Vương Gia Linh dùng sức vặn vặn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa này vẫn đóng chặt như cũ, căn bản là không thể mở ra được.
Còn Dương Tuyết Duyệt thì không ngừng đập cửa, nhưng vẫn chẳng có gì thay đổi.
“Tô Cẩm Tinh! Rốt cuộc thì cô khóa trái cửa bằng cách nào vậy hả?”
“Có muốn kết hôn không?” Cô hỏi.
Thời khắc này, Dương Tuyết Duyệt thật sự hận thái độ hài lòng hả dạ vì bày mưu kế cao siêu của cô chết đi được, cô ta nghiến răng, hung hăng nói: “Cô cứ chờ đấy, đợi Lưu Phấn tới, cả mấy người làm trong nhà tới đây nữa, tôi nhất định sẽ khiến cô phải trá một cái giá đắt!”
“Được thôi, vậy tôi sẽ ở đây chờ.”
Rất nhanh sau đó, Vương Gia Linh đã thông báo mọi chuyện với Lưu Phấn, thời điểm ông ta chạy tới, ông ta đập cửa khiến cánh cửa rung động dữ dội: “Tô Cẩm Tinh, cô mở cửa cho tôi ngay!”
“Lưu Phấn, ông đến rồi sao." Tô Cẩm Tinh khẽ cười một tiếng: “Tới đúng lúc lắm.”
“Rốt cuộc cô lẻn vào nhà tôi để làm gì hả?”
“Cậu à, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn lấy lại công ty của bố tôi, cậu quên rồi hả?”
Lưu Phấn dĩ nhiên từ chối: “Cô đừng có mơ! Công ty đã đổi tên rồi! Hơn nữa Tuyết Duyệt và Cận Ngôn cũng chuẩn bị kết hôn, đợi đến lúc hai nhà chúng tôi liên hôn, cô đừng có mơ tưởng lấy được một đồng nào!”
“Thật vậy sao?”
“A a a a!” Trong phòng truyền đến tiếng gào thét hoảng sợ của Dương Tuyết Duyệt.
Tô Cẩm Tinh thật sự đã ra tay, bát nước sôi nóng bỏng dội thẳng lên người Dương Tuyết Duyệt, khiến cô ta sợ tới mức mặt mày tái nhợt đi, hoảng loạn nhảy lộn khắp nơi. Dù gì thì cô ta cũng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ trên người, cẳng chân bị nước sôi dội trúng, ngay lập tức, cảm giác đau đớn nóng bỏng đột nhiên truyền tới. Nếu dùng mắt thường nhìn cũng có thể thấy vết đỏ đang từ từ loang ra từ chỗ bị dội nước sôi, và dường như vết đỏ ấy đang không ngừng sưng lên.
“Tuyết Duyệt, Tuyết Duyệt, con sao rồi?" Vương Gia Linh sốt sắng gõ cửa: “Tô Cẩm Tinh, rốt cuộc cô đã làm gì Tuyết Duyệt rồi hả?”
“Tôi sao, chuyện tôi làm với cô ta còn chưa bằng một phần mười chuyện cô ta làm với tôi nữa đấy.”
Dương Tuyết Duyệt đau đến nỗi nước mắt đầm đìa, cô ta điên cuồng gào thét: “Mẹ! Tô Cẩm Tinh điên rồi, cô ta điên rồi! Cô ta hắt nguyên bát nước sôi lên người con đó mẹ! Khuôn mặt con không thể bị hủy hoại được! Con còn phải gả cho Tiêu Cận Ngôn nữa.”
Vương Gia Linh đương nhiên cũng không thể ngờ hành động lần này của Tô Cẩm Tinh lại hiểm đến vậy, hôn lễ cũng sắp diễn ra tới nơi rồi, gương mặt Tuyết Duyệt tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì được.
Lưu Phấn cũng sắp nổ tung: “Tô Cẩm Tinh, cô dám động tới Tuyết Duyệt thử xem! Hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cô bình yên bước chân ra khỏi nhà này đâu.”
“Tôi đã tới đây rồi thì cũng có nghĩa tôi đã chuẩn bị kĩ lưỡng. Có điều, nếu hôm nay tôi không ra được đây thì các người cũng đừng mong yên ổn! Mặt của Dương Tuyết Duyệt cũng đừng mơ sẽ được nguyên vẹn, tất nhiên, chuyện liên hôn với Tiêu Cận Ngôn cũng sẽ không có!"
“Cô…”
Thấy Lưu Phấn sắp tức sùi bọt mép, Vương Gia Linh vội vã chạy tới đỡ ông ta: “… Ông Tôn, ông bớt nóng trước đi đã, để tôi nói chuyện cho.”
“Bà xem nó vừa nói cái gì? Nó nào có phải đứa nhỏ đâu, nó là con quỷ đòi nợ thì có ấy! Tôi và bố nó cùng nhau dãi nắng dầm mưa suốt bao nhiêu năm như vậy, giờ bố nó chết, tôi là cậu nó, thay bố nó tiếp quản công ty không phải là điều danh chính ngôn thuận hay sao? Giờ nó lại chạy tới đây phát điên cái gì chứ?"
“Đúng đúng đúng." Vương Gia Linh vội vã trấn an ông ta: “Nhưng bây giờ Tuyết Duyệt của chúng ta vẫn còn trong đó! Nếu chọc Tô Cẩm Tinh điên lên, cô ta sẽ hủy hoại khuôn mặt Tuyết Duyệt, đến lúc đó chúng ta biết phải làm sao…”
Lưu Phấn vẫn tức giận: “Được rồi, bà nói chuyện với nó đi! Đúng là cái thứ bất hiếu, đến cậu của mình mà cũng dám chống đối, tất cả là do trước đây bố mẹ nó đã nuông chiều nó quá mức, nên giờ mới khó bảo khó dạy thế này đây…”
Cách một bức tường, Tô Cẩm Tinh nghe xong mấy lời này thì cười khẩy một tiếng, cô lại múc một bát nước nóng lên hướng về phía Dương Tuyết Duyệt.
Mà lúc này Dương Tuyết Duyệt đang sợ muốn chết đi được, cô ta trốn ở góc tường miệng câm như hến không dám nói lời nào. Có điều, tuy nói góc tường đó là chỗ khuất dễ ẩn nấp, nhưng nó cũng có cái hạn chế, đó là không có chỗ nào để chạy, ngay lúc này, một dòng nước ấm lại dội thẳng lên người cô ta.
“A!!”
Tiếng kêu thảm thiết truyền từ bên trong ra, so với tiếng kêu vừa nãy thì nghe còn đau đớn quằn quại hơn nhiều.
“Tuyết Duyệt, Tuyết Duyệt?”
“Mẹ ơi! Hu hu hu…”
“Tô Cẩm Tinh, cô muốn gì thì cứ nói thẳng ra không phải sẽ tốt hơn sao?”
Cô lạnh nhạt đáp lại: “Kêu Lưu Phấn câm miệng lại cho tôi. Nếu ông ta còn nhiều lời thêm một chữ, tôi sẽ hắt một bát nước sôi vào người Dương Tuyết Duyệt thêm một lần.”
Lưu Phấn vừa được xoa dịu bởi Vương Gia Linh, đang định tránh sang một bên thì lại nghe thấy lời này của cô, ông ta lập tức nổi điên lên: “Mày dám?”
“Không tin thì cứ thử xem!”
“A a a a…”
Lại một tiếng hét thảm thiết của Dương Tuyết Duyệt vang lên, nghe thấy con gái đau đớn kêu gào, Vương Gia Linh cũng toát hết mồ hôi lạnh, bà ta kéo Lưu Phấn lại nói: “Ông Lưu, tôi van xin ông đấy, ông hãy nghĩ cho Tuyết Duyệt một chút đi được không? Gả nó vào nhà họ Tiêu cũng là vì lợi ích của công ty chúng ta sau này! Nếu giờ mặt con bé bị hủy hoại, Tiêu Cận Ngôn sẽ hủy hôn, sau này con bé làm sao gả chồng được nữa chứ?”
Lưu Phấn vốn dĩ là một người tính tình nóng nảy, giờ lại bị một đứa nhỏ chọc điên mà không thể làm gì được, lửa giận cháy bừng mà phải cố giữ trong ngực khiến mặt ông ta đỏ hết cả lên: “… Chứ không phải do Tuyết Duyệt không biết giữ ý, bị chụp nhiều ảnh dan díu sao!”
“Không phải vậy đâu ông Lưu, ông không thể nói như vậy…”
Trong phòng ngủ, giọng nói từ tốn của Tô Cẩm Tinh truyền đến, cắt đứt lời nói của Vương Gia Linh: “Đúng vậy đó cậu à, cậu không thể nói như vậy được nha. Nếu xét khoảng thời gian Dương Tuyết Duyệt vào khách sạn với mấy tên đàn ông già đó thì khi ấy cô ta mới chỉ mười bảy, mười tám tuổi thôi, một cô gái trẻ như vậy thì biết cái gì đâu chứ? Chắc chắn là bị người ta lừa.”
Dương Tuyết Duyệt đột nhiên quay đầu, nhìn cô với nét mặt không thể tin được.
Ngay cả Vương Gia Linh cũng phải giật mình, có điều hiện giờ bà ta không có quyền lựa chọn, vì để trấn an một Lưu Phấn dễ nổi nóng, bà ta nói: “Đúng vậy ông Lưu, khi đó tuổi Tuyết Duyệt vẫn còn nhỏ, ở tuổi đấy nó vốn không hiểu gì cả, chuyện này không thể đổ hết lỗi lên đầu con bé được!”
Tô Cẩm Tinh lại nói tiếp: “Đúng vậy đó cậu à, chuyện này không thể đổ lỗi hoàn toàn cho Tuyết Duyệt được đâu. Cô ta tuổi còn nhỏ như vậy, nếu không có người đứng sau xúi giục thì sao dám nghĩ ra mấy chuyện xấu hổ như thế chứ đúng không? Nhưng mà cậu này, cậu có từng nghĩ tới chưa nhỉ, vẻ ngoài của Dương Tuyết Duyệt không phải là quá xuất sắc, vẫn còn khối người trẻ đẹp hơn cô ta nhiều, vậy thì vì lý do gì mà mấy tên đàn ông già đó lại không tìm đến những cô gái đẹp khác, mà lại chọn Dương Tuyết Duyệt chứ? Chưa kể, khi đó cô ta chỉ là một học sinh mười bảy mười tám tuổi thôi, sao cô ta có thể quen biết được mấy lão già đó?”
Ánh mắt Lưu Phấn hơi dừng lại một chút, dường như ông ta đang tự ngẫm về lời nói của cô, sau đó, tầm mắt ông ta chậm rãi chuyển động, cuối cùng điểm nhìn rơi thẳng vào người Vương Gia Linh.
Một cô gái tuổi còn quá trẻ, ngoại hình lại không xuất sắc quá mức, tại sao lại có cơ hội thân mật với nhiều tên đàn ông như vậy? Chắc chắn là có người ngồi trong xe luồn kim chỉ, giới thiệu cô ta với những người đàn ông đó. Mà suốt nhiều năm nay, Dương Tuyết Duyệt vốn không có bạn bè gì cả, chỉ có một người mẹ là Vương Gia Linh lúc nào cũng ở cạnh cô ta, vậy nên người duy nhất có khả năng chỉ có thể là…
Vương Gia Linh nhận thấy ánh nhìn dò xét của Lưu Phấn, bà ta lập tức trở nên luống cuống: “Anh Phấn, em thật sự không có…”
“Cậu à, nếu không ngại thì cậu thử suy nghĩ sâu hơn một chút đi. Xem trước khi quen cậu, mợ đã làm gì? Con gái bà ta từng có một quá khứ ăn nằm với nhiều tên đàn ông, vậy còn bà ta thì sao?"
Ánh mắt Lưu Phấn đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo.
Dương Tuyết Duyệt tuổi còn nhỏ mà đã qua lại với nhiều người, nếu nói Vương Gia Linh không biết chuyện gì thì thật sự là điều tuyệt đối không thể rồi. Vậy nếu như bà ta biết mà vẫn không ngăn cản con gái, điều này chứng minh bà ta đã đồng ý với hành động đó, và thậm chí là còn cổ vũ cho cô ta nữa kìa.
Chưa kể, trước khi Vương Gia Linh quen Lưu Phấn, bà ta cũng chỉ là một bác sĩ khoa phụ sản tầm thường thôi mà, tại sao bà ta có thể quen biết với nhiều doanh nhân giàu có như vậy?
Trong lòng Lưu Phấn dần hiểu rõ những lời Tô Cẩm Tinh cố ý nói ra, mà những lời đó cũng không phải là không có lý.
Thời điểm ông ta và Vương Gia Linh yêu nhau, bà ta là một người yếu ớt đáng thương. Khi đó, bà ta nói bản thân bị chồng vứt bỏ, một mình làm ăn nuôi nấng con gái ở nước M, phải vất vả lắm mới về được nước và gặp được ông ta, nói ông ta giống như vị chúa cứu thế, cho nên một lòng khăng khăng đòi đi theo ông ta.
Nhưng mấu chốt ở đây là, bà ta đã quen biết nhiều doanh nhân giàu có như vậy từ sớm, vậy thì chứng tỏ bà ta đã về nước từ lâu rồi!
Vậy là bà ta đang nói dối!
“… Gia Linh, bà nói đi, rốt cuộc là thật hay giả?”
“Chắc chắn là giả rồi anh Phấn! Lúc chúng ta quen nhau em đã nói tất cả quá khứ của mình cho anh biết rồi mà! Giờ anh lại vì một vài lời nói của Tô Cẩm Tinh mà quay ra nghi nhờ em sao?"
Lưu Phấn còn chưa lên tiếng nói gì, Tô Cẩm Tinh đã mở miệng trước: “Mợ à, nếu mợ nói mợ không quen biết, vậy thì giờ cháu gọi điện thoại cho tổng giám đốc Vương được không? Để hai người đối chất nhau, nếu mợ và ông ta hoàn toàn trong sạch thật, thì cũng là một cơ hội để cậu bác bỏ lòng nghi ngờ với mợ.”
Lưu Phấn vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Vương nào hả? Có phải là bên kiến trúc Huy Hoàng không? Hay là bên trang phục Vân Thanh?”
“Cái này thì, cậy hỏi mợ sẽ nhanh hơn đấy.”
Vương Gia Linh biết Tô Cẩm Tinh cố ý nói vậy, người họ Vương vốn dĩ rất nhiều, cô thuận miệng nói một cái họ, Lưu Phấn căn bản không thể liệt kê từng người từng người được.
Nhưng giờ lòng hoài nghi đã biến thành một hạt giống chôn sâu trong lòng ông ta, tương lai nó sẽ lớn dần thành một cái cây!
Đúng là trước đây bà ta đã xem thường Tô Cẩm Tinh quá rồi!
“Sao hả, mợ vẫn không định nói à?" Tô Cẩm Tinh nói tiếp: “Nếu mợ nhất quyết không nói, vậy thì… Dương Tuyết Duyệt, cô nói cho tôi.”
Cô giơ chậu nước, từng bước từng tới gần Dương Tuyết Duyệt đang đứng ở góc tường: “Tôi cho cô ba giây. Ba, hai…”
“Tôi nói! Tôi nói!”