Vì chứng cứ được chuẩn bị đầy đủ hoàn thiện, hoàn toàn không có chỗ để Dương Tuyết Duyệt chối cãi, nên thẩm phán đưa ra phán quyết ngay.
“Khoan đã!” Vương Gia Linh bỗng đứng dậy.
Thẩm phán vốn đang đọc công văn tuyên án bỗng bị bà ta cắt ngang, nhưng vẫn giữ thái độ công bằng xác đáng hỏi: “Bị cáo, bà còn chứng cứ hay nhân chứng nào cần đưa lên phiên tòa nữa không?”
Vương Gia Linh nhìn chằm chằm Tô Cẩm Tinh, bỗng mỉm cười nói: “Con gái tôi đang mang thai, theo luật pháp, phụ nữ có thai hoặc đang nuôi con sẽ được hưởng án treo đúng không?”
“Cô ta đang mang thai sao?”
Vương Gia Linh thu hồi tầm mắt khỏi người Tô Cẩm Tinh, rồi xoay người, nhìn Tiêu Cận Ngôn: “Đúng vậy, Cận Ngôn, sau khi tôi ngồi tù, nhờ cậu chăm sóc Tuyết Duyệt giúp tôi.”
Tiêu Cận Ngôn nhất thời biến sắc.
“Cậu không tin đúng không?” Vương Gia Linh đã lường trước được điều này nên cười nói: “Không sao, các người cứ tùy ý tới bệnh viện kiểm tra, Cận Ngôn, mặc kệ nói thế nào thì đứa bé trong bụng Tuyết Duyệt cũng là con của cậu, dù cậu không còn ở bên Tuyết Duyệt nữa, nhưng tôi mong cậu có thể chịu trách nhiệm về đứa bé, dù gì con bé cũng là con gái, nếu để con bé một mình nuôi con sẽ rất khó khăn.”
Dứt lời, Vương Gia Linh tự nguyện bị còng tay, rồi bị cảnh sát dẫn xuống dưới.
Dương Tuyết Duyệt được mấy nữ cảnh sát dẫn đi làm kiểm tra.
Lúc đi ngang qua người Tô Cẩm Tinh, Dương Tuyết Duyệt hơi nhếch miệng, khẽ nói một câu: “Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu.”
Sắc mặt Tô Cẩm Tinh u ám như nước: “Cô nên nói câu này với Tiêu Cận Ngôn mới đúng, chứ không liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng… cô là người trong tim anh ta, chỉ cần cô sống không tốt, chắc chắn anh ta cũng sẽ sống không tốt.”
Tô Cẩm Tinh cười khẩy: “Vậy thì e rằng tin tức của cô đã bị tụt hậu rồi, anh ta sớm đã có đối tượng kết hôn khác rồi, chứ không phải tôi.”
“Thế à?” Dương Tuyết Duyệt nhướng mày nói: “Vậy thì tôi sẽ thử, chúng ta cứ chờ mà xem.”
Nữ cảnh sát thúc giục: “Cô đi nhanh lên.”
Cuối cùng Dương Tuyết Duyệt để lại nụ cười hiểu rõ mọi chuyện: “Tô Cẩm Tinh, cô hãy chờ đó.”
Phiên tòa kết thúc, thẩm phán rời đi.
Sau đó là tới mấy nhân viên công tác khác, Tô Cẩm Tinh nắm tay mẹ mình cũng từ tốn rời khỏi tòa án.
Hai người vừa ra khỏi cửa chính, bỗng cảm thấy bầu trời thật trong xanh.
Luật sư Trương đi phía sau bọn họ khẽ nói: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười đáp: “Đúng vậy, cuối cùng mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Trong giới luật sư của chúng tôi có một câu nói, có lẽ chính nghĩa sẽ tới muộn, nhưng không bao giờ vắng mặt.”
Nhưng Tô Cẩm Tinh lại nói: “Nhưng luôn tới trễ cũng không được, người vô tội đã mất rồi, chính nghĩa tới trễ cũng chỉ an ủi người sống mà thôi, còn bọn họ đã không thể sống lại được nữa.”
Luật sư Trương hỏi: “Cô Tô, tôi vẫn còn mấy chuyện phải đi xử lý nên đi trước, hai mẹ con định về bằng gì?”
“Chúng tôi sẽ bắt taxi về.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Hôm nay cảm ơn anh, luật sư Trương.”
“Người hai mẹ con phải cảm ơn không phải là tôi, mà là người giấu tên thu thập toàn bộ chứng cứ gửi cho tôi. Cô Tô, cô biết anh ấy là ai không?”
“Tôi biết.”
“Cô biết sao?”
“Ừm.” Tô Cẩm Tinh nói: “Tôi sẽ cảm ơn anh ấy, nhưng cũng phải cảm ơn anh, anh ấy không tiện ra mặt nên mới gửi tài liệu cho anh, để anh giúp tôi trong phiên tòa lần này, tôi sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Luật sư Trương cười ha hả: “Hóa ra là thế, lúc tôi mới nhận được mấy tài liệu đó, tôi còn tưởng là chủ tịch Tiêu gửi nữa chứ, nét chữ đó thật sự rất giống nét chữ của anh ấy…”
Nét chữ ư?
“Chẳng phải chứng cứ đều được in ra sao?”
“Nhưng thông tin trên hộp chuyển phát nhanh được viết bằng tay, mặc dù thông tin người gửi để trống, nhưng địa chỉ người gửi được viết bằng tay, thật ra mới đầu tôi cũng rất nghi ngờ, nếu là chủ tịch Tiêu thì anh ấy đưa thẳng lên phiên tòa là được rồi, tại sao còn phải gửi cho tôi? Nhưng lúc nãy nghe cô Tô nói, có lẽ tôi thật sự nhận nhầm nét chữ rồi.”
Tô Cẩm Tinh ma xui quỷ khiến hỏi: “Anh còn giữ hộp chuyển phát nhanh đó không?”
“Còn chứ, nó đang ở trong văn phòng của tôi.”
“Tôi muốn xem một lát được không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng lát nữa tôi có tý việc phải đi xử lý, chủ nhật tôi sẽ gửi cho cô được không, bây giờ cô Tô đang làm việc trong tập đoàn Tô thị đúng không? Tôi sẽ gửi thẳng đến công ty nhé?”
Tô Cẩm Tinh ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được.”
“Được rồi, tạm biệt cô.”
“Tạm biệt anh.”
Hình như luật sư Trương thật sự có việc gì gấp, anh ta chạy tới bên xe rồi nhanh chóng lái xe rời đi.
Không biết tại sao tim cô lại rối như tơ vò.
Cô đã nhìn thấy nét chữ của Tiêu Cận Ngôn nhiều năm như vậy, nên cô có thể phân biệt hơn bất kỳ ai.
Còn nét chữ của tiên sinh…
Hình như cô chưa từng xem qua.
Cô vẫy tay bắt một chiếc taxi, đầu tiên cô đưa mẹ về biệt thự nhà họ Tô, sau đó cô lại gấp gáp quay về hoa viên Tường Vi.
Cô bước vào nhà, là má Phúc mở cửa cho cô, trong ngực còn ôm Tiểu Viên Nguyệt mới ăn sữa bột rồi ngủ thiếp đi: “Cô Tô? Phiên tòa kết thúc rồi à? Kết quả thế nào?”
Tim Tô Cẩm Tinh như có mụn nhọt, sốt sắng hỏi: “Phiên tòa kết thúc rồi, phán quyết rất công bằng chính trực. Má Phúc, trước đây tiên sinh có để lại đồ vật gì như chữ viết tay của anh ấy ở trong nhà không?”
“Chữ viết tay ư?” Má Phúc nhớ lại rồi lắc đầu: “Lần nào tiên sinh cũng đi sớm về khuya, nhà lại nhỏ, ngay cả thư phòng cũng không có, nên tôi chưa từng nhìn thấy cậu ấy để lại đồ vật có chữ viết tay.”
Tô Cẩm Tinh hơi chán nản ngồi xuống sofa.
Cô đang làm gì vậy?
Cô nghi ngờ tiên sinh ư?
Tiên sinh đã làm nhiều chuyện vì cô như thế, vậy mà cô lại nghi ngờ anh ấy…
Tô Cẩm Tinh lau mặt rồi xua tay nói: “Không có gì, không có thì thôi.”
Má Phúc hơi lo lắng hỏi: “Cô Tô làm sao thế? Nhìn sắc mặt cô không được tốt cho lắm, lẽ ra cô nên vui mừng khi được phán quyết công bằng chính trực chứ?”
“Tôi đang rất vui mà.”
“Nhưng cô…”
“Không sao đâu má Phúc, hôm nay trong nhà vẫn ổn chứ?”
Nhắc đến điều này, má Phúc lén nói nhỏ với cô: “Cô Tô, tôi phát hiện hình như trong tiểu khu của chúng ta hơi bất thường.”
Tô Cẩm Tinh trở nên cảnh giác ngay: “Sao thế?”
“Gần đây hình như trong tiểu khu xuất hiện rất nhiều người lạ, đều là nam thanh niên cao to vạm vỡ, đi qua đi lại trong tiểu khu, hơn nữa còn ở dưới lầu, trong hành lang của chúng ta, tôi đã chạm mặt bọn họ mấy lần khi bọn họ đứng trước cửa nhà chúng ta, làm tôi sợ hết hồn.”
Tô Cẩm Tinh nhớ lại, lúc nãy khi quay về, hình như cô thật sự có gặp một người đàn ông mặc nguyên bộ đồ đen, đeo kính đen trên cầu thang.
[Em đừng sợ, đó là người của anh, bọn họ đang bảo vệ mẹ con em.]
Tiên sinh gửi tin nhắn tới.
Tô Cẩm Tinh nhắn lại: [Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?]
[Không có, trước đây Viên Nguyệt dễ dàng bị mang đi, nên anh không muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra lần nữa.]
Tin nhắn vừa gửi đến, nhưng hình như tiên sinh còn muốn nói những chuyện khác, nên nhanh chóng gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối, cô đã nghe thấy giọng nói từ tính khàn khàn của anh: “Anh không ngờ đến chuyện Dương Tuyết Duyệt mang thai, lần này đã để cô ta thoát khỏi việc ngồi tù.”
Tô Cẩm Tinh hít sâu một hơi nói: “Không sao đâu, cô ta bị phán vô thời hạn, đợi cô ta sinh con rồi vẫn phải ngồi tù, chẳng qua chỉ giảm đi một năm thôi, chẳng sao cả.”
“Ừm.” Hình như giọng nói của tiên sinh hơi kích động: “Cẩm Tinh, anh đã đặt vé vào thứ bảy rồi.”
Tô Cẩm Tinh phản ứng lại mới hiểu được anh đang nói gì.
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai là thứ bảy.
Lúc trước tiên sinh từng nói, đợi giải quyết xong chuyện cuối cùng, bọn họ sẽ rời đi.
Nhưng Tô Cẩm Tinh hơi trở tay không kịp: “Gấp như vậy sao, có phải anh quá gấp gáp rồi không? Em vẫn chưa chuẩn bị hành lý, hơn nữa em cũng chưa kịp nói cho mẹ em biết, rồi học bạ của Tiểu Dương phải chuyển thế nào, còn phải thu dọn đồ dùng trẻ sơ sinh của Viên Nguyệt nữa, hay là chúng ta đi muộn mấy ngày được không?
“Cẩm Tinh, mấy chuyện này anh đã xử lý ổn thỏa hết rồi, đồ đạc thì chúng ta có thể tới đó rồi mua sau, còn mẹ em… đợi chúng ta ra nước ngoài ổn định rồi, anh sẽ giải thích mọi chuyện với bà ấy, chúng ta mau đi thôi, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Nhưng mà…”
“Cẩm Tinh, chỉ lần này thôi, em hãy nghe lời anh được không? Sau này mọi chuyện đều do em quyết định, được chưa?” Lúc nói đến vế cuối cùng, không ngờ giọng điệu của anh còn hơi van nài.
Tô Cẩm Tinh nhớ lại những lời tổng giám đốc Quách đã nói với cô lúc trước, cộng thêm cánh tay bị thương của anh làm tim cô cũng căng thẳng theo.
“Thôi được rồi, bây giờ em sẽ thu dọn đồ đạc, có thể thu dọn được bao nhiêu hay bấy nhiêu, đồ đạc của chúng ta thì không cần cũng được, vì thời gian bay cũng khá dài nên đồ dùng trẻ sơ sinh cho Viên Nguyệt vẫn phải mang theo.”
“Được.”
“Tiên sinh, tối nay khi nào anh về?”