“Thêm một lần nữa?” Tô Cẩm Tinh thắc mắc hỏi: “Tiên Sinh, trước đây anh cũng từng bị giống như Tiểu Hào sao?”
“Ừm.” Tiêu Cận Ngôn gật đầu, nhưng sau đó đã lập tức mỉm cười dịu dàng và nói: “Đừng lo lắng, anh đã khỏe lại rồi.”
Vì trạng thái tinh thần sau này và cả sự an toàn của Tiểu Hào, cuối cùng, trước đề nghị của bác sĩ Triệu, viện trưởng không thể không tạm thời đồng ý để Hà Hiểu Hiểu nhận nuôi Tiểu Hào.
Cô nhi viện có rất nhiều trẻ em, sức của các thầy cô cũng có hạn, tình trạng của Tiểu Hào đặc biệt, hơn nữa mọi người đều sợ khi ở trong môi trường quen thuộc đó thì Tiểu Hào sẽ nhớ lại ký ức trước đây, và sẽ lại rơi vào đau khổ.
Tiểu Hào thì lại không có phản ứng gì với tin tức đó, cậu bé chỉ chớp đôi mắt to và nói: “Cô ơi, mẹ cháu đi đâu rồi ạ?”
Mắt Hà Hiểu Hiểu vẫn còn đỏ, có điều cô ấy vẫn cười hi hi và nắm lấy tay Tiểu Hào, nói: “Mẹ cháu ra nước ngoài làm việc rồi, công việc bên đó rất nhẹ nhàng, hơn nữa lương lại cao.”
Tiểu Hào gật đầu, nửa hiểu nửa không rồi nói: “Vậy sao mẹ lại không thể đưa cháu cùng đi ạ?”
“Vì… Cháu vẫn còn nhỏ, còn nhỏ mà đi máy bay thì sẽ không cao lên được.”
Hà Hiểu Hiểu vốn dĩ có tính trẻ con nên rất hợp tính với Tiểu Hào, chỉ một lát sau là đã dỗ được Tiểu Hào vui vẻ cùng cô ấy về nhà.
Trước khi đi, Hà Hiểu Hiểu dắt Tiểu Hào lên xe nhưng sau đó nghĩ lại, thấy có vẻ không ổn lắm nên mở cửa xuống xe lại, chạy đến trước mặt Tô Cẩm Tinh và Tiêu Cận Ngôn, cẩn thận quan sát một lượt rồi nói: “Giống… Thật sự giống quá đi mất.”
Tiêu Cận Ngôn bị cô ấy nhìn như thế thì cảm thấy không được tự nhiên, ho nhẹ vài tiếng.
Hà Hiểu Hiểu như vừa thức tỉnh, cười to ha ha rồi nói: “Không có gì, không có gì đâu. Chỉ là tớ cảm thấy thế giới này thật sự có hai người giống nhau đến như thế, dù cho là anh em sinh đôi thì cũng giống nhau đến mức khác thường. Không sao, không sao cả, chỉ cần hai người vui vẻ là được rồi, Cẩm Tinh, Tiểu Hào ở chỗ của tớ thì cậu cứ yên tâm.”
Hà Hiểu Hiểu thật sự thích con nít.
Trước đây cô ấy từng nhận con nuôi, còn không ngại kết hôn giả với người khác. Bây giờ cũng hết lòng hết dạ đối đãi với Tiểu Hào, Tô Cẩm Tinh rất yên tâm.
Ngoài ra còn một chuyện nữa, nếu như có Tiểu Hào bên cạnh Hà Hiểu Hiểu thì cũng có thể tránh xa Hoắc Hàn một chút.
Không biết tại sao, cô cứ cảm thấy cái tên Hoắc Hàn đó không đáng tin chút nào, tránh xa anh ta vẫn tốt hơn.
Reng reng reng.
Chuông điện thoại reo lên.
Tiêu Cận Ngôn liếc nhìn màn hình điện thoại rồi đi sang một bên và bắt máy.
“Chủ tịch Tiêu, bộ phận tư pháp của chúng ta đã chuẩn bị xong hồ sơ tố tụng, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi tố hai mẹ con Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt.
Tiêu Cận Ngôn “ừ” một tiếng rồi nói: “Giao cho bộ phận tư pháp toàn quyền xử lý đi.”
“Vâng, còn một chuyện nữa… Di chúc của anh cũng đã được soạn xong rồi, tôi đã gửi mail cho anh, tài sản thuộc quyền sở hữu của anh đã được sắp xếp theo ý anh, chuyển toàn bộ cổ phần của công ty cho ông cụ Hình, tất cả xe cộ đã được bán hết, toàn bộ tiền được chuyển vào tài khoản ngân hàng Châu Âu mà anh đã mở cho cô Tô.”
“Được bao nhiêu?”
“Vì bán hơi gấp nên tổng cộng chỉ có bảy con số.”
“Vậy đủ rồi.”
“Chủ tịch Tiêu, ngày mai là cuối tuần, là ngày cô Tô đưa bọn trẻ về nhà cũ, tối nay anh nhớ chuẩn bị một chút.”
“Ừ, biết rồi, nói với bộ phận tư pháp, nhanh chóng thực hiện tố tụng, tôi muốn làm xong nhanh để đi, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng.”
Tiêu Cận Ngôn tắt điện thoại, lúc quay lại bên cạnh Tô Cẩm Tinh thì cô đang nói chuyện với bác sĩ Triệu, dường như là vẫn đang tìm hiểu về bệnh tình của Tiểu Hào.
Bác sĩ Triệu thấy anh quay lại thì lập tức đổi chủ đề: “Đại khái là như vậy, cô Tô, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, vẫn còn bệnh nhân đang đợi tôi.”
Tô Cẩm Tinh liên tục cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ hôm nay đã tốn công đến đây.”
“Không có gì, chuyện nên làm mà, số của đứa trẻ Tiểu Hào này cũng khổ, hi vọng sau này thằng bé có thể bình an và thuận lợi.” Ông ta liếc nhìn Tiêu Cận Ngôn, đột nhiên hiểu ra tất cả, ông ta cười rồi nói: “Cô Tô cứ yên tâm, bây giờ bệnh nhân trước đây đó của tôi đã hồi phục rất tốt, tôi tin nhất định Tiểu Hào cũng có thể.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Bác sĩ Triệu mỉm cười chào tạm biệt họ: “Tạm biệt.”
Tô Cẩm Tinh nhìn bác sĩ Triệu rời đi rồi kéo lấy cánh tay của Tiên Sinh và nói: “Đi thôi, chúng ta cũng về nhà thôi.”
Tiên Sinh gật đầu đáp lại: “Đi.”
Nhưng xe máy không được lái về vườn hoa tường vi mà là…
Tô Cẩm Tinh nhìn bốn chữ “Thung Lũng Vui Vẻ” phía trước thì hơi ngây ra.
“Anh đưa em đến đây làm gì?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hình như trước đây chưa từng đến, muốn đưa em đến ngồi vòng quay mặt trời, ngắm sao ở nơi cao nhất.”
Thời Phồn Tin bỗng mỉm cười, nói: “Tiên Sinh, anh thật sự không xem lén nhật ký của em đấy chứ? Đấy cũng là một trong số những nguyện vọng của em ở sinh nhật tuổi hai mươi.”
“Chắc là chúng ta tâm ling tương thông.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Trước khi chúng ta rời khỏi thành phố H, em còn muốn làm gì thì đều có thể nói cho anh biết, đợi em hoàn thành hết mọi tâm nguyện thì chúng ta sẽ chính thức nói tạm biệt với thành phố H.”
Tô Cẩm Tinh bị anh kéo vào trong khu vui chơi, đi thẳng về phía vòng quay mặt trời.
Hôm nay khu vui chơi không có mấy người nên không cần xếp hàng, vừa đến là đã có thể lên vòng quay ngồi.
Vòng quay mặt trời chầm chậm chuyển động, hai người họ từ từ được đưa lên cao trong một chiếc cabin nhỏ.
Càng vào thu thì trời càng lúc càng nhanh tối.
Hơn bảy giờ mà trời đã tối, lúc lên đến điểm cao nhất mới nhìn thấy cả thành phố H đều đã lên đèn, cả một vùng sáng lấp lánh, vẫy chào lại bầu trời cao ở phía xa.
Bầu trời đầy sao, đẹp đến mức khiến người ta không thể nào rời mắt.
“Đẹp quá.” Cô áp người lên trước cửa sổ trong suốt, nhìn lên bầu trời đêm, không nỡ chớp mắt, cô nói: “Vào cái đêm cách đây sáu năm đó, bầu trời sao cũng đẹp như thế.”
“Ngày sinh nhật em sao?”
“Ừ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Trước đây em rất ngưỡng mộ mặt trời, mặt trời rất ấm áp, có thể chiếu sáng, sao thì không thể. Nhiều sao trải đầy bầu trời đêm như thế nhưng hình như ngoài đêm tối ra thì vốn không có ai chú ý đến chúng. Chúng đẹp hay không đẹp, cô đơn hay rộn rã thì cũng không ai quan tâm.”
Tim Tiêu Cận Ngôn cảm thấy nhói đau.
Anh hiểu ý cô nói.
Lúc đó, anh xem Dương Tuyết Duyệt như ánh sáng của đời mình, mà chưa từng quay đầu nhìn lại cô dù chỉ một lần.
Nhưng bây giờ anh mới biết, ánh sáng đó của chẳng qua chỉ là một cái lò lửa được đổi lại bằng ba sinh mạng, đốt cho anh kiệt sức, khiến anh phạm phải sai lầm to lớn.
Nói thật lòng, anh càng thấy hận bản thân mình hơn.
Là do anh có mắt không tròng, là do anh nhìn nhầm người, là anh đã phụ bạc và làm tổn thương người mà mình từng yêu thương nhất.
Cẩm Tinh có nói một câu rất đúng “Anh có thể không yêu cô nhưng không thể không tin cô”
Ngôi sao nhỏ mà anh dùng mạng sống để bảo vệ bao năm mà sao anh lại không tin tưởng?
Đáng tiếc, tất cả đều tại anh hiểu ra quá muộn màng.
Cảm giác này, cảnh vật này, cũng may, anh vẫn còn một cơ hội, vì vậy…
“Cẩm Tinh, gả cho anh được không?”
Tô Cẩm Tinh đang ngắm sao thì giật mình, tiếp đó mặt cô hơi ửng đỏ lên, nói với vẻ xấu hổ: “Hôm nay anh đưa em đến đây, là vì chuyện này sao?”
Anh mỉm cười và nói: “Không phải, anh thật sự muốn đưa em đến ngắm sao. Nhưng bây giờ, anh cảm thấy dưới bầu trời sao đẹp thế này, nếu như không làm gì đó có ý nghĩa thì uổng phí cảnh sắc tuyệt vời này quá.”
Dù đã lên kế hoạch cho tương lai nhưng việc cầu hôn này cũng khiến Tô Cẩm Tinh thấy ngượng ngùng.
“Hơi đường đột.” Cô nói: “Em phải bình tĩnh lại đã.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu và nói: “Em còn có điều kiện gì thì cứ nói ra hết, chỉ cần em nói ra thì nhất định anh sẽ làm được.”
Tô Cẩm Tinh đột nhiên thấy hưng phấn, cô nói: “Đừng nói tự tin như thế, em nói gì anh cũng làm được hết sao?”
“Ừ.”
“Anh hứa hái sao cho em đâu? Vẫn chưa thực hiện đấy nhé.”
“Đang được thực hiện đấy.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Anh đã mua một hành tinh nhỏ, sẽ đặt tên theo tên của em.”
Tô Cẩm Tinh không ngờ anh lại làm thật, cô nói: “Anh đã mua thật à?”
“Ừ.”
“Vậy phải đắt biết bao?”
“Đắt mấy cũng đáng, vì vậy… Em đồng ý không?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, cố tình nói: “Mặc dù em không biết anh có xem lén nhật ký của em không nhưng lúc đó, em đã từng viết một danh sách các nguyện vọng của mình. Anh gần như đã giúp em hoàn thành hết những nguyện vọng đó rồi, ngoại trừ hai điều, một là em muốn đổi xe cho bố, chiếc xe Land Rover đó của bố đã cũ lắm rồi, nhưng bây giờ đã mãi mãi không còn cơ hội nữa.”
“Vậy còn một điều nữa là gì?”
Cô hít một hơi thật sâu rồi nói: “Điều còn lại ấy à, em muốn được một lần nhìn thấy tuyết ở thành phố H.”
Tiêu Cận Ngôn không nói gì.
Cô tiếp tục nói: “Tiên Sinh, chuyện gì anh cũng có thể làm được, không biết anh có thể khiến thành phố H có tuyết rơi một lần không?”
“Anh khiến tuyết rơi ở thành phố H thì em sẽ gả cho anh sao?”
“Đúng vậy.”
Anh nghiêm túc nói: “Chỉ cần em đồng ý thì anh sẽ làm được.”
Lần này, Tô Cẩm Tinh lại thấy ngại, cô nói: “Đấy… Đấy chỉ là suy nghĩ vẩn vơ của em lúc hai mươi thôi, mùa đông ở thành phố H lạnh không dưới mười độ C, sao có thể có tuyết rơi chứ? Em chỉ nói lung tung thôi, anh đừng cho là thật.”
“Nhưng Cẩm Tinh à, anh đã cho là thật rồi.”
“…”
“Lúc nãy em đã chính miệng đồng ý, chỉ cần anh khiến cho thành phố H có tuyết rơi thì em sẽ đồng ý gả cho anh, anh đã tin là thật rồi.”
“Tiên Sinh…”
“Nhất định anh sẽ làm được, em không được hối hận đâu đấy.”