“Chủ tịch Tiêu, phòng pháp lý vừa nhận được một chuyển phát nhanh…”
Tiêu Cận Ngôn đang vùi đầu vào công việc, lười ngẩng đầu lên, chỉ có lông mày hơi nhíu lại: “Nhận được chuyển phát nhanh cũng phải hỏi tôi sao? Đi nói với phòng pháp lý là nếu sau này ngay cả những chuyện nhỏ nhặt này còn đến phiền tôi thì chi bằng cứ đến thẳng phòng nhân sự làm thủ tục xin thôi việc đi.”
Anh nghĩ một lát rồi dừng tay hỏi: “Cô đã qua thời gian thử việc chưa?”
Thư ký Tiêu Lâm hoảng sợ: “Chủ tịch Tiêu, tuần sau tôi sẽ hết thời gian thử việc.”
“Ồ.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Sau khi cô đến phòng pháp lý nhắn tin xong thì hãy đến phòng nhân sự bảo họ tuyển cho tôi một thư ký mới.”
Tiêu Lâm lập tức tái mặt: “Chủ tịch Tiêu, tôi… Nếu tôi làm sai điều gì, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa lại! Anh có thể cho tôi một cơ hội nữa được không? Cầu xin anh.”
Tiêu Cận Ngôn chỉ chỉ ra cửa, tiếp tục làm việc: “Đi ra ngoài.”
“Chủ tịch Tiêu!”
“Tôi sẽ không nói điều tương tự lần thứ hai.”
“Chủ tịch Tiêu, tôi thật sự rất cần công việc này. Tôi đã thuê một căn nhà gần công ty và mọi việc đã được sắp xếp ổn thoả rồi. Chủ tịch Tiêu, tôi đã sai chỗ nào, anh có thể nói thẳng cho tôi biết được không?”
Tiêu Cận Ngôn bóp trán, thở dài nặng nề: “Thời gian của tôi rất quý giá, tổn thất này cô không thể bù đắp được. Tôi nói lần cuối, ra ngoài!”
“Chủ tịch Tiêu!”
Khi Lục Tước bước vào đã nhìn thấy cảnh này. Cô thư ký nhỏ sắp khóc tới nơi, trông rất đáng thương.
Anh ta nói nhỏ: “Cô ra ngoài trước đi, tôi có chuyện muốn nói với chủ tịch Tiêu.”
Tiêu Lâm cố nén nước mắt, gật đầu: “Chào tổng giám đốc Lục, tôi đi pha cà phê cho anh.”
“Ừ, đi đi.”
Tiêu Cận Ngôn liếc mắt lên nhìn anh ta, tay vẫn không ngừng làm việc: “Ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy?”
Lục Tước liếc nhìn những chiếc hộp đồ ăn nhanh chất đống trên mặt đất thì tặc lưỡi: “Cận Ngôn, tối hôm qua anh lại làm việc suốt đêm à?”
“Ừm, lát nữa nhân viên vệ sinh sẽ tới thu dọn. Anh ngồi ở chỗ đó chờ một lát, sau khi xử lý xong chuyện này thì chúng ta sẽ nói chuyện.”
Lục Tước đành phải gật đầu: “Ờ, anh cứ làm việc đi.”
Nửa tiếng sau, cuối cùng Tiêu Cận Ngôn cũng giải quyết xong công chuyện, anh dựa vào lưng ghế, khởi động khớp cổ nghe răng rắc.
Lục Tước hoảng sợ: “Âm thanh gì ghê vậy, nghe cứ như quái thú sắp biến hình ấy.”
Tiêu Cận Ngôn nhắm mắt lại tĩnh tâm: “Gần đây cột sống cổ hơi khó chịu, không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Tốt nhất là anh nên đi khám cho chắc, lúc ấy anh bị tai nạn xe rất đáng sợ, chắc không để lại di chứng gì đó chứ.”
“Tôi không sao.” Tiêu Cận Ngôn đứng dậy, đi tới trước mặt Lục Tước: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì.”
Lục Tước khẽ nhíu mày: “Anh thật sự muốn kết hôn với cô Ngô kia?”
“Ừm, cô Ngô rất tốt, ngoan ngoãn, không có mưu mô gì, cực kỳ đơn giản, rất tốt.”
“Nhưng không phải anh và cô ta chỉ mới gặp nhau ba lần thôi sao? Qua loa như vậy được không đó?”
Tiêu Cận Ngôn khó chịu liếm môi: “Chắc anh cũng biết hiện tại tôi không có thời gian, cũng chẳng có hứng thú để yêu đương bồi dưỡng tình cảm gì đó. Cô Ngô là đối tượng rất tốt để kết hôn, mà trên thương trường, hình ảnh người đàn ông đã có gia đình rất có lợi trong bàn đám phán.”
Lục Tước phì cười: “Cho nên anh muốn kết hôn với cô Ngô là bởi vì muốn có một thân phận là đã kết hôn ư?”
“Cũng không phải là tất cả. Tôi đã gặp cô ta vài lần, cô ta sống rất nội tâm và không thích nói chuyện. Tôi lại không thích những người ồn ào, hơn nữa gia đình cô ta cũng đơn giản, bố mẹ chỉ là những người lao động ăn lương bình thường, cô ta lại là con một nên những chuyện sau hôn nhân sẽ giảm bớt được rất nhiều.”
Lục Tước càng không nói nên lời: “Cận Ngôn, anh cưới vợ hay đang phỏng vấn nhân viên vậy?”
“Có khác gì à?” Tiêu Cận Ngôn đi tới bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng: “Tôi chỉ có hai yêu cầu đối với vợ, đó là công việc, không bám chồng.”
Lục Tước lắc đầu cười: “Được rồi, tôi sẽ không khuyên nhủ anh nữa, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng cô thư ký nhỏ vừa rồi sao lại chọc tức anh vậy? Một cô gái mới hai mươi tuổi, cũng chẳng phạm phải sai lầm gì nghiêm trọng mà anh nói đuổi là đuổi sao?”
Vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, thâm trầm như nước, nói là nước cũng không chính xác, mà chính xác là như một tảng băng lạnh lẽo: “Lục Tước, tôi mở công ty chứ không phải tổ chức từ thiện. Tôi trả tiền lương cho cô ta là để cô ta đến giúp tôi giải quyết công việc chứ không phải làm tăng khối lượng công việc cho tôi. Phòng pháp lý nhận được một văn kiện chuyển phát nhanh, việc nhỏ như thế mà cô ta cũng đến báo cáo với tôi à? Đây không phải là sai sót mà là chứng tỏ khả năng làm việc của cô ta quá thấp, không thể theo kịp tốc độ làm việc của tôi.”
Lục Tước chửi đổng: “Thật sự rất ít người có thể theo kịp tốc độ làm việc của anh. Cận Ngôn, tôi nói nghiêm túc đấy, anh không cần coi mình là một cỗ máy làm việc đâu. Anh cũng là một con người, cũng có thất tình lục dục, cho dù anh với cô Tô…”
Đang nói thì im bặt giữa chừng.
“Ý của tôi là anh không nên lấy chuyện chung thân đại sự của mình ra làm trò đùa. Cô Ngô là một cô gái tốt, anh không cần tình yêu nhưng chưa chắc cô ta không cần.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Tình yêu? Lục Tước, tình yêu giống như một con dao, nó có thể quay lại đâm anh bất cứ lúc nào. Là anh em, tôi khuyên anh nên cẩn thận đề phòng Hà Hiểu Hiểu, mặc dù cô ta vô tư, nhưng phụ nữ chính là giống loài trời sinh khẩu phật tâm xà.”
“… Cận Ngôn, anh không nhớ thật sao?”
“Nhớ cái gì?”
Lục Tước dè dặt nói: “Anh và cô Tô đã từng…”
“Đủ rồi, A Tước, đừng nhắc đến tên người phụ nữ này nữa, nếu không chúng ta cũng sẽ không còn là anh em nữa.”
Vẻ mặt Lục Tước cứng đờ, sau đó đành nói: “Cận Ngôn, anh thật sự không muốn biết sao? Trong khoảng thời gian mất trí nhớ này, giữa anh và cô ấy đã xảy ra rất nhiều chuyện…”
“Không muốn.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Xin anh đừng nhắc đến chuyện đó nữa, đó sẽ là một sự sỉ nhục đối với tôi.”
“… Được rồi, tuỳ anh vậy, tôi đi trước đây. Tôi đã khuyên anh hết nước hết cái rồi. Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, tôi đã tận tình tận nghĩa mà anh không nghe thì tôi cũng không nói nữa. Sau này anh đừng hối hận là được.”
Lục Tước không thể khuyên nhủ được anh thì cũng chẳng muốn nói nữa. Hơn ba năm nay, anh ta đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, nhưng từ khi Tiêu Cận Ngôn bị thương nặng tỉnh lại ở bệnh viện thì anh đã quên hết mọi chuyện trong mấy tháng kia. Hơn nữa anh cũng tỏ rõ thái độ từ chối không muốn nghe đến chuyện này chút nào.
Lục Tước nở một nụ cười gượng gạo: “Tôi sẽ không đến dự đám cưới của anh. Tôi sẽ cho người gửi tiền mừng cưới đến đây.”
Tiêu Cận Ngôn vừa hút xong điếu thuốc, dụi tàn thuốc rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh bận việc à?”
“Tôi thậm chí còn không biết tên cô dâu là gì. Thật xấu hổ.”
Tiêu Cận Ngôn chợt nhíu mày: “Để tôi hỏi xem tên đầy đủ của cô ta là gì.”
Lục Tước kinh ngạc: “Anh cũng không biết tên ư?”
“Quên rồi, tôi chỉ nhớ họ của cô ta là Ngô, nhưng không sao, chuyện này không quan trọng.”
Lục Tước lắc đầu, thở dài rời khỏi tập đoàn Tân Phong.
Vừa ra khỏi công ty, lại tình cờ gặp cô thư ký Tiêu Lâm kia: “Tổng giám đốc Lục, anh còn uống cà phê không?”
Lục Tước nhìn đôi mắt đỏ hoe vì khóc của cô, cảm thấy thật đáng thương nên cầm lấy uống cạn rồi trả lại cái ly: “Cảm ơn.”
“Tổng giám đốc Lục khách sáo rồi.”
“Cô cũng đừng buồn quá, tính tình chủ tịch Tiêu của mấy cô là như vậy đấy. Trước đó đã đuổi hơn hai mươi thư ký rồi. Không phải là cô không giỏi mà là anh ta có vấn đề, không liên quan gì đến cô.”
Ngay lập tức Tiêu Lâm bật khóc: “Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh rất nhiều.”
“Được rồi, hãy phấn chấn lên và tìm một công việc mới đi. Chúc may mắn.”
Tiểu Lâm lau nước mắt, đặt cái cốc trở lại phòng trà, sau đó đi tới phòng pháp lý. Đây là công việc cô ta nhận được sau khi tốt nghiệp, cho dù hôm nay cô ta rời đi thì vẫn phải hoàn thành việc của mình.
Cô ta đến phòng pháp lý và chuyển mấy thứ chuyển phát nhanh đến văn phòng của chủ tịch một lần nữa. Có lẽ cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi nên cũng can đảm hơn, cô ta đặt một chồng túi chuyển phát nhanh dày gần nửa người lên bàn của Tiêu Cận Ngôn.
Tiêu Cận Ngôn đang có một cuộc họp video, ngay lập tức không không hài lòng mà lạnh lùng nói: “Cô có biết cô đang làm cái gì không?”
Tiêu Lâm gật đầu đầy dứt khoát: “Chủ tịch Tiêu, đây là những thứ chuyển phát mà phòng pháp lý nhận được trong hôm nay. Tuy rằng anh không muốn đọc, nhưng với tư cách là thư ký, tôi nghĩ anh nên đọc những tài liệu này! Những tài liệu này là do tập đoàn Tô thị gửi tới, bên trong đều là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, các đồng nghiệp ở bộ phận pháp lý đã xem qua. Những sản nghiệp này đều thuộc sở hữu của tập đoàn Tiêu thị trước đây, tức là công ty của bố mẹ anh, cách đây chín năm đã sát nhập với tập đoàn Tô thị, bây giờ tập đoàn Tô thị trả lại tất cả.”
Tiêu Cận Ngôn dừng lại con chuột trong tay: “Đây là…”
Tiêu Lâm nói: “Anh hãy xem đi, nếu anh muốn ký tên thì phòng pháp lý sẽ giúp anh hoàn thành các vấn đề tiếp theo, tất cả các sản nghiệp này sẽ được chuyển sang tên của anh. Nếu anh không muốn ký thì tôi sẽ nói với phòng pháp lý gửi trả lại tất cả những chuyển phát nhanh này.”