nhở cô một số điều.” Giám đốc bộ phận nhân sự xòe ngón tay nói với cô ta: “Thứ nhất, lúc ở công ty không được phép mặc quần áo và váy có họa tiết hoa nhỏ, chủ tịch Tiêu không thích. Thứ hai, đèn của tổng giám đốc phải luôn sáng, vĩnh viễn không thể để tắt đèn. Thứ ba, dạ dày của chủ tịch Tiêu không tốt, uống nước đều phải uống nước ấm, tuyệt đối không được lạnh, cũng không thể uống rượu. Nếu có trường hợp xã giao, cô cần chắn rượu giúp anh ta.”
Trần Phán dù sao cũng là con gái, mấy cái trước cũng dễ nói. Nhưng chắn rượu… quả thật có hơi làm khó cô ta.

Tuy nhiên vì tiền lương mười vạn tệ một tháng, cô ta vẫn nghiến răng kiên trì: “Được rồi, còn có điều gì khác cần quan tâm nữa không?”

“Trước mắt tôi chỉ nghĩ được bao nhiêu đó, sau này tôi nghĩ được nữa sẽ nói với cô. Dù sao cô cứ nói ít làm nhiều là được.”

“Được.”

“Ồ, phải rồi, tôi chợt nhớ ra buổi chiều cô phải đi đón một người. Cô biết lái xe không?”

“Biết, kỹ năng lái xe của tôi vẫn ổn. Đón ai vậy?”

Giám đốc bộ phận nhân sự nói: “Vợ chưa cưới của chủ tịch Tiêu. Hôm nay đã hẹn đi lấy váy cưới và trang sức rồi. Chủ tịch Tiêu không có thời gian đi. Cô là thư ký của anh ta nên cô làm thay rồi.”

Nếu mấy điều trước vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận của cô ta thì điều này thực sự nằm trong vùng mù kiến thức của cô ta rồi.
“Giám đốc, kết hôn. Ôi… chọn áo cưới, chủ tịch Tiêu đều không đi sao? Vợ chưa cưới của anh ấy không có phản đối sao?”

Giám đốc nhún vai: “Ôi chao, cuộc hôn nhân của kẻ có tiền thì có thể có tình cảm gì? Cô Ngô đó là một người rất tốt, nói chuyện cũng nhẹ nhàng. Cô chọn với cô ấy là được. Cô ấy muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó, dù sao cuối cùng cũng là chủ tịch Tiêu trả tiền.”

“Vâng.”

Hai giờ chiều, Trần Phán lái xe của Tiêu Cận Ngôn đến đón người theo địa chỉ mà giám đốc nhân sự đưa.

Cô ta coi như quen thuộc với thành phố H, và khách sạn Dung Thành được coi là một tòa nhà mang tính bước ngoặt. Cô ta chẳng phí sức lực gì đã tìm được.

Trên tờ giấy biết số phòng của cô Ngô là… 0829.

Cô ta đi thang máy lên tầng tám, tìm số phòng rồi ấn chuông cửa.
Người ra mở cửa là một cậu bé chừng bảy tám tuổi, lúc nhìn thấy cô ta thì hơi kinh ngạc: “Cô à, cô tìm ai vậy?”

“A, xin chào, xin chào, cô tới đây đón người. Bạn nhỏ, cháu cũng ở đây sao?”

“Đúng vậy, mẹ cháu sống ở đây, đương nhiên cháu cũng sống ở đây.”

“Mẹ… cháu?” Trần Phán chấn động: “Mẹ cháu có con rồi à?"

“Cô, cô tìm mẹ cháu sao?” Tiểu Dương trở nên cảnh giác: “Cô không phải là kẻ lừa gạt đấy chứ?"

Trần Phán liên tục giải thích: “Không phải, không phải. Bạn nhỏ, cháu đã hiểu lầm rồi. Cô thực sự đến đón người, đi xem váy cưới và trang sức.”

Đang nói chuyện, một người phụ nữ rất xinh đẹp bước ra khỏi phòng. Cô mặc một chiếc váy liền thân với mái tóc buông xõa, khuôn mặt rất dịu dàng.

“Tiểu Dương, là ai vậy?”

“Mẹ, là một cô mà con không biết, hình như là đang tìm mẹ.”
“Tìm mẹ?”

Người phụ nữ đi tới, cười khẽ hỏi: “Thật ngại quá, xin hỏi cô đang tìm tôi à?”

Khi nói chuyện, giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng rất dịu dàng, cả người toát ra một khí chất dịu dàng, với lại thực sự rất xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả hoa hậu giảng đường cùng đến phỏng vấn hôm nay.

… Giám đốc nói, con người cô Ngô rất dịu dàng.

Hơn nữa người xinh đẹp như cô có thể làm cho chủ tịch Tiêu kén chọn như vậy coi trọng thì cũng không có gì lạ. Thậm chí còn không ngại chuyện cô đã sinh con.

Trần Phán vội vàng nói: “Xin chào cô Ngô, tôi là thư ký hội đồng quản trị của tập đoàn Tân Phong, tôi họ Trần. Tôi tới đây để đón cô đi xem váy cưới và trang sức. chủ Nhật này cô sẽ kết hôn với chủ tịch Tiêu rồi, tôi xin chúc mừng cô trước, tân hôn vui vẻ.”
Tập đoàn Tân Phong?

“Ông chủ của cô… là Tiêu Cận Ngôn?”

Trần Phán lại thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên cô ta không tìm nhầm người.

“Vâng, vâng, tôi là thư ký của chủ tịch Tiêu. Cô Ngô, chúng ta đi chứ?”

“Thật ngại quá, chỉ e là cô tìm nhầm người rồi, họ của tôi không phải Ngô.”

Trần Phán có chút bối rối: “Đây không phải là phòng 0829 sao?”

“Không, đây là 0826, 0829 ở phía bên kia hành lang, theo hướng đó…” Tô Cẩm Tinh chỉ đường cho cô ta: “Đi tiếp, đi đến cuối chắc là 0829.”

Cửa phòng từ từ đóng lại.

Trần Phán lại nhìn kỹ số phòng, bấy giờ mới phát hiện hóa ra con số 6 ban đầu rớt xuống dưới, biến thành số 9. Hiện tại nhìn kỹ thì có thể phát hiện mấy con số 082 hoàn toàn không nằm trên cùng một đường thẳng.

Nhưng cũng thật là tình cờ, gõ nhầm cửa, người đó lại còn biết cả chủ tịch Tiêu.
Tuy nhiên, những người sống trong khách sạn Dung Thành không phú cũng quý. Hai năm này chủ tịch Tiêu đương lúc nổi bật, biết anh cũng không có gì kỳ lạ.

Cuối hành lang có người đang gọi cô ta: “Cô là người đến đón cô Ngô à?”

Trần Phán vội vàng đi tới: “Đúng vậy, là tôi…”

Nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô Ngô khiến cô ta mở mang tầm mắt.

Có lẽ là bởi vì vừa mới gặp được người đẹp nên lúc này nhìn thấy cô Ngô, chênh lệch của cô ta có hơi lớn.

Hơn nữa cô Ngô thật sự là không hiền lành chút nào, lúc nhìn cô ta đều nhìn bằng lỗ mũi.

Ngẩng cao đầu, trong mắt tràn đầy khinh thường: “Cô là người mới tới?”

Trần Phán gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay tôi vừa mới nhậm chức.”

“Thật sự là không nói nên lời. Những thư ký mà Cận Ngôn tìm thật đúng là y như rau hẹ ngoài đồng. Người này cặn bã hơn người kia. Người trước kia tốt xấu gì cũng có đầu óc, người hiện tại thì ngay cả con số Ả Rập cũng không nhận ra được, còn có thể tìm nhầm phòng nữa chứ. Rốt cuộc là sao cô tốt nghiệp trung học cơ sở được vậy?”
Gương mặt Trần Phán lúc đỏ lúc trắng, muốn giải thích: “Cô Ngô, thật là ngại quá, vừa rồi vì số trên cửa phòng bị rớt ra nên tôi mới tìm nhầm…”

“Được rồi, đừng giải thích với tôi, tôi không có hứng thú nghe. Mà này, hôm nay ai lái xe?”

“… Tôi.”

“Cô?” Cô Ngô cười lạnh một tiếng: “Nữ tài xế à? Để một người đàn bà làm tài xế cho tôi?”

“Cô Ngô, tuy tôi là nữ tài xế, nhưng kỹ năng lái xe của tôi rất tốt, lái xe rất vững vàng, hơn nữa tôi sẽ lái xe cẩn thận, xin cô cứ yên tâm.”

“Không được.” Cô Ngô nói: “Tôi không yên tâm về nữ tài xế. Cô tìm đến một tài xế nam cho tôi, nếu không tôi sẽ không đi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv