Luật sư Trương hé miệng, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa.
Các nhân viên của viện kiểm sát đã đưa Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt đến, dưới sự giúp đỡ của cảnh sát tòa án, hai người họ đã ngồi vào ghế bị cáo.
Phiên tòa chính thức bắt đầu.
Luật sư Trương quay đầu lại, khẽ nói với Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, lát nữa khi tòa yêu cầu cô phát biểu ý kiến, cô muốn nói gì thì cứ nói nhé.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cắn môi, cô không biết tiên sinh đã thu thập được những bằng chứng gì, mấy ngày nay anh có vẻ rất bận, thường xuyên mất tăm mất tích, cũng chưa từng đề cập đến chuyện này. Có lần, cô chỉ nhắc đến một câu thôi, anh cũng chỉ nói: “Em yên tâm đi.”
Nhưng cô vẫn thấy hơi nghi hoặc.
“Hôm nay Tiêu Cận Ngôn sẽ đến dự chứ?”
“Có, anh ấy đến để dự thính.” Luật sư Trương chỉ vào dãy ghế dự thính ở phía sau và nói: “Cô Tô nhìn kìa, anh ấy đang ngồi ở đó.”
Tô Cẩm Tinh nhìn theo hướng chỉ tay của luật sư Trương, quả nhiên thấy Tiêu Cận Ngôn và trợ lý Hạo Đặc của anh.
Người đến dự thính các vụ kiện trong nước rất ít, hơn nữa vụ kiện này cũng không có gì nổi bật khiến người ta phải chú ý. Ngoài Tiêu Cận Ngôn và Hạo Đặc ra thì không có ai khác nữa, nên trông Tiêu Cận Ngôn đặc biệt dễ thấy.
Hình như Hạo Đặc đang ghé vào tai anh nói gì đó, Tiêu Cận Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
Tô Cẩm Tinh lập tức chủ động đưa mắt ra xa nhìn sang ghế bị cáo.
Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi trôi qua mà trông hai mẹ Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt suy sụp, tiều tụy hẳn.
Không phải là trên người bọn họ bẩn thỉu, ngược lại quần áo của họ vẫn rất chỉnh tề, nhưng trông không còn vẻ kiêu ngạo, độc đoán giống như trước đây nữa, dường như còn có chút cam chịu, chấp nhận số phận.
Sau đó, Tô Cẩm Tinh đã nhanh chóng hiểu được tại sao họ lại “chấp nhận số phận” như vậy.
Các kiểm sát viên đã thống nhất và đưa ra trước tòa những bằng chứng mà họ tìm thấy: “Dựa trên các cuộc điều tra và khám xét của chúng tôi, đoạn video giám sát thu thập được có thể xác nhận rằng người duy nhất bước vào biệt thự trên đường Hưng Nguyên trong khoảng thời gian này là Dương Tuyết Duyệt. Vào thời điểm người bị hại bị đẩy xuống, cô Cẩm Tinh, bà chủ của căn biệt thự, đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ trên tầng hai. Đoạn video giám sát đã ghi lại rõ ràng khoảnh khắc ngã xuống của má Phúc. Cô Tô Cẩm Tinh bị đánh thức nên đã rời khỏi giường và nhìn xuống từ cửa sổ, sau đó cô ấy hoảng sợ chạy xuống lầu, toàn bộ quá trình là như vậy.”
“Bác sĩ pháp y cũng tìm thấy bằng chứng quan trọng khi giám định vật chứng. Trước lúc lâm chung, má Phúc đang quấn gói hoành thánh, trên tay còn dính bột mì. Khi đến hỏi thăm, theo lời kể của những người giúp việc cũ, chúng tôi biết rằng bột mì mà má Phúc dùng là loại bột mỳ có một nhãn hiệu nào đó. Và chúng tôi cũng đã tìm thấy loại bột mì có cùng nhãn hiệu đó trên quần áo mà Dương Tuyết Duyệt mặc vào hôm xảy ra vụ án. Sau khi so sánh đối chiếu, chúng tôi kết luận, trong mẫu bột mỳ đó có DNA của má Phúc.”
"… Chuỗi bằng chứng này hoàn toàn có thể chứng minh cái chết của má Phúc có liên quan trực tiếp đến Dương Tuyết Duyệt. Hơn nữa, chúng tôi đã nhiều lần thu thập các dấu giày trên sân thượng của căn biệt thự và cũng đã mô phỏng lại nhiều lần, cuối cùng chúng tôi đã xác nhận được: má Phúc hoàn toàn không phải bị ngã do trượt chân, mà là có người đẩy bà ấy xuống. Bởi vì sau khi bị đẩy, khi người ngã xuống sẽ có gia tốc, tốc độ rơi càng nhanh, thương tích càng nặng, trên toàn bộ sân thượng chỉ có những dấu giày có sâu, có nông của Dương Tuyết Duyệt, hơn nữa còn đan xen với dấu giày của má Phúc, và cũng chỉ có dấu giày của cô ta là mới nhất, dấu giày của cô Tô đã rất cũ, hoàn toàn không phải là mới giẫm lên.”
“… Dựa vào các bằng chứng trên, chúng tôi cho rằng cái chết của má Phúc là một vụ gϊếŧ người có chủ ý."
Thẩm phán xem xét kỹ lưỡng hàng loạt các chứng cứ được đưa ra.
Đồng thời, kiểm sát viên cũng đã chuẩn bị đầy đủ và đưa một bản chứng cứ cho luật sư Trương, ông ấy liền đưa cho Tô Cẩm Tinh xem.
Tô Cẩm Tinh vội vã lật ra xem, bên trong không chỉ có ảnh chụp màn hình rõ ràng của hình ảnh được cắt ra từ camera giám sát mà còn có một loạt những ghi chép khi điều tra, khám xét tại hiện trường, bao gồm dấu giày và bột mì, v.v…, hai trang cuối cùng là các dữ liệu tính toán, các số liệu để tiến hành mô phỏng như độ cao, trọng lượng, lực cản, v.v,… rất chi tiết và chặt chẽ, hoàn toàn không có chỗ để ngụy biện.
Những tài liệu này giống như một chiếc búa nặng nề, giáng thẳng lên người Dương Tuyết Duyệt.
Trong lòng Tô Cẩm Tinh biết rõ, để có được những kết luật này phải cần đến bao nhiêu nhân lực, vật lực và trí lực.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống, khẽ nói: “Cảm ơn…”
Kiểm sát viên an ủi cô: “Đây là việc chúng tôi nên làm, cô không cần phải cảm ơn. Cô Tô, cô còn có điều gì muốn bổ sung không?”
“Tôi có!” Tô Cẩm Tinh cảm thấy máu huyết khắp người mình đều nóng lên, cô cất cao giọng: “Cách đây sáu năm, bố tôi bị tai nạn xe hơi, tổng cộng có ba người đã qua đời ngay tại hiện trường vụ tai nạn. Mà bố tôi bị kết án là thủ phạm gây ra vụ tai nạn ô tô đó! Nhưng sự thực không phải như vậy, xe của bố tôi và xe của hai vị trưởng bối đã qua đời cũng bị người ta động tay động chân. Chính miệng Dương Tuyết Duyệt đã thừa nhận với tôi rằng, năm đó cô ta làm việc ở cửa hàng 4S, chính cô ta là người đã làm ra những việc đó.”
Tô Cẩm Tinh vừa dứt lời, Dương Tuyết Duyệt nãy giờ vẫn luôn giữ im lặng bất thình lình đứng phắt dậy: “Tô Cẩm Tinh, cô đừng có ăn nói lung tung, cô có chứng cứ không?”
“Tôi…”
“Đương nhiên là có!” Luật sư Trương đột nhiên đứng dậy, cầm tài liệu trong tay đưa cho kiểm sát viên: “Tôi đã tìm thấy hai chiếc ô tô bị đâm hỏng, tôi còn nhờ các cơ quan có liên quan thẩm định tình trạng của hai chiếc xe. Hệ thống phanh của hai chiếc xe quả thực hơi có bất thường. Ngoài ra, tôi cũng tìm thấy một số dữ liệu liên quan đến camera giám sát, chứng minh vào ngày xảy ra vụ tai nạn, người mà cửa hàng 4S cử đến để sửa chữa và bảo dưỡng chiếc xe là Dương Tuyết Duyệt.”
Dương Tuyết Duyệt sửng sốt: “Luật sư Trương… ông… ông được Cận Ngôn cử đến để giúp đỡ Tô Cẩm Tinh ư?”
Cô ta quay đầu lại, nhìn về phía hàng ghế dự thính, nhìn chằm chằm vào Tiêu Cận Ngôn: “Cận Ngôn, là anh sao? Anh vẫn luôn ngấm ngầm tính toán em ư?”
“Không phải chủ tịch Tiêu, là người khác.” Luật sư Trương trả lời thay anh.
Dương Tuyết Duyệt vẫn không chịu bỏ cuộc, truy hỏi: “Vậy thì là ai? Năm đó hai chiếc xe ấy đã bị báo hủy rồi, hơn nữa đã sáu năm trôi qua, ngoài anh ấy ra, còn ai có thể có năng lực bới hai chiếc xe đó từ đống đồng nát chứ?”
Luật sư Trương bình tĩnh nói: “Thưa ông thẩm phán, câu hỏi này không liên quan đến vụ án này."
“Đúng vậy, luật sư không cần phải trả lời câu hỏi này của bị cáo.”
“Cảm ơn.”
Dương Tuyết Duyệt suy nghĩ một hồi, sau đó dường như cô ta đã có câu trả lời: “Là Lục Đình ư? Ngoại trừ Cận Ngôn ra, cũng chỉ có anh ta… Hahaha, Lục Đình đúng là một kẻ cố chấp, sao anh ta lại thích Tô Cẩm Tinh cơ chứ? Anh ta có biết bản thân mình còn phải nuôi con trai của kẻ khác không?”
“Yên lặng!” Tòa án gõ búa: “Bị cáo, đây là tòa án, xin cô hãy chú ý lời nói của mình.”
Sau khi kiểm sát viên nhìn thấy bằng chứng mà Luật sư Trương đưa ra, anh ta liền nộp lên cho tòa án: “Những bằng chứng này cũng đủ để tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh để chứng minh rằng vụ tai nạn xe hơi không phải chỉ là một vụ tai nạn, mà là do có người động tay động chân.”
Các thẩm phán lần lượt chuyền cho nhau các tài liệu và xem kỹ chúng.
Vì có quá nhiều chứng cứ nên bọn họ đã xem xét kỹ trong gần một giờ đồng hồ, sau đó lại cho dừng phiên tòa để thảo luận thêm nửa giờ đồng hồ nữa, cuối cùng, tòa án mới công nhận những chứng cứ này.
Luật sư Trương dường như không có ý định dừng lại ở đó, ông ta lại nộp rất nhiều chứng cứ lên cho tòa án.
Một là việc Tiểu Viên Nguyệt bị người ta cho uống cồn.
Hai là việc khi Tiểu Dương vừa mới chào đời đã có người cố tình làm tổn thương cậu bé, khiến cậu bé bị bệnh nhiễm trùng máu và các biến chứng khác.
Nếu nói tất cả những chuyện này chỉ là chuyện cỏn con, vậy thì chứng cứ mà luật sư Trương đưa ra sau cùng đã trở thành chiếc búa phán quyết.
Vương Gia Linh đã xâm nhập một cách trái phép vào cổ phần và tài sản của tập đoàn Tô thị, bị đích thân nguyên chủ tịch Lưu Phấn tố cáo. Ngoài ra, bà ta còn dính vào một số tội danh lừa đảo và trộm cắp, tổng sổ tài sản đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay cả Tô Cẩm Tinh cũng bị sốc.
“Luật sư Trương, ông lấy những bằng chứng này từ chỗ cậu tôi sao?”
Luật sư Trương cười nói: “Tôi chỉ là người chạy việc vặt thôi. Có người đã chuyên tâm thu thập những bằng chứng này rất lâu và gửi cho tôi cách đây không lâu.”
“Là ai?”
“Người gửi nặc danh.” Luật sư Trương đáp: “Trước đây tôi nghĩ đó là chủ tịch Tiêu, nhưng đã mấy tháng liền tôi không liên lạc với anh ấy. Tôi nghĩ có thể là do trước kia Vương Gia Linh đã đắc tội với quá nhiều người, vì thế bọn họ cũng rất nóng lòng muốn nhìn thấy xem bà ta bị trừng phạt trước pháp luật.”
Tô Cẩm Tinh nhớ lại lúc trước, những tấm ảnh đó của Dương Tuyết Duyệt cũng bị tiên sinh tung lên mạng một cách không thương tiếc.
Tất cả những chuyện dơ bẩn mà trước đây cô ta đã làm, tiên sinh đều biết hết.
Tương tự như vậy, tất cả những gì Vương Gia Linh đã làm, có lẽ tiên sinh cũng biết.
Vì ham mê tiền bạc nên hai mẹ con họ đã quyến rũ, cặp kè với rất nhiều doanh nhân giàu có và nổi tiếng, vợ con của những người này nhận được khối tài sản ít hơn so với những gì họ đáng được nhận, vì thế chắc chắn bọn họ rất căm hận hai mẹ con Vương Gia Linh.
Nếu tiên sinh âm thầm chỉ đạo, sai người thu thập các bằng chứng về tội trạng của hai mẹ con họ cũng không phải việc gì khó.
Nhưng trong một thời gian dài như vậy, có thể thu thập được nhiều chứng cứ như vậy, đây cũng không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Cũng giống như suy nghĩ vừa rồi của Dương Tuyết Duyệt, cả thành phố H này, người có năng lực đó cũng chỉ có Tiêu Cận Ngôn và nhà họ Lục, vì thế cô ta đã đoán là Lục Đình.
Nhưng điều mà cô ta không ngờ đến là trong bóng tối, còn có một người đàn ông đã che mưa chắn gió cho cô, cố gắng hết sức để giúp cô.
“Tôi tuyên bố, tội danh cố ý gϊếŧ người và cố ý gây thương tích của Dương Tuyết Duyệt được thành lập. Tội danh cố ý gϊếŧ người, cố ý gây thương tích, lừa đảo và trộm cắp tài sản của Vương Gia Linh được thành lập. Bây giờ tòa sẽ tiến hành tuyên án theo pháp luật…”