Hoan Lạc Hải…
Hai thân thể trần truồng ôm nhau trên bờ cát trắng, mặc cho sóng biển nhẹ nhàng đánh lên người họ…
Lạc Nam thích thú vuốt ve tấm lưng trần mềm mại của Ái Tâm, dùng động tác ôn nhu nhất có thể…
Ái Tâm như con mèo nhỏ lười biếng nép vào thân hắn, nỉ non nói: “Long Tiên Thánh Điển này thật quá thần kỳ, ngày sau thiếp không sợ bị thương trong lúc chiến đấu nữa…”
Lạc Nam cười mỉm, sau lần đầu tiên luyện khí cùng mỹ nhân, ở lần thứ hai hắn rốt cuộc yêu nàng một cách diệu dàng nhất có thể, không quên truyền thụ Long Tiên Thánh Điển…
Âm khí được chuyển một phần sang Tiên khí, Ái Tâm càng thêm dung quan tỏa nắng, quả thật mê chết người không đền mạng…
“Thiếp nhớ ra rồi! bức họa của Thủy Linh Tiên Tử, nói mau hai người có quan hệ gì?” Ái Tâm chợt suy nghĩ lại chuyện cũ, nhéo mạnh đầu ti hắn…
“Haha, Nương Khanh cũng như Cơ Nhã, đều là tỷ tỷ của nàng…” Lạc Nam cười đầy tự hào…
“Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét…” Ái Tâm điên cuồng ngắt nhéo: “Mới đến Hải Châu được bao lâu? thu mỹ nhân nhiều như vậy?”
“Tính luôn cả nàng, ta có bốn thê tử tại Hải Châu rồi, trong đó nàng là gái Tây, Nương Khanh là gái phương Đông, Linh Lung cùng U Quỳnh là Nhân Ngư…” Lạc Nam cười híp mắt nói…
Tiểu la lỵ Côn Minh Nguyệt tạm thời không tính…
“Hừ, chàng định sưu tầm đủ loại mỹ nữ trong thiên hạ chắc?” Ái Tâm nũng nịu, bàn tay nắm lấy dương vật hắn bóp mạnh…
Trái tim đã triệt để thuộc về nam nhân này, nàng cũng biết ghen đấy…
“Ý kiến không tồi!” Lạc Nam cười ha ha...
Ái Tâm hừ một tiếng, xoay đầu ra biển không để ý đến hắn…
Lạc Nam ôm lấy nàng từ phía sau, xúc cảm thân thể của mỗi thê tử đều quá tuyệt, hắn không nỡ buông tay…
Thấy nàng ra vẻ giận dỗi, hắn cười xấu xa, một kiện y phục tinh mỹ phủ lên người nàng…
Ái Tâm lập tức có phản ứng, hai mắt sáng rực như đèn pha, vội vàng ngồi bật dậy quan sát kiện y phục lộng lẫy…
Được thiết kế theo kiểu váy công chúa, để lộ đôi chân trần quyến rũ của người mặc, cổ áo xẻ sâu ôm sát lấy bộ ngực đầy đặn, thuần một màu đỏ rực, bên trên thêu lấy các đóa hoa lửa vàng óng ánh…
Linh Cấp Trung Phẩm Y Phục – Hỏa Khí Bảo Y…
Gia tăng tốc độ luyện khí cho người mặc, chính là kiện y phục đẳng cấp cao nhất mà Lạc Nam từng mua cho nữ nhân của mình…
“Y phục thật thần kỳ, nó như sinh ra là giành cho thiếp vậy…”
Ái Tâm hai mắt mê ly, không chần chờ lấy ra một bộ bikini trắng tinh khiết, hướng Lạc Nam nũng nịu: “Mặc y phục cho thiếp!”
Lạc Nam bị bộ dạng của Ái Tâm khiến dương vật cứng ngắc, cưỡng ép cảm giác khó chịu trong lòng, thay nàng mặc vào nội y, sau đó tỉ mỉ khoác Hỏa Khí Bảo Y lên người cho thê tử…
Ánh mắt hắn chợt sáng lên, trong y phục này nàng như một vị công chúa vừa thành thân, xinh đẹp không sao tả xiết…
“Chàng chuẩn bị nó khi nào?” Ái Tâm cười rạng rỡ, xoay vòng vòng trước mặt hắn, lung linh huyền ảo…
“Trước khi đến Ái gia, chẳng qua chưa có cơ hội tặng cho nàng” Lạc Nam thành thật đáp…
“Xem như chàng thương thiếp…” Ái Tâm lườm hắn đầy nhu tình…
“Không thương nàng thì thương ai?” Lạc Nam trừng mắt nhìn, lại lấy ra Khí Sư Phủ cùng ngọc bội chứa Hỏa Khí Toàn Song Kinh tiếp tục đưa cho nàng…
“Khí Sư Phủ là một thanh Linh Cấp Trung Phẩm, vừa có thể luyện khí vừa có thể chiến đấu…Hỏa Khí Toàn Song Kinh là Linh Cấp Cực Phẩm công pháp, trong quá trình Luyện Khí có thể gia tăng tu vi Linh lực cho nàng…” Hắn thản nhiên giải thích nói…
Ái Tâm triệt để ngơ ngác, hồi lâu sau đôi mắt đẹp thấm đẫm lệ quang, nhào vào lòng hắn khóc tu tu: “Phu quân, thiếp yêu chàng chết mất…”
Lạc Nam hài lòng gật gù: “Gia gia và nhạc phụ tin tưởng giao nàng cho ta, ta đương nhiên không để bọn hắn thất vọng đấy…”
Ái Tâm trái tim như hóa thành nước, giây phút này nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian…
Bắt gặp côn thịt của phu quân còn cứng ngắc, nàng ôn nhu cúi thấp đầu, động tình mở miệng:
“Để thiếp thưởng cho…”
Nói xong, thân hình uyển chuyển ngồi xuống, đôi môi mọng đỏ hướng về côn thịt mở ra, ngậm vào trong miệng…
“Hít…”
Lạc Nam thả lỏng toàn thân, nhìn vị thê tử thiên tài trên Bách Linh Bảng đang vì mình phục vụ, cảm thấy tất cả mọi thứ đều đáng giá…
…
Không biết đã qua bao lâu, khi dòng sửa trắng đục lắp đầy miệng nhỏ của Ái Tâm tràn thẳng ra ngoài…
Một âm thanh trong trẻo hừ lạnh chợt vang lên:
“Hừ, hoan dâm vô độ…”
Lạc Nam cùng Ái Tâm giật nảy mình, xoay đầu về một phương nhìn lại…
Trên Cung Đình Thụ, một mỹ nhân cao quý thanh nhã, má đào môi đỏ, mắt phượng nhếch lên nhìn về phía bọn họ…
Nàng so với Ái Tâm còn cao hơn một chút, Tuyết Băng Y ôm sát thân hình mỹ miều xuất trần thoát tục, tóc dài qua mông, óng ả mê người…
“Xú bà nương?” Lạc Nam nhảy cẩng lên, vội vàng rút côn thịt ra khỏi môi đỏ của Ái Tâm, bế lấy nàng theo kiểu công chúa lao thẳng về nữ nhân vừa đến…
Chính là Băng Lam Tịch của hắn…
“Chàng đừng lại gần thiếp!” Băng Lam Tịch mím môi xoay người sang nơi khác…
Trong lòng tràn ngập ủy khuất…
Vốn nhận được trợ lực từ hắn khiến nàng lên cơn nhớ nhung đến phát điên, thông qua Lệnh Bài truyền tống về Băng Tịch Cung muốn nhìn thấy hắn…
Kết quả cảnh tượng dâm loạn xuất hiện trong ánh mắt, khiến Băng Lam Tịch ghen tuông lan tràn trong lòng ngực, phập phồng lên xuống…
Lạc Nam mặc kệ tất cả, đem cơ thể yêu kiều của giai nhân ôm vào trong ngực, một tay ôm Ái Tâm, một tay ôm Lam Tịch, thân thể hắn vẫn còn trần truồng đấy…
Băng Lam Tịch vừa rơi vào lòng hắn, lập tức toàn thân mềm nhũn, tham lam hít thở khí tức nam nhân, u oán giận hờn biến đi đâu mất…
Nàng chỉ hơi giận hờn một chút mà thôi, không có thời gian ở bên chăm sóc hắn đã khiến nàng áy náy, nào đâu còn đủ tư cách ghen tuông…
“Tâm nhi, đây là xú bà nương Tịch nhi, cũng là thê tử của ta…nàng ấy từng tuyên bố muốn thu ta làm nam sủng đấy…” Lạc Nam cười khà khà giới thiệu:
“Xú bà nương, đây là Tâm Nhi, thê tử gần đây nhất của ta…các nàng mau làm quen!”
Hai nữ liếc nhau, cùng lúc rời khỏi lòng hắn, gặp ở tình cảnh như vậy khiến các nàng hơi lúng túng…
“Ra mắt Tỷ tỷ…” Ái Tâm chủ động mở miệng, khóe môi đỏ rực vẫn còn lấp lánh màu dịch trắng…
“Vất vả cho muội rồi, ngày sau đừng quá chiều chuộng hắn…” Băng Lam Tịch trừng mắt nhìn Lạc Nam, lúc này mới quay sang Ái Tâm cười nói…
Ái Tâm che miệng cười khẽ, cứ tưởng vị tỷ tỷ này sẽ làm khó mình, nào ngờ hòa ái dễ gần, một câu nói đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người…
“Khụ khụ, Tâm Nhi…muội chọn một Cung Điện đi…” Lạc Nam đánh lạc hướng hai bà vợ…
“Thiếp tu Hỏa thuộc tính, nơi này thích hợp với thiếp…” Ái Tâm chỉ về một Cung Điện cổ kính đỏ rực nằm gần Hồng Liên Cung…
“Không tệ, sau này nó sẽ là Ái Tâm Cung…chính là ngôi nhà thứ ba của muội sau Ái gia cùng Ải Nhân Đảo…” Lạc Nam đưa nàng lệnh bài cười nói:
“Thứ này có thể truyền tống nàng trở về Ái Tâm Cung trong bất kỳ hoàn cảnh nào, Tịch nhi là vừa trở về như vậy đấy…”
Ái Tâm gật đầu, nàng đã không nhịn được muốn thử xem Linh Cấp Cực Phẩm công pháp là như thế nào, lanh lợi để lại một khối Lưu Ảnh Ngọc cho Lạc Nam, để hắn giao lại cho sư phụ và người nhà an tâm nàng không bị bắt cóc…
Tinh nghịch nhón chân hôn vào má nam nhân, một thân váy công chúa cầm lấy Khí Sư Phủ và Hỏa Khí Toàn Song Kinh chạy vào Ái Tâm Cung bế quan tu luyện, không quên cười hì hì nói:
“Chàng nhớ chăm sóc tỷ tỷ cho tốt đó…”
Băng Lam Tịch không nhịn được mỉm cười, chỉ có một thằng ngốc khô khan đệ đệ là Băng Dũng khiến nàng rất yêu thích mấy tiểu cô nương như Ái Tâm vậy…
Thấy Lạc Nam trần truồng nắm tay mình, côn thịt của hắn vẫn hiên ngang dựng thẳng, nàng gắt giọng:
“Còn không mặc y phục vào? Muốn làm thiếp tại chỗ sao?”
Lạc Nam xấu hổ cười cười, lấy ra một kiện y sam bình thường khoác vào thân thể…
Lúc này mới đem cơ thể yêu kiều của nàng ôm vào trong ngực, tham lam dụi đầu vào tóc Băng Lam Tịch hít hà cho thỏa cảm giác nhớ nhung…
Mùi vị thơm ngác của nàng khiến hắn say mê…
Băng Lam Tịch trái tim tê rần, vòng tay sang vòng eo hắn…
Hai người im lặng không nói gì, chỉ cảm giác thế giới lúc này chỉ còn hai trái tim đang hòa nhịp…
Hồi lâu sau, tiếng hát của U Quỳnh xa xăm vẫn còn vang vọng bên tai, đánh giá sự thay đổi của Linh Giới Châu, Lam Tịch ngẩng đầu, mê ly thủ thỉ:
“Thiếp rất tự hào về chàng, chỉ hận không thể cho toàn thế gian đều biết Lạc Nam là nam nhân của thiếp…”
“Không phải nam sủng sao?” Lạc Nam mỉm cười trêu chọc, đem bàn tay mềm mại của giai nhân áp vào má ngọc…
“Hừ, chàng thích làm nam sủng thì thiếp chiều chàng…” Băng Lam Tịch yêu kiều liếc mắt…
Lạc Nam bật cười, hôn nhẹ lên cái trán giai nhân lẩm bẩm: “Chỉ cần là nàng, ta nguyện cả đời làm nam sủng…”
Băng Lam Tịch toàn thân rung mạnh, không nhịn được yêu thương trong lòng nữa, dâng lên đôi môi thơm hôn mạnh vào môi hắn…
Lửa tình bùng cháy, hai cái lưỡi ấm nồng lại quyện chặt vào nhau…
Băng Lam Tịch lúc này như rượu mạnh ngâm lâu năm, đè Lạc Nam nằm dài xuống, nàng ép lên cơ thể hắn điên cuồng hôn môi hắn, nút lưỡi hắn…
Chỉ hận không thể hoàn toàn chiếm lấy nam nhân này…
Không biết đã qua bao lâu, khi môi hai người tê dại, Băng Lam Tịch mới lưu luyến rời môi, nàng sợ nếu tiếp tục mình sẽ trầm luân…
Hai người siết chặt lấy nhau, Lạc Nam vuốt ve cơ thể nàng thủ thỉ: “Xú bà nương, tình hình tại Đế Quốc thế nào? Nàng đến tìm ta có ảnh hưởng gì không?”
“Không muốn thiếp đến à? Thiếp làm hư chuyện tốt của chàng sao?” Băng Lam Tịch giả vờ tức giận dùng hàm răng ngọc ngà của mình cắn vào cổ hắn…
Lạc Nam thích thú thở dài: “Liếm đi bảo bối!”
Băng Lam Tịch hừ một tiếng, đầu lưỡi trơn mềm liếm láp khắp cổ nam nhân, không quên để lại từng dấu răng đỏ ửng…
Lạc Nam thư sướng như tiên, nàng như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, lại sủng ái hắn đến vô độ…
“Nàng biết ta lo lắng cho em vợ mà…chỉ hận hắn không thể lập tức thành Hoàng Đế, để tỷ tỷ yên tâm đi cùng ta…” Lạc Nam trầm thấp thủ thỉ…
Băng Lam Tịch môi xinh nhẹ nhàng cong lên, có câu nói này của hắn dù muốn nàng thế nào cũng cam tâm tình nguyện…
“Có trợ lực của chàng, tình hình cải tiến không ít…Lê Văn Luyện không hổ danh là sát thủ Thất Sát Giáo, một chiêu ném đá giấu tay hắn làm rất hay…” Băng Lam Tịch cười hạnh phúc kể lại:
“Tổ chức tình báo dạng thanh lâu của Nhị hoàng huynh trong Đế Quốc bị hắn bí mật giết sạch chỉ trong một đêm, lại “vô tình” để lại bằng chứng là người của Đại hoàng huynh làm ra, khanh khách…”
“Ồ? Làm không tệ nha, một mũi tên trúng hai con nhạn…” Lạc Nam khen ngợi…
“Là kế sách của Trần Quân Sư…bằng chứng ám chỉ Đại Hoàng Huynh cũng là hắn tự mình sắp xếp…” Băng Lam Tịch tán thán nói…
“Trần quân sư, bên cạnh Băng Dũng vẫn có hiền tài…” Lạc Nam âm thầm nghĩ…
“Về phần Lạc Ngũ, Trần quân sư đang trong quá trình sắp xếp để cơ thể hắn lâm vào trọng thương, như một tên ăn mày vô tình lạc đến Lâm gia, từ đó trở thành người dưới trướng của Nhị hoàng huynh, có thân phận của Lạc gia nên chắc cũng không khó…” Băng Lam Tịch quỷ dị mỉm cười…
“Làm không tệ, dù khi người Lạc gia tìm đến tận nơi, tin tưởng Lạc Ngũ sẽ tự biết cách ứng đối về chuyện của ta…” Lạc Nam tán thưởng nói…
“Hắn sẽ nói với người Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự rằng sau lưng chàng có “cao nhân” hỗ trợ, ra tay đánh giết Phàm Sĩ cùng Phàm Vô nhanh chóng, mà khi Lạc Ngũ vừa muốn bóp lệnh bài cầu cứu Lạc Phá Lôi, lập tức bị “cao nhân” kia cắt đứt cánh tay cầm lệnh bài, không thể cầu viện! Lạc Lục cùng Lạc Thất thấy thế điên cuồng tự bạo để huynh đệ mình có thể chạy trốn…cảm động không?”
Băng Lam Tịch quyến rũ liếm môi, Lạc Ngũ đã đem mọi chuyện diễn ra ở Hải Châu kể lại, nên nàng thừa biết thực lực của phu quân mình hiện tại mạnh như thế nào…
Muốn thi triển kế sách này cho vẹn toàn, Lạc Ngũ phải hy sinh một cánh tay rồi…
“Lạc gia và Phàm Ẩn Tự sẽ kiêng kỵ vị “cao nhân” kia mà tạm thời án binh bất động, ít nhất là trước khi thân phận của “cao nhân” đó được tiết lộ…” Lạc Nam cười nói tiếp…
“Không sai, đây là cơ hội rất lớn để chúng ta phát triển, tất cả đều nhờ vào thân phận Lạc gia ngũ trưởng lão của Lạc Ngũ, nếu đổi lại là người khác sẽ rất khó để bọn hắn tin tưởng…” Băng Lam Tịch gật đầu…
“Liệu bọn hắn có nhìn ra Lạc Ngũ bị ta thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên không?” Lạc Nam cau mày…
Băng Lam Tịch lắc đầu nói: “Bọn hắn không có Hồn Tu, rất khó có thể phát hiện chuyện đó, huống hồ Trần Quân Sư đã có thủ đoạn che giấu việc Lạc Ngũ bị chàng biến thành nô lệ, dù bị kiểm tra cũng có thể qua mặt…”
Lạc Nam yên tâm gật đầu, tên Trần quân sư này càng lúc càng khiến hắn hứng thú…
“Thật ra thiếp đến tìm chàng lần này cũng là một phần trong kế hoạch của hắn…” Băng Lam Tịch cắn cắn môi, không biết có nên mở lời kế tiếp hay không…
Lạc Nam vỗ vào mông thịt của nàng cái bóp, ngấu nghiến xoa nắn cười mắng: “Giữa phu thê chúng ta nàng còn ngại cái gì?”
Băng Lam Tịch làm nũng ỏn ẻn mấy tiếng, lúc này hít sâu một hơi, nhìn hắn nhu giọng nói:
“Phe cánh của Đại Hoàng Huynh cùng Nhị Hoàng Huynh tạm thời chúng ta chỉ có thể quấy rối mà không thể công phá, mục tiêu chủ yếu hiện tại là phe cánh của Ngũ Muội…”
Lạc Nam gật đầu, Ngũ công chúa cũng là một phe cánh lớn mạnh, chuyên chú tâm lắng nghe nàng nói tiếp…
“Trần quân sư nói với bản lĩnh tán gái của chàng, chỉ cần chịu khó đến Đế Quốc một chuyến, đem Ngũ muội ngủ một trận, chúng ta có thể đem phe cánh của nàng xác nhập hết sức dễ dàng…” Băng Lam Tịch âm thanh tràn ngập u oán nói ra…
“Phốc…”
Lạc Nam triệt để phun ra ngoài, không nhịn được vỗ mông nàng hét âm lên:
“Con bà thằng Trần quân sư, nói đến cuối cùng thì ra là muốn ta dùng nam nhân kế?”
…