Phòng làm việc của Tiêu Lâm ở bên ngoài văn phòng chủ tịch, sau khi nói những lời này, cô ta lập tức bước ra ngoài, ngồi ở chỗ làm việc viết đơn từ chức trong khi chờ chỉ thị tiếp theo từ vị diêm vương hung ác này.
Trong văn phòng chủ tịch, Tiêu Cận Ngôn vội vàng kết thúc cuộc họp video và mở một mấy túi chuyển phát nhanh để kiểm tra hồ sơ bên trong.
Thật vậy, những sản nghiệp này trước đây đều thuộc sở hữu của tập đoàn Tiêu thị.
Có các cửa hàng trang sức, mỏ đá quý, bất động sản, cửa hàng bách hóa và các cơ sở kinh doanh to nhỏ khác, tất cả đều đã từng bị Lưu Phấn cướp đi và bây giờ chúng được trả lại nguyên vẹn.
Mà người ký hợp đồng là ba chữ nhỏ nhắn duyên dáng: Tô Cẩm Tinh.
Ngay khi cái tên đó lọt vào mắt thì trái tim anh đau nhói lên.
Anh giơ tay gạt hết tài liệu sang một bên, một lúc sau mới khôi phục lại nhịp tim.
Tô Cẩm Tinh…
Đã hơn ba năm qua anh không nhớ đến cái tên này rồi.
Trí nhớ của anh dừng lại ở hình ảnh cái đêm anh cắt đứt hoàn toàn với Dương Tuyết Duyệt. Cuối cùng anh cũng đoán được sự thật của vụ tai nạn xe hơi sáu năm trước, anh phát điên lên và muốn đi tìm Tô Cẩm Tinh, muốn giải thích với cô và muốn ở bên cô và các con.
Nhưng anh không thể nhớ mọi chuyện sau đó nữa.
Chú Hình nói rằng anh đã bị tai nạn rất nghiêm trọng và suýt chết, mà Tô Cẩm Tinh không hề xuất hiện, cô đã đưa bọn trẻ ra nước ngoài, không quan tâm xem anh còn sống hay đã chết, cứ thế mà bỏ đi.
Nó giống hệt hiện trường vụ tai nạn xe hơi năm đó.
Trong lòng có một cơn đau âm ỉ, anh lắc đầu, cố gắng ném tên người phụ nữ này ra khỏi tâm trí.
Anh bấm số nội bộ, dặn dò Tiêu Lâm: “Nói với phòng pháp lý rằng tôi không có thời gian để ký nhiều văn bản như vậy, để họ đóng dấu riêng của tôi là được, rồi làm càng sớm càng tốt.”
Tiêu Lâm lại bước vào, cầm trên tay một tập tài liệu dày cộp chuẩn bị đi ra ngoài.
Không phải trong lòng cô ta không thấy ấm ức, rõ ràng những văn kiện chuyển phát nhanh này rất quan trọng, nhưng mà Tiêu Cận Ngôn chưa đợi cô ta nói xong đã mắng mỏ, bây giờ đọc xong thì lại đổi ý rồi ư? Vậy tự dưng cô ta bị đuổi việc thì tính sao đây?
“Chờ đã.” Tiêu Cận Ngôn gọi cô ta lại: “Cô nói tuần sau cô sẽ hết thời gian thử việc?”
Bước chân của Tiêu Lâm dừng lại, trong lòng cô ta lóe lên một tia hy vọng: “Dạ,… chủ tịch Tiêu, chuyện này thật sự không thể trách tôi được.”
“Ừ, giờ thì tôi biết rồi.”
“Vậy tôi…” Trong lòng Tiêu Lâm đã hiện ra một tia hy vọng, chẳng lẽ cô ta có thể… ở lại?
Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Cận Ngôn lập tức phá tan ảo tưởng của cô ta: “Tôi sẽ nói với bộ phận nhân sự, ba tháng này sẽ giải quyết trên cơ sở tiền lương chính thức, hơn nữa bồi thường cho cô nửa năm tiền lương, chắc là đủ bù vào tiền thuê nhà rồi chứ? Đi đi.”
Tiêu Lâm không hề nhúc nhích.
Thấy vậy, Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Không có.”
“Không có thì ra ngoài đi.”
Tiêu Lâm tức giận đi thẳng đến phòng pháp lý, đặt đồ xuống, sau khi truyền đạt công việc cuối cùng, cô ta cầm theo lá đơn từ chức đi thẳng đến phòng nhân sự làm thủ tục thôi việc. Cô ta không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa.
…
Khi chuẩn bị tan làm, điện thoại của Tiêu Cận Ngôn đổ chuông.
Anh bấm phím nghe: “Chú Hình.”
Có vẻ tâm trạng của chú Hình rất tốt: “Tối nay cháu đến chỗ chú ăn bữa cơm rau dưa đi, hôm nay chú ra biển câu cá và câu được một con cá mú hai ký rưỡi.”
Tiêu Cận Ngôn đáp lại: “Dạ.”
Sau khi thức ba bốn đêm liên tục thì anh không chịu nổi nên không muốn lái xe.
Thư ký cũ đi rồi, chưa kịp tuyển người mới, anh gọi thẳng cho tài xế. Sau khi báo địa chỉ căn biệt thự bên bờ biển thì anh dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không biết có phải do kỹ năng lái xe của tài xế này quá êm hay là do hôm nay nhìn thấy cái tên quen thuộc trên tập tài liệu mà anh mệt mỏi ngủ thiếp đi và mơ thấy một giấc mơ.
Trong giấc mơ, đó là một đêm rất yên tĩnh, có một gốc cây rất lớn nở đầy hoa. Hoa có màu trắng hồng, rất đẹp, khi cánh hoa bay xuống giống như những bông tuyết đang rơi, đẹp lạ thường.
Tô Cẩm Tinh mặc một chiếc váy hoa, đứng dưới gốc cây, nở một nụ cười rất đẹp.
Tít tít tít.
Anh bị đánh thức bởi những tiếng còi chói tai.
Tài xế áy náy: “Tôi xin lỗi anh, vào giờ cao điểm tan tầm buổi tối nên kẹt xe quá, taxi phải chen chúc nhau, suýt xảy ra tai nạn ô tô nên tôi đã bấm còi hai lần để nhắc nhở anh ta.”
Tiêu Cận Ngôn xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức và vẫy tay ra hiệu không sao.
“Thưa anh, hay là chúng ta đi đường hẻm ạ? Tôi biết có một con hẻm có thể rút ngắn được một đoạn, lại còn không có xe.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Đường hẻm?”
“Đúng, tôi rất thông thuộc thành phố H, các con hẻm, những nơi xa xôi hẻo lánh có cảnh đẹp, tôi đều biết hết. Nếu không thì tôi không thể làm tài xế.”
“Được rồi, hãy lái nhanh lên, tôi đang vội.”
“Dạ dạ.”
Xe rẽ vào một con đường hẻm, đúng như tài xế nói, không có xe, tình hình giao thông rất tốt.
“Anh vừa nói là rất thông thuộc thành phố H?”
“Đúng vậy, biệt danh của tôi là bản đồ sống của thành phố H mà! Anh tra cứu hướng dẫn còn không nhanh bằng việc tôi chỉ đường.”
Tiêu Cận Ngôn do dự một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có biết ở thành phố H có một gốc cây rất lớn che cả bầu trời, có hoa màu trắng hồng và nở rất xum xuê ở đâu không?”
Người lái xe suy nghĩ thật cẩn thận: “Hoa trắng hồng… là hoa anh đào? Hay là hoa đào?”
“Tôi cũng không chắc, nhưng nó đẹp, những cánh hoa có thể trải thành một tấm thảm màu trắng hồng, thật sự rất đẹp.”
“Vậy thì không có đâu.” Người lái xe vỗ ngực nói: “Nếu ngay cả tôi cũng không biết về một cây hoa lớn như vậy thì chắc chắn sẽ không tồn tại. Anh à, anh nghe nói ở đâu vậy?”
“Không phải nghe nói mà chính là mơ thấy. Sự yên tĩnh trong giấc mơ rất chân thật.”
Người lái xe cười: “Thưa anh, có phải trước đây anh đã đi du lịch ở những nơi khác, ví dụ như anh đã từng ngắm hoa anh đào ở nước R nên nhớ nhầm rồi chăng?”
Tiêu Cận Ngôn hít sâu một hơi, hạ cửa kính xe xuống để gió lạnh lùa vào, trong chớp mắt đã tỉnh táo: “Có lẽ là vậy.”
Chiếc xe duy trì tốc độ nhanh và ổn định, anh nhìn ra ngoài cửa sổ cười nhạt.
Tiêu Cận Ngôn à Tiêu Cận Ngôn, mày thật sự đã bị trúng độc quá nặng rồi.
Trước đây đã bị cô bỏ rơi một lần, tại sao lại không nhớ kỹ, tưởng người ta sinh cho mày đứa con thì có thể xoay chuyển tình thế ư?
Quả nhiên chú Hình nói đúng, phụ nữ đều là những kẻ dối trá.
Sau khi đạt được mục đích thì sẽ lập tức ra đi không hề ngoảnh lại, sẽ không quan tâm đến sự sống chết của anh.
Đi theo đường hẻm, chỉ mất mười phút là đến biệt thự bên bờ biển.
Nếu đi theo lộ trình thông thường, ít nhất cũng mất nửa tiếng.
Tiêu Cận Ngôn thanh toán tiền và boa cho một tờ tiền màu hồng khác, khen ngợi: “Anh thực sự rất tuyệt vời.”
Người tài xế vui vẻ nhận tiền thù lao rồi cười nói: “Tôi nói rồi, ở thành phố H không có chỗ nào mà tôi không biết. Thưa anh, cây hoa màu trắng hồng mà anh vừa nhắc tới, tôi vừa suy nghĩ kỹ, rồi lại còn hỏi vài đồng nghiệp trong nhóm, cũng không ai biết nên tôi chắc chắn ở thành phố H không có chỗ đó.”
“Ừ, biết rồi.”
Chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Cũng tại anh ngốc, chỉ vì một đống hồ sơ mà đã mơ một giấc mơ như vậy rồi, thật là không có tiền đồ.
Bước vào biệt thự, ông cụ Hình đang ngồi trên ghế sô pha nghe vở kinh kịch “Đả Long Bào”, ông ta đang nhắm mắt lại ngâm nga theo một cách say sưa.
“Chú Hình.” Anh gọi.
Chú Hình quay đầu lại nói: “Cận Ngôn đến rồi à? Khánh An, đi bảo nhà bếp hấp cá mú đi! Cá mú chỉ có thể hấp, nếu làm cách khác thì sẽ làm mất đi vị tươi ngon của nó. Nhớ kỹ, tám phút, không hơn không kém.”
Quách Khánh An chống gậy, đáp lời rồi chậm rãi đi vào phòng bếp.
Ông cụ Hình vỗ vỗ vị trí bên cạnh của ông ta: “Nào, ngồi đi.”
Tiêu Cận Ngôn bước đến và ngồi xuống bên cạnh ông ta: “Chú Hình, gần đây có vẻ như tâm trạng của chú tốt hơn rất nhiều, khí sắc và tinh thần đều rất tốt.”
Ông cụ Hình cười và nói: “Cũng là do cháu tài giỏi, có cháu ở đây thì chú có thể về hưu sớm rồi, có thể an hưởng tuổi già. Nhưng Cận Ngôn à, có vẻ nước da của cháu không được tốt lắm, gần đây mệt à?”
“Không có, là do trên đường tới đây cháu đã mơ một giấc mơ.”
“Hả? Ác mộng sao? Mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy…” Anh hít sâu một hơi: “Mơ thấy… Tô Cẩm Tinh.”