Dương Tuyết Duyệt hoảng sợ không biết chọn đường nào, nước sôi nghi ngút khói chỉ cách mặt cô ta chưa đến hai mươi centimet, có thể văng lên mặt cô ta bất cứ lúc nào.
Cô ta lo lắng nuốt nước miếng, hơi chột dạ nhìn ra phía ngoài cửa.
Vương Gia Linh ở ngoài thì ra sức gào to: “Vốn dĩ là chẳng có chuyện gì cả, cô bắt Tuyết Duyệt nói cái gì chứ? Đây chẳng phải là cô đang bức cung nó sao!”
Đột nhiên, trước mắt cô ta bị hơi nóng bao phủ, cả người Dương Tuyết Duyệt run lên bần bật, vừa rồi cô ta vẫn chưa cảm nhận được gì, nhưng bây giờ thì khác, cô ta cảm thấy trong chậu nước sôi này có cái gì khiến mũi cô ta cay cay, hình như là một chất lỏng nào đó có tính chất ăn mòn rất mạnh.
Tức khắc, cô ta hoảng sợ nhìn về phía Tô Cẩm Tinh.
“Giờ là lúc đưa ra lựa chọn rồi.” Tô Cẩm Tinh nói: “Nếu cô nói rõ thực hư mọi chuyện, cái mặt này của cô sẽ được an toàn, Tiêu Cận Ngôn vẫn sẽ dựa theo kế hoạch vạch ra từ sớm mà kết hôn với cô, tương lai cô sẽ danh chính ngôn thuận trở thành bà Tiêu. Còn nếu cô không chịu nói thì, cuộc hôn nhân này của mẹ cô tuy có thể giữ được, nhưng đời này cô đừng mong có được gì từ Tiêu Cận Ngôn, chẳng phải mẹ con các người vẫn luôn muốn được sống trong xã hội thượng lưu sao? Cô thử suy nghĩ mà xem, là Lưu Phấn sẽ cho cô một cuộc sống như vậy, hay là Tiêu Cận Ngôn đây…”
Dương Tuyết Duyệt đã dao động, giờ Tô Cẩm Tinh và Tiêu Cận Ngôn đã ly hôn với nhau, chỉ một chút nữa thôi là ước nguyện của cô ta sẽ thành hiện thực.
Còn mẹ của cô ta là Vương Gia Linh cũng đã lớn tuổi rồi. Tuổi già xuống sắc, tương lai Lưu Phấn có đi tìm người phụ nữ khác cặp kè hay không ai mà nói trước được?
Chưa kể, nếu xét về tiềm lực mà nói thì, Tiêu Cận Ngôn tuổi còn trẻ lại rất có năng lực, so với một Lưu Phấn hồ đồ nóng nảy thì còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần!
Cuối cùng Dương Tuyết Duyệt đã đưa ra lựa chọn, ánh mắt cô ta dần trở nên kiên định hơn.
“Tuyết Duyệt, Tuyết Duyệt, con không cần phải chùn bước trước sự uy hiếp của cô ta, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng!”
“Mẹ!” Dương Tuyết Duyệt run rẩy kêu lên một tiếng, ngay sau đó, cô ta dần lấy lại sự tự tin, giọng nói càng lúc càng lớn: “Tổng giám đốc Vương của tài chính Phong Lãng… Đã nâng đỡ mẹ quá nhiều rồi, trước đây mẹ vốn không có tấm bằng bác sĩ nào cả, là ông ta đã giúp mẹ có được tấm bằng đó. Tiếng anh của mẹ không đủ tốt để xin visa, chính ông ta là người đã giúp đỡ mẹ…”
Lời này vừa dứt, sắc mặt Vương Gia Linh cũng trở nên trắng bệch.
“Ha!” Lưu Phấn cười khẩy một tiếng: “Tài chính Phong Lãng sao? Hóa ra là Vương Đạo Quý của tài chính Phong Lãng à?”
Sắc mặt Vương Gia Linh trở nên khó coi đến cực điểm, giờ phút này bà ta hoảng loạn vô cùng: “Anh Phấn, tất cả đều là chuyện cũ trong quá khứ rồi, chưa kể lúc ấy em vẫn chưa gặp được anh mà. Nếu em biết rằng sau này sẽ gặp được anh thì làm sao có chuyện em chấp nhận người đàn ông khác chứ? Hơn nữa anh cũng biết rõ mà, một người phụ nữ như em, không có bằng cấp, cũng chẳng nghề nghiệp gì, lại còn phải nuôi một đứa con gái ăn học nữa, tổng giám đốc Vương thấy tội nên mới ra tay giúp đỡ một chút thôi, tuyệt đối không có những chuyện ngoài lề nữa đâu.”
Nét mặt Lưu Phấn trở nên u ám, ông ta lạnh lùng nói: “Vương Đại Quý của tài chính Phong Lãng, mọi người ai mà không biết, ông ta là người đi dẫn gái điếm cho khách làng chơi! Vậy mà bà lại quen biết ông ta? Ngoài ông ta ra thì bà còn qua lại với những ai nữa? Lần mở tiệc mừng sinh nhật bà, tôi còn mời tới đây những nhân vật nổi tiếng trong thành phố H, trong số những người đó chắc cũng không ít người đã từng ăn nằm với bà nhỉ? Ha ha ha, lúc ấy bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt gì nhỉ? Người đi đổ vỏ, ăn lại đàn bà của người khác? Không chừng đám người đó còn cười chế giễu sau lưng tôi cũng nên!”
“Không có, anh Phấn, anh phải nghe em nói, em thật sự không có mà!"
Tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến, Vương Gia Linh đã hết đường chối cãi, còn Lưu Phấn thì đang nổi trận lôi đình.
Tô Cẩm Tinh cười khẽ một tiếng, người cậu này của cô, quen nhau cũng hơn hai mươi năm nay rồi, trong cảm nhận của cô ông ta là người nhạy cảm, đa nghi, tự phụ, hơn nữa còn vô cùng kiêu ngạo, thuộc dạng người khá gia trưởng.
Dám cắm sừng ông ta sao? Ông ta hoàn toàn không thể nhẫn nhịn mà bỏ qua được!
Dưới ánh mắt cảnh giác của Dương Tuyết Duyệt, cô ung dung đi tới cạnh cửa sổ, hất tất chậu nước sôi ra ngoài, sau đó mở cửa phòng ngủ ra.
Cánh cửa mà Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh dùng hết sức đập, đẩy mà vẫn không thể mở thì nay cô chỉ cần dùng một phần sức nhỏ của mình để giải quyết, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
“Cánh cửa này…”
“Cô muốn biết sao?” Tô Cẩm Tinh cong cong khóe môi, nói: “Căn phòng này vốn dĩ là phòng của tôi, nên đương nhiên tôi biết cách khóa cửa, và làm thế nào để mở cửa sau khi khóa. Còn về chiếc khóa này thì… Vẫn là một tay Tiêu Cận Ngôn giúp tôi lắp nó. Lúc ấy đèn đường bên ngoài bị hỏng, mà tôi lại rất sợ tối, anh ta liền trèo từ bên ngoài qua cửa sổ để vào phòng chăm sóc tôi, vì sợ bố mẹ tôi phát hiện, nên anh ta đã mua cái khóa này. Mà cách duy nhất để mở khóa chính là dấu vân tay của tôi, để lỡ như bố mẹ có phát hiện ra thì anh ta cũng có thời gian để trốn đi bằng đường cửa sổ.”
Đã không còn chậu nước sôi uy hiếp, Dương Tuyết Duyệt dần khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, mặc dù chỗ cẳng chân vừa bị hắt nước sôi của cô ta vẫn còn rất đau, nhưng giờ lửa hận trong lòng cô ta lại cháy lớn hơn tất cả: “Cô nói với tôi những chuyện này là có ý gì hả? Muốn khoe khoang cho tôi thấy cô và Tiêu Cận Ngôn đã từng tốt đẹp thế nào sao? Nhưng dù trước đây anh ấy có đối xử tốt với cô cỡ nào đi nữa thì giờ anh ấy cũng đã vứt bỏ cô rồi, người anh ấy chọn là tôi.”
“Sai.” Tô Cẩm Tinh sửa lại câu nói của cô ta: “Là tôi không cần anh ta.”
Lưu Phấn và Vương Gia Linh đã không còn đứng ở ngoài phòng ngủ nữa rồi, ngược lại, phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng đập phá đồ đạc, kèm theo đó là tiếng rống giận của Lưu Phấn và tiếng khóc lóc van xin của Vương Gia Linh.
Đám người hầu ai nấy cũng chỉ biết núp vào một xó, không một người nào dám chạy ra khuyên can.
Ở phòng ngủ lầu hai, cô chậm rãi bước xuống cầu thang, tránh khu vực hai người đang cãi cọ inh ỏi kia, đi vào một căn phòng cạnh phòng khách. Nơi này ban đầu là một cái nhà bếp, mẹ cô rất thích nấu ăn ở đây, bà thường xuyên đứng nấu những món ăn ngon cho cô. Vô cùng may mắn là nơi này không bị Lưu Phấn và Vương Gia Linh thay đổi.
Cô mở tủ lạnh lấy ra mấy quả trứng gà, và vài cái bánh mì nướng, còn có sốt cà chua, sau đó làm mấy cái sandwich đơn giản, đặt chúng trên bàn ăn.
Lúc hoàn thành xong mọi chuyện, Lưu Phấn vẫn chưa hề nguôi giận, ông ta vẫn đang ép hỏi Vương Gia Linh còn qua lại với bao nhiêu tên đàn ông khác nữa.
“Cậu à.” Tô Cẩm Tinh gọi một tiếng.
Lưu Phấn ngừng lại, ánh mắt nhìn cô vẫn giữ nguyên vẻ không có thiện chí như trước: “Cả cô nữa, hôm nay cô tới đây là để phá hoại sự bình yên của gia đình tôi đúng chứ?”
Tô Cẩm Tinh ngoan ngoãn cười: “Cậu à, cháu chỉ không muốn cậu coi tiền như rác nữa thôi mà, dùng tiền của mình để nuôi con của người khác như vậy không ổn chút nào. Hiện giờ cậu vẫn chưa có đứa con nào đâu, còn Dương Tuyết Duyệt, người mà luôn miệng gọi cậu là bố kia, cô ta mang họ Dương mà.”
“… Cô nói vậy là ý gì?"
“Ý rất đơn giản thôi, chúng ta mới là người một nhà có quan hệ máu mủ ruột thịt với nhau, cậu dù gì cũng là đứa em trai duy nhất của mẹ cháu, mấy hôm trước lúc cháu đi thăm mẹ, mẹ vẫn rất quan tâm đến cậu, kêu cháu phải xin lỗi cậu tử tế."
Lưu Phấn thích nghe nhất là những lời nói thế này, biểu cảm trên mặt ông ta nhanh chóng thay đổi: “… Không sai, tôi là cậu của cô, làm gì có chuyện cháu gái ngoại và cậu cãi nhau như vậy chứ?”
“Đúng.” Tô Cẩm Tinh chỉ vào cái sandwich trên bàn: “Cậu à, cậu còn không mau ăn bữa sáng đi? Cháu nhớ rõ là cậu bị tụt huyết áp mà, cháu cũng mắc bệnh này, nhưng bố mẹ cháu thì không có, cho nên chắc là di truyền từ cậu chăng. Thôi chúng ta ăn sáng trước đã, cơm nước xong ta tính đến những chuyện khác sau.”
Lưu Phấn hung hăng trừng mắt nhìn Vương Gia Linh một cái, nhanh chóng đi tới nhà ăn ngồi xuống, căm hận cắn một miếng sandwich.
Tô Cẩm Tinh nhướng mày, cô đưa mắt nhìn về phía Vương Gia Linh đang khóc đến nỗi nước mắt giàn giụa kia, nói: “Mợ, mợ không tới ăn sao?”
“Đừng có gọi cô ta là mợ!” Lưu Phấn lên án mạnh mẽ: “Người phụ nữ này quá dơ bẩn, không xứng đáng làm người phụ nữ của cậu.”
Nghe lời nói này, Tô Cẩm Tinh cực kỳ thoải mái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra dáng vẻ hiền lành như cũ, chỉ là diễn kịch thôi mà: “Cậu à, dù gì thì mợ cũng làm bạn đời của cậu nhiều năm rồi, không có công lao thì cũng có những khó khăn riêng mà…”
“Thôi thôi thôi! Con nít như cháu thì biết cái gì? Từ lúc gả cho cậu tới giờ, bà ta chỉ biết ăn đồ của cậu, đến cả con gái bà ta cũng xài tiền cậu! Bà ta nào có cho cậu cái gì chứ? Đến một đứa con trai thôi cũng không sinh nổi!"
Tô Cẩm Tinh thầm đánh giá trong lòng, xem ra Lưu Phấn này cũng không hoàn toàn ngu xuẩn.
Thù hận chính là lấy một chiếc búa sắt gõ vào một tấm gương, khi chiếc búa sắt đó gõ xuống, từ một tấm kính mới nguyên vẹn trơn bóng sẽ bị chia năm xẻ bảy, độ tin tưởng và thiện cảm cũng như vậy, một khi đã đạp trúng điểm mấu chốt của đối phương, vậy thì tình cảm yêu mến mà đối phương dành cho bạn sẽ lập tức tan thành mây khói.
Hơn nữa, cô cũng không thấy giữa Lưu Phấn và Vương Gia Linh tồn tại thứ tình cảm đó.
Hai người bọn họ, một người không có năng lực nhưng tâm tư lại cao tận mây xanh, một người thì là cao thủ diễn kịch lừa mình dối người, kết hợp với nhau có thể nói là vô cùng xứng đôi, ít nhất sẽ không ra ngoài gây tai họa cho người khác.
“Cậu, cháu nghe nói gần đây công ty gặp trục trặc hả?”
Nhắc đến chuyện này, Lưu Phấn lại tức giận: “Còn không phải tại Cận Ngôn hay sao? Cũng không hiểu cậu ta bị sao nữa, tự dưng lại rút lui khiến dự án của chúng ta bị hủy bỏ. Thời gian trước cậu đã cho đầu tư mấy ngàn vạn tài chính vào đó, giờ chuỗi liên minh tài chính sắp đứt gánh đến nơi rồi, cậu đang chuẩn bị đi vay vốn ở ngân hàng, phải vượt qua được cơn khủng hoảng này rồi mới tính tiếp được.”
Đột nhiên, ông ta lại cảnh giác hơn với cô: “Cháu hỏi chuyện công ty làm gì?”
“Cháu muốn quay lại công ty làm việc.”
Lưu Phấn cười khẩy một tiếng: “Đừng tưởng là cậu không biết cháu đang suy nghĩ cái gì? Cháu định biến công ty trở về nhà họ Tô sao?”
Tô Cẩm Tinh cũng không che giấu suy nghĩ của mình, cô nói: “Cậu, công ty họ gì với cháu mà nói thì chẳng có gì khác nhau cả. Nhưng dù gì công ty đó cũng là tâm huyết cả đời của bố cháu, cháu không muốn nó bị sụp đổ. Chưa kể, nếu công ty thực sự bị phá sản thì cũng đâu có lợi ích gì cho cậu đâu, những ngày lành tháng tốt của cậu chẳng phải sẽ chấm dứt luôn sao?”