Bàng hoàng một lúc lâu, cả hai đều không lên tiếng.
Cuối cùng, Tiểu Chu cười lạnh một tiếng, nghiêng người sang một bên để nhường đường cho cô.
Khi ra khỏi thang máy, cô lập tức lách mình đi lên, nhanh chóng ấn đi xuống tầng.
Thang máy đang chậm rãi đi lên, nhưng trái tim của Tô Cẩm Tinh như rơi xuống.
Về khuya, toàn bộ sảnh khách sạn rất yên tĩnh, trái ngược hẳn với sự hối hả, nhộn nhịp của cổng lên máy bay trong trí nhớ ba năm trước.
Cô vẫn nhớ dáng vẻ lo lắng của Tiểu Chu ngày hôm đó.
“Cô Tô, vậy trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn lừa tiên sinh?”
Nghĩ đến âm thanh thúc giục của đài sân bay bên tai, cô nhắm mắt lại, cười khẽ gật đầu: “Nếu không thì sao?”
“Tại sao? Tiên sinh, anh ấy vì cô…”
“Không vì sao cả, đây là thứ Tiêu Cận Ngôn nợ tôi. Anh cả như cha, bố mẹ của Tiêu Cận Ngôn cũng không còn nữa. Vậy thì tôi sẽ đòi anh trai anh ta món nợ này.”
Cả người Tiểu Chu hoàn toàn ngỡ ngàng, đứng ở nơi đó thật lâu không phản ứng lại: “Cô Tô, cô có biết kỳ thật tiên sinh, anh ấy chính là…”
“Xin hỏi cô có phải là cô Tô Cẩm Tinh không? Cửa máy bay sẽ sớm đóng lại. Mau lên máy bay đi!”
Cô gật đầu và bước nhanh lên máy bay.
Anh là gì?
Tô Cẩm Tinh cười khẽ, không cần biết anh là gì, bây giờ… anh đã không còn tồn tại nữa.
Vậy nên việc Tiểu Chu hận cô cũng có lý.
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi sảnh khách sạn, đi đến siêu thị ban đêm gần đó mua một số đồ dùng cần thiết hàng ngày và trứng mà con gái cô muốn ăn, rồi trở về khách sạn.
Khi đẩy cửa bước vào, căn phòng im ắng.
Mẹ ôm Viên Nguyệt vào phòng ngủ để nghỉ ngơi trước rồi, Hà Hiểu Hiểu đang ôm Tiểu Dương ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đầu gật gà gật gù.
“Ôi chao, Cẩm Tinh, cậu đã về rồi!” Hà Hiểu Hiểu từ từ tỉnh dậy, nhưng vẫn còn buồn ngủ.
Tiểu Dương dụi dụi đôi mắt nhập nhèm chạy tới ôm cô: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm.”
Tô Cẩm Tinh sờ lên đầu tóc cậu, nói: “Muộn lắm rồi. Con mau đi ngủ đi. Mẹ có chuyện muốn nói với dì Hiểu Hiểu.”
Tiểu Dương chớp chớp mắt hỏi: “Không phải làm trứng cho em gái ăn sao?”
Hà Hiểu Hiểu bất lực nói: “Em gái con đã sớm mộng Chu Công rồi, không sao đâu. Ngày mai xem dì làm cho con một quả trứng hấp siêu ngon vô địch!”
“… Ồ.” Tiểu Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy con đi ngủ. Mẹ, dì Hiểu Hiểu, chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.”
Tiểu Dương vừa đi được hai bước, như chợt nhớ ra điều gì, dừng lại, quay đầu nói: “Đúng rồi, mẹ, chú Diệp nhờ con nói với mẹ, Tiểu Thần là con gái, một người đàn ông trông chừng vẫn không tiện lắm. Chờ mẹ xong việc thì trở lại sớm một chút."
“Được, mẹ biết rồi.”
Chờ Tiểu Dương chậm rãi đi vào phòng đi ngủ, Hà Hiểu Hiểu đã tỉnh táo hoàn toàn rồi.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu đặt tên cho đứa bé đó là Tiểu Thần à?”
“Ừ.” Tô Cẩm Tinh cười cười: “Mặt trời, mặt trăng, sao, thiên thể.”
“Thật là hay.” Hà Hiểu Hiểu nói: “Đứa nhỏ đó chắc là ba tuổi rồi phải không? Hẳn là nhỏ hơn Viên Nguyệt nửa tuổi.”
Nói đến đứa trẻ này, trên mặt Tô Cẩm Tinh nở một nụ cười nhạt: “Con bé đó, nhỏ tuổi hơn Viên Nguyệt, nhưng năng lượng lại rất dồi dào, ngày nào lên cao xuống thấp, nhảy lên nhảy xuống, vừa không chú ý một chút là bắt đầu phá nhà. Hợp đồng công ty bị con bé xé mấy lần rồi.”
“… Giỏi thật.” Hà Hiểu Hiểu sợ hãi than một tiếng: “Con bé này lợi hại như vậy sao?”
Tô Cẩm Tinh mệt mỏi xoa xoa thái dương: “Rất lợi hại đấy, nhưng mà đứa nhỏ này rất nghe lời Tiểu Dương. Ai nói cũng chẳng có tác dụng gì, Tiểu Dương vừa đưa mắt qua là lập tức ngoan ngoãn uống sữa.”
Hà Hiểu Hiểu phì cười: “Cái này có lẽ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”
Cô ấy dừng một chút, nụ cười trên mặt thoáng chốc biến thành do dự, có chút muốn nói lại thôi, càng nhiều hơn là ngổn ngang trăm mối: “Cẩm Tinh, một mình cậu chăm sóc ba đứa con, hơn nữa Tiểu Thần còn… Thật sự vất vả cho cậu lắm. Nếu có gì tớ có thể làm được thì cậu cứ việc nói.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu: “Tiểu Dương và Viên Nguyệt đều rất ngoan, chỉ là Tiểu Thần khó trông chừng một tí. Tuy nhiên bình thường có mẹ tớ giúp tớ, tổng giám đốc Diệp cũng thường đến thăm hỏi, thật ra cũng không vất vả như vậy. Với lại Hiểu Hiểu à, thật ra tớ rất cảm ơn sự xuất hiện của Tiểu Thần. Con bé có thể khiến tớ trở nên bận rộn. Tớ thực sự rất muốn bận rộn. Tốt hơn hết là bận rộn đến nỗi không có thời gian suy nghĩ về bất cứ điều gì…”
Hà Hiểu Hiểu thở dài một hơi, tiến lên ôm cô một cái thật lớn: “Cẩm Tinh, hiện tại Tiểu Thần nghịch ngợm như vậy, có phải chứng minh tình trạng hiện tại của con bé vẫn rất tốt không? Tình huống mà bác sĩ nói sẽ không xảy ra chứ?”
Câu trả lời của Tô Cẩm Tinh giáng cho cô ấy một đòn chí mạng: “Chuyện sớm hay muộn thôi. Lần này tớ trở về kỳ thật là có ba việc. Điều quan trọng nhất là vì Tiểu Thần, còn có tảo mộ cho bố tớ…”
“Thế còn cái thứ ba?”
“Thứ ba…” Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Hiểu Hiểu, hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Ngày 16 tháng 12, có chuyện gì vậy?”
“Vẫn còn nửa tháng…” Tô Cẩm Tinh thì thào nói nhỏ.
“Cái gì nửa tháng?”
“… Không có gì.”
Không biết có phải vì trở về quê hương nên tình cảm quê hương rất gần gũi hay không.
Chẳng bao lâu Hà Hiểu Hiểu đã không gắng gượng được nữa, trở về phòng đi ngủ. Một mình Tô Cẩm Tinh đứng trên ban công cho đến rạng sáng.
Cũng may thời tiết hôm nay rất tốt, trăng sáng sao thưa, chớp mắt nhìn sao cũng không quá cô đơn.
…
Tập đoàn Tân Phong.
Giám đốc bộ phận nhân sự gõ cửa, thăm dò thò đầu vào: “Chủ tịch Tiêu, tôi đã sàng lọc một đợt người phỏng vấn mới. Tôi thấy bằng cấp và trình độ cũng rất không tệ, cơ bản cũng đều có kinh nghiệm làm thư ký. Anh đi xem nhé?”
Tiêu Cận Ngôn cũng thức trắng đêm.
Khi anh đứng lên, bước chân rõ ràng hơi hụt một chút, suýt chút nữa không thể đứng vững.
Cũng may bình thường thường xuyên tập thể hình, tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng đỡ bàn mới không bị ngã sấp xuống.
Giám đốc bộ phận nhân sự hoảng sợ, vội vàng chạy tới, quan tâm nói: “Chủ tịch Tiêu, anh không sao chứ? Anh lại thức đêm à?”
“Tôi không sao.” Anh cau mày gạt giám đốc bộ phận nhân sự duỗi tay ra muốn đỡ anh, bước nhanh về phòng họp.
Chỉ là khi nhìn thấy những ứng viên ngồi thành hàng ngoan ngoãn chờ phỏng vấn thì đầu anh càng đau hơn.
Anh cười lạnh lắc lắc đầu, sải bước đi vào, ngồi xuống ghế chính.
Giám đốc bộ phận nhân sự thận trọng đi theo phía sau anh, thở mạnh cũng không dám.
“Đây là ứng cử viên mà anh đã sàng lọc ra rồi?”
Giám đốc bộ phận nhân sự gật đầu nói nhỏ: “Chủ tịch Tiêu, tôi đã khảo sát qua nhiều mặt như trình độ học vấn, kinh nghiệm làm việc và phản ứng tại chỗ. Bây giờ những người ít ỏi mà anh nhìn thấy này đều là những người nổi bật từ cuộc phỏng vấn. Về cơ bản, tất cả đều có bằng tiến sĩ trở lên của một trường uy tín ở nước ngoài và có kinh nghiệm làm việc rất phong phú, năng lực cũng rất vượt trội.”
Tiêu Cận Ngôn lật xem thông tin của những người này trên bàn, càng xem thì sắc mặt càng trở nên u ám.
Áp lực trong toàn bộ phòng họp thấp đến đáng sợ, không ai dám hé răng nửa lời.
Mọi người đều biết, mức lương của Tập đoàn Tân Phong cao hơn gấp đôi so với các công ty khác, nhưng yêu cầu đối với ứng viên cũng cao.
Trước khi đến phỏng vấn, về cơ bản mọi người đều đã biết, thư ký trước đây của vị chủ tịch Tiêu cơ bản không ai có thể sống sót qua thời gian thử việc. Nhưng đối với mức lương cao và phúc lợi hấp dẫn như vậy thì cũng rất đáng để liều một phen.
Một số ứng viên cũng nâng cao 120% tinh thần, chuẩn bị nghênh đón các thử thách tiếp theo.
Chỉ thấy Tiêu Cận Ngôn rút ra một tập từ đống tài liệu và ném thẳng vào thùng rác: “Người này không được.”
Giám đốc bộ phận nhân sự hoảng sợ, làm sao có người trực tiếp ném thông tin ứng viên vào thùng rác được?
Cô ta vội vàng cầm ra, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chủ tịch Tiêu, ứng viên này tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế, đối đáp rất chuyên nghiệp!”
Tay Tiêu Cận Ngôn chỉ vào hàng bằng cấp học thuật.
Giám đốc bộ phận nhân sự nghiêng người xem xét, càng thêm bối rối: “Học viện thiết kế Milan… Chủ tịch Tiêu, đây là một trong những trường thiết kế hàng đầu thế giới rồi, vậy cũng không được sao?”
Sắc mặt của Tiêu Cận Ngôn vẫn u ám như trước: “Tất cả các học viện khác đều được, nhưng học viện này thì không.”
“…Tại sao?”
Tiêu Cận Ngôn hoàn toàn không để ý đến cô ta, lại rút ra một phần sơ yếu lý lịch ra ném đi. Giám đốc bộ phận nhân sự lanh tay lẹ mắt đi nhặt lại, qua lại vài vòng cuối cùng mới không để tài liệu lại bị ném vào thùng rác.
Cô ta cúi đầu nhìn thoáng qua: “Chủ tịch Tiêu, cái này cũng không được sao? Người này đã có năm năm kinh nghiệm làm thư ký hội đồng quản trị.”
Tiêu Cận Ngôn chọn đi chọn lại, năm cái thì có hết bốn cái đã bị bác bỏ rồi.
Chỉ còn lại một người duy nhất cuối cùng này.
Tiêu Cận Ngôn lấy thông tin của cô xem xét một lúc lâu, lại nhìn người thật một lúc lâu.
Trái tim giám đốc bộ phận nhân sự treo lơ lửng, tuyển thư ký đã hơn hai năm, lần nào hết thời gian thử việc cũng bị đuổi việc. Cô ta lại phải đi tìm, càng ngày càng có ít ứng viên phù hợp điều kiện ở thành phố H. Tiếp tục không được nữa thì cô ta cũng thật sự không có cách rồi…
“Người này đi.” Tiêu Cận Ngôn đưa ra quyết định cuối cùng, đứng dậy, xoay người bước ra khỏi phòng họp.