Cuối cùng phải kết thúc rồi.
Tô Cẩm Tinh nhắm mắt lại, dựa lưng vào ghế và thở dài một cách nặng nề.
Cô biết rằng Tiên sinh vẫn luôn điều tra chuyện này và bây giờ cuối cùng mọi chuyện đã được sáng tỏ.
Hèn chi hôm qua anh muốn đưa cô đi ngắm sao trên vòng đu quay, anh còn ngỏ lời cầu hôn với cô.
Anh đã làm gần hết những gì có thể trong bản liệt kê những nguyện vọng của tuổi hai mươi, còn có cánh tay của anh…
Tiên sinh vẫn không chịu nói thật, cô cũng ngầm hiểu mà không hề truy hỏi.
Nhưng cô có thể lờ mờ nhận ra rằng cánh tay này của anh có thể có liên quan gì đó với mình, nhưng khi hỏi kỹ hơn, Tiên sinh chỉ nói rằng trả lại ân tình của người ân nhân kia.
Làm gì có ân nhân nào muốn người khác trả ơn bằng cách đòi một cánh tay gãy chứ?
“… Tiểu Tinh Tinh? Con đang nghe chứ?”
Tô Cẩm Tinh khẽ ừ: “Mẹ ơi, con đang nghe đây. Chuyện này mẹ đừng lo lắng, con sẽ làm tốt chuyện này, con sẽ đòi lại trong sạch cho bố. Bố đã mang tiếng là kẻ tội phạm gϊếŧ người quá lâu rồi, con muốn từ nay về sau ông ấy sẽ được rửa sạch tội danh.”
Lưu Uyển Chân cũng thở dài: “Tiểu Tinh Tinh, khi vụ kiện kết thúc, chúng ta sẽ không vướng vào những chuyện này nữa, được không? Mẹ con chúng ta sẽ có một cuộc sống bình thường, cùng nhau chăm sóc lũ trẻ. Tiền bạc chính là nguyên nhân của mọi tội ác, bố của con đã bị hại đến cùng cực rồi, mẹ thật sự không muốn mất đi bất cứ người thân nào nữa.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Mẹ, con sẽ đưa mẹ ra nước ngoài sống, mẹ có muốn không?”
“Mẹ đồng ý.” Lưu Uyển Chân nói: “Tiểu Tinh Tinh, ngôi nhà này… Mẹ thực sự không muốn sống nữa, ở đây còn không ngủ ngon như ở trong bệnh viện. Dường như mọi ngóc ngách ở đây đều có bóng dáng của bố con, mẹ thật sự rất nhớ ông ấy.”
“Được, vậy chúng ta sẽ ra nước ngoài sinh sống.”
“Còn công ty thì sao, con định làm thế nào? Tiểu Tinh Tinh, mẹ biết con muốn giúp bố bảo vệ tâm huyết của ông ấy, nhưng bố con yêu thương con nhất, chỉ cần con sống tốt thì ông ấy ở trên trời cũng an giấc ngàn thu rồi.”
Tô Cẩm Tinh an ủi: “Mẹ đừng lo lắng, sẽ có người giúp con quản lý công ty.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đúng rồi, hôm nay có phải là ngày dẫn bọn trẻ đến nhà họ Tiêu không?”
Tô Cẩm Tinh sững sờ một lúc, khi kiểm tra ngày giờ ở góc dưới bên phải máy tính, cô chợt nhận ra hôm nay là cuối tuần.
Là ngày đã hẹn là sẽ đưa các con đến gặp ông nội Tiêu.
Lưu Uyển Chân căn dặn cô: “Không cần biết quá khứ giữa con và Cận Ngôn là gì, dù sao thì Cận Ngôn cũng là bố ruột của lũ trẻ, và ông cụ thực sự yêu thương hai đứa cháu. Chúng ta phải để bọn trẻ lớn lên trong một môi trường hạnh phúc, không thể để chúng lớn lên trong mầm mống của sự hận thù được.”
“Mẹ yên tâm đi, con biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Cẩm Tinh bắt tay vào làm việc để làm cho xong chuyện của mình.
Bây giờ công ty còn rất nhiều việc cần phải làm, việc nào cũng còn dang dở nên không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được. Gần đây cô tự mình xử lý các công việc của công ty, phát hiện công việc quản lý thực sự không phải là việc có thể học được trong một sớm một chiều, có rất nhiều thứ cô vẫn chưa biết. Đợi sau khi ra nước ngoài, sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì cô phải học hỏi Tiên sinh nhiều hơn.
Ra khỏi cổng công ty, cô bắt một chiếc taxi định về nhà đón các con trước, sau đó về nhà cũ.
Một chiếc Lincoln màu đen từ từ dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, hiện ra một khuôn mặt quen thuộc, tươi cười chào hỏi: “Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi. Đã mấy ngày không gặp, cô càng thêm xinh đẹp đấy.”
Tô Cẩm Tinh hơi cảnh giác, bây giờ cô không rõ mục đích của người này đến đây là gì: “Tổng giám đốc Quách, đã lâu không gặp.”
Tổng giám đốc Quách tháo kính râm xuống, cười nói: “Vấn đề kinh phí của công ty đã giải quyết xong chưa?”
“Vẫn đang nghĩ cách.” Tô Cẩm Tinh hỏi: “Tổng giám đốc Quách, tôi có thể thanh toán trước một phần cho anh về khoản tiền đá quý còn lại không? Tôi sẽ tìm cách gom tiếp để thanh toán cho anh càng sớm càng tốt, tôi cũng sẽ trả thêm tiền lời cho anh.”
Tổng giám đốc Quách cười ha ha: “Cô Tô cho là hôm nay tôi đến để đòi khoản tiền còn lại của số đá quý kia ư?”
“… Chẳng lẽ không phải à?”
“Phải, mà cũng không phải.” Tổng giám đốc Quách cầm kính râm, gập lại trong tay rồi nói: “Cô Tô, nói thật thanh toán số dư không phải là vấn đề lớn đối với chúng tôi. Ngay từ đầu tôi chọn làm ăn với cậu cô thì đã không liên quan gì đến kinh doanh rồi, bởi vì chúng tôi biết rằng nếu công ty của bố cô gặp khủng hoảng thì cô sẽ xuất hiện.”
Câu nói này khiến Tô Cẩm Tinh rùng mình.
Nó khiến cô nhớ lại buổi chiều đáng sợ ở sân gôn trên núi Vân Đài.
Cô thận trọng lùi lại và vô thức nhìn xung quanh.
Hôm đó Tiên sinh đến kịp lúc, nhưng hôm nay sẽ không thể nào đến kịp.
“Cô Tô đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô đâu.”
Tô Cẩm Tinh rất cảnh giác: “Tổng giám đốc Quách, nếu có chuyện gì thì chúng ta cứ nói thẳng, đừng vòng vo tam quốc, cũng chẳng có gì hay ho cả.”
“Được.” Tổng giám đốc Quách gật đầu nói: “Cô Tô lên xe đi, không phải cô muốn đến nhà cũ của nhà họ Tiêu à? Cũng không cần phải bắt taxi đâu, vừa hay tôi tiễn cô một đoạn.”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu từ chối: “Không cần, tôi có sắp xếp khác, tạm thời tôi chưa đi nhà cũ.”
“Ôi, đúng rồi, cô xem trí nhớ của tôi này.” Tổng giám đốc Quách vỗ trán nói: “Chắc là cô phải đi đón Tiểu Dương và Viên Nguyệt trước, sau đó mới về nhà cũ. Đi thôi, lên xe đi, đến cổng trường đợi Tiểu Dương tan học trước.”
Tô Cẩm Tinh càng nghe thì trong lòng càng rét lạnh: “Tổng giám đốc Quách, anh…”
“Vì sao tôi lại biết rõ đời tư của cô như vậy phải không?” Tổng giám đốc Quách khẽ cười: “Bởi vì ngay từ đầu tôi vì cô mà đến, đương nhiên phải biết rõ cuộc sống của cô như lòng bàn tay rồi.”
Tô Cẩm Tinh mím chặt môi: “Vì tôi mà đến? Vậy chính xác thì anh muốn gì? Mạng của tôi? Anh là người của Vương Gia Linh?”
“Vương Gia Linh? Ai vậy?”
Tài xế lái xe phía trước nói nhỏ: “Có lẽ là mợ của cô Tô.”
“A, nhớ ra rồi.” Tổng giám đốc Quách nhớ lại: “Nhưng chỉ dựa vào người phụ nữ ngốc nghếch kia mà muốn sai khiến tôi ư? Cô Tô, cô đã hơi thần thánh hoá bà ta quá rồi đó. Ngược lại nếu cô Tô có thể đồng ý điều kiện của tôi thì tôi sẽ khiến cho Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt biến mất hoàn toàn trên thế giới này.”
Tô Cẩm Tinh cắn môi và lại nhìn xung quanh.
Nhưng tổng giám đốc Quách đã đọc được suy nghĩ của cô, lười biếng dựa vào cửa kính xe, cười nói: “Đừng nhìn nữa, anh ta sẽ không tới đâu.”
Tô Cẩm Tinh quay phắt người lại: “Chính xác thì anh đã biết những gì rồi?”
“Tôi biết nhiều hơn những gì cô biết.” Tổng giám đốc Quách nói: “Người mà cô gọi là Tiên sinh kia, anh ta tên gì, từ đâu đến, có quan hệ gì với cô, còn cả việc anh ta đang ở đâu, tôi biết rất rõ mọi việc về anh ta.”
“…”
“Lên xe đi, cô Tô, nếu cô muốn biết thì hãy lên xe.”
Vừa dứt lời, bốn vệ sĩ mặc đồ đen đã xuống xe và bao vây Tô Cẩm Tinh, nhưng họ không làm hại cô mà chỉ chặn đường thoát của cô và làm động tác mời: “Cô Tô, mời lên xe.”
Khi Tô Cẩm Tinh bước vào, cô mới nhận ra rằng kết cấu của chiếc xe này hoàn toàn khác với một chiếc xe thông thường.
Không có từng hàng từng hàng ghế mà chỉ có hai dãy ghế dựa sát vào thành xe, giống như tàu điện ngầm, cảnh tượng này cô đã được nhìn thấy trên phim.
Tổng giám đốc Quách ngồi ở một bên, trong tay ôm một thứ gì đó lông lá màu trắng.
Ban đầu cô còn tưởng đó là một món đồ chơi bằng lông, nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng anh ách khe khẽ.
Đó là một con chó con!
“Cô Tô, con chó mà Tiên sinh mua cho cô rất đáng yêu và rất ngoan.” Tổng giám đốc Quách vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve phần lông tơ trên lưng con chó con: “Đúng rồi, con gái Viên Nguyệt của cô cũng rất đáng yêu.”
Chợt tiếng chuông báo động trong lòng của Tô Cẩm Tinh vang lên: “Anh đã đến nhà tôi? Má Phúc đâu? Con gái tôi ở đâu?”
“Đừng cuống lên như thế, con gái của cô đang ở trong một chiếc xe khác và sẽ đến nhà cũ của nhà họ Tiêu cùng lúc với cô, đến lúc đó cô sẽ được gặp con bé thôi. Con chó nhỏ này đáng yêu quá nên tôi mượn ôm một lát, xíu nữa cô đi thì ôm theo luôn là được.”
Toàn thân Tô Cẩm Tinh đều căng thẳng.
Vừa nhìn đã biết tổng giám đốc Quách là một người xấu.
“Tổng giám đốc Quách, vào nhà người khác mà không được sự đồng ý của chủ nhà, còn mang theo chó của người khác thì không lịch sự lắm phải không?”
Tổng giám đốc Quách cười ha ha: “Cô nói vậy thì hình như cũng có một ít.”
“Bây giờ anh nói được rồi chứ? Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
“Cô có biết không cô Tô, Tiên sinh thực sự đã vì cô mà bỏ qua quá nhiều thứ.” Tổng giám đốc Quách nói: “Đó không chỉ là tiền bạc, của cải mà còn là quyền lực và địa vị, tương lai mà nhiều người đã ao ước nhưng không thể có được, còn có một cánh tay của anh ta nữa, thậm chí… còn có cả chính anh ta.”