Tại một mật thất không người biết…
Hai phương nhân mã ngồi đối diện nhau, bầu không khí hết sức nặng nề và trầm lặng…
Một bên toàn là dân đầu trọc, thân khoác cà sa, kim quang lấp lóe, cầm đầu là một lão đầu mặc sa y thông thường, dáng người nhỏ gầy, gương mặt nhăn nheo…
Phía còn lại ngập tràn khí tức băng hàn, không khí xung quanh bọn hắn kết thành băng vụn lất phất, cầm đầu là nam tử trung niên diện mạo oai hùng, trong mắt có lôi đình lấp lóe…
Hai đám người, không thể nghi ngờ chính là Phàm Ẩn Tự cùng Lạc Gia…
Gương mặt mỗi người đều bao trùm một tầng dữ tợn cùng vô tận phẫn nộ và một chút nghi hoặc…
Nhìn nhau hồi lâu, một tên lão già thân khoác hoàng bào, trầm thấp mở miệng:
“Lạc gia vẫn lạc 3 vị, mất tích 1 vị…tất cả đều là trưởng lão, lực lượng nồng cốt của gia tộc, có ai nói cho ta biết…đây là vì sao không?”
Người vừa mở miệng chính là Lạc gia Đại Trưởng Lão Lạc Thanh Liệt…
Đám người trầm mặt không nói, Lạc Phá Lôi ngồi bên cạnh hắn càng là phẫn nộ đến sắc mặt vặn vẹo, đảo mắt nhìn toàn trường, không ai trả lời…
Luyện Hư Kỳ luôn là cường giả cao cao tại thượng, quát tháo phong vân…hầu hết các Thất Cấp thế lực không có nổi một vị Luyện Hư tọa trấn, tại Bát Cấp càng là chiến lực quan trọng, một lúc tổn thất 4 vị, chẳng khác nào đâm vào tận xương tủy của Lạc gia bọn hắn…
Làm sao có thể không tức giận, không phẫn nộ?
“A di da phat, Phàm Ẩn Tự chúng ta cũng mất đi 2 vị trưởng lão, các vị muốn chúng ta trả lời thế nào đây?” Một đại hán cơ thể lực lưỡng, thân cao vượt qua 2 mét trầm giọng nói…
Hắn cũng là Đại trưởng lão Phàm Ẩn Tự - Phàm Hổ, Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả…
“Thời điểm ban đầu, tại sao Phàm Ẩn Tự các người chỉ cử ra 2 vị trưởng lão? Nếu số lượng nhiều hơn, chưa chắc đã thê thảm như vậy?” Tam trưởng lão Lạc gia mở miệng chất vấn…
“Buồn cười, làm gì có ai nghĩ tới 6 vị Luyện Hư Kỳ cường giả truy sát một thanh niên sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?” Nhị trưởng lão Phàm Ẩn Tự gằn từng chữ nói…
Đám người trầm mặc không đáp, hiển nhiên ở thời điểm ban đầu khi cử ra lực lượng như vậy, đã chẳng khác nào dùng đao mổ trâu giết gà…
Kết quả gà không chết, nhưng đao lại gảy mất…
“Rốt cuộc là tại sao? theo tình báo đạt được, Diễm Nguyệt Kỳ không hề rời khỏi Băng Thiên Đại Lục, ai trợ giúp tiểu súc sinh đó?” Tam trưởng lão Lạc gia nêu ra thắc mắc…
Vẫn chẳng có ai trả lời…
Bọn họ có con đường riêng chứng minh Diễm Nguyệt Kỳ không hề trợ giúp Lạc Nam, vậy nguyên nhân gì một tiểu tử như con kiến hôi lại có thủ đoạn lớn như vậy?
“Có khi nào bọn hắn xung đột cùng thế lực nào khác tại Hải Châu không?” Một trưởng lão Phàm Ẩn Tự nêu ra thắc mắc…
“Không thể, chính miệng ta và gia chủ đã căn dặn bọn hắn điệu thấp làm việc, chỉ tập trung truy sát tiểu súc sinh kia mà thôi…khả năng ngươi nói là rất thấp…” Lạc Thanh Liệt lập tức phản bác…
Đám người lại lâm vào trầm ngâm, mọi chuyện quá mức khó hiểu, bọn hắn sẽ không nghĩ rằng tiểu súc sinh kia có bản lĩnh giết Luyện Hư Kỳ, chuyện đó quá mức hoang đường…
Những chuyện không biết luôn khiến người khác kiêng kỵ, nhất là khi 6 vị Luyện Hư cùng lúc xảy ra chuyện, nhưng lại không có động tĩnh gì xảy ra, vô thanh vô tức…
Nếu không phải Hồn Bài của bọn hắn lưu tại thế lực bị vỡ nát, đám người thậm chí trong rằng còn đang truy sát tiểu súc sinh kia ấy chứ…
“Gia chủ, Hải Châu lần trước có Thiên Đạo Chi Nhãn hàng lâm, chuyện này liệu có liên quan đến tiểu súc sinh kia hay không?” Lạc Thanh Liệt nhìn sang Lạc Phá Lôi nhỏ giọng hỏi…
Lạc Phá Lôi sắc mặt biến ảo, từ trong thâm tâm hắn luôn khó tin Lạc Nam có quan hệ với Thiên Đạo Chi Nhãn…
Bởi vì đừng nói một tiểu tử Nguyên Anh Kỳ như hắn, cho dù đích thân Lạc Phá Lôi cũng không đủ khả năng làm Thiên Đạo Chi Nhãn xuất hiện, càng là không đủ khả năng để sống sót dưới Lôi Kiếp ngập trời đó…
“Ngươi cảm thấy chuyện này thế nào?” Lạc Phá Lôi đột ngột chuyển ánh mắt về nam tử trung niên điềm tĩnh đang ngồi yên lặng từ đầu đến cuối hỏi…
Đám người cùng lúc chờ mong nhìn qua, bởi vì đây chính là kẻ có mưu trí nhất Lạc gia – Lạc Lượng…
Lạc Lượng suy nghĩ hồi lâu, lúc này nhìn sang đám người Phàm Ẩn Tự hỏi:
“Trong tay Lạc Ngũ có lệnh bài của gia chủ, nếu gặp chuyện có thể bóp nát để cầu viện…không biết hai vị trưởng lão Phàm Ẩn Tự có được cấp thứ tương tự hay không?”
Phàm Hổ không chút do dự gật đầu, òm òm nói:
“Đương nhiên là có, chính tay ta giao cho Phàm Sĩ…”
Lạc Lượng nhíu chặt lông mày, gỏ gỏ lên bàn mở miệng:
“Nếu vậy thì kỳ quái, nếu Thiên Kiếp là do tiểu tử kia gây ra để chống lại đám người Lạc Ngũ, thì bọn hắn phải có cơ hội bóp nát Lệnh Bài cầu cứu mới đúng…”
Đám người đồng ý gật đầu, Thiên Kiếp đánh xuống không nhanh, chẳng qua là nó khóa chặt mục tiêu khiến ngươi không thể chạy mà thôi…
Nếu sáu người kia bị Thiên Kiếp đánh chết mà không thèm cầu viện thì quá vô lý…
Lạc Lượng thấy đám người đồng ý cách nghĩ của mình, trầm thấp nói tiếp:
“Có thể giết đi 5 người, làm cho 1 người mất tích…như vậy chỉ có hai khả năng…một là người ra tay trợ giúp tiểu súc sinh kia cực kỳ mạnh mẽ, ra tay chóp nhoáng một kích tất sát, khiến Lạc Ngũ đám người không kịp bóp nát Lệnh Bài cầu cứu…”
Đám người rùng mình, nếu thật sự như lời Lạc Lượng phân tích, thì người kia ít nhất phải là Hợp Thể trở lên, bởi dù là Luyện Hư Viên Mãn cũng không thể nhất kích tất sát cùng lúc 5 Luyện hư kỳ khác được…
“Không thể nào, nếu tiểu súc sinh kia thật sự có Hợp Thể đứng sau, hắn đã sớm giết đến chúng ta rồi, đâu cần đợi chúng ta tìm hắn truy sát?” Một trưởng lão của Phàm Ẩn Tự không dám tin biện hộ…
“Nói không sai” Lạc Tứ lập tức đồng tình…
Bọn hắn rất khó tiếp nhận việc Lạc Nam có Hợp Thể Kỳ bên cạnh, như vậy chẳng khác nào Lạc gia trêu vào kẻ địch cường đại nhất từ trước đến nay…
“Vậy chỉ còn một nguyên nhân khác, tiểu súc sinh kia nhất định là có thứ gì đó đủ khả năng phong tỏa không gian, không cho gia chủ và Phàm Hổ các hạ nhận được thông tin cứu viện, một Pháp Bảo cấp cao chẳng hạn…” Lạc Lượng đưa ra kết luận…
Không thể không nói kẻ này quả thật tài trí suy đoán gần ra chân tướng rồi, chỉ là hắn có nằm mơ cũng không biết, kiện pháp bảo cấp cao trong mắt hắn lại là một vị Độ Kiếp Kỳ cường giả…
“Trưởng lão nói không sai, nhưng mà dù tiểu tử kia có Pháp Bảo phong tỏa không gian, vậy ai là người giúp hắn đánh giết đám người Lạc Lục?” Lạc Thanh Liệt nói ra nghi vấn…
Diễm Nguyệt Kỳ không xuất động, ai sẽ giúp tiểu súc sinh kia đây…chẳng lẽ đích thân hắn ra tay sao? quá mức hoang đường…
Lạc Lượng cười khổ lắc đầu: “Tạm thời Lượng không đoán được là ai…”
Đám người mặt ủ mày chau, suy luận đến cuối cùng vẫn lâm vào ngõ cục…
“Vậy kế tiếp chúng ta sẽ ứng đối ra sao? chẳng lẽ tiếp tục truy sát tiểu tử đó?” Lão già bên phía Phàm Ẩn Tự rốt cuộc lên tiếng…
“Tạm thời khoan đánh rắn động cỏ, trước hết toàn lực truy tìm tung tích của Lạc Ngũ, Hồn Bài của hắn còn chưa vỡ, chắc có lẽ đang dưỡng thương ở đâu đó rồi…” Lạc Phá Lôi trầm giọng đáp…
Đám người đồng ý gật đầu, nếu tìm được Lạc Ngũ, mọi bí ẩn có lẽ sẽ phơi bày…
“Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì? Ta đề nghị nên ra tay với Liễu gia, ép tiểu tử đó chui đầu vào rọ…” Một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự nghiến răng nghiến lợi nói, Phàm Vô và Phàm Sĩ là huynh đệ của hắn, hai người chết đi khiến hắn đau đớn tột cùng…
Liễu gia chính là nhà mẹ của tiểu tử kia, không tin hắn dám không xuất hiện…
“Không thể, ngươi muốn đắc tội Thánh Linh Học Phủ sao?” Lạc Lượng cau mày, trong đầu thầm mắng hữu dũng vô mưu…
Thánh Linh Học Phủ quy định rõ ràng, mọi ân oán giữa Học Sinh cùng thế lực nào đó, thì thế lực đó chỉ có thể giải quyết lên đầu Học Sinh, là sống là chết Học Phủ không xen vào…nhưng nếu ra tay với người nhà của Học Sinh, Thánh Linh Học Phủ sẽ lập tức can thiệp…
Liễu gia có Liễu Thi Cầm hiện tại là Học Sinh, đồng thời là thiên tài trên Thánh Linh Bảng, Liễu gia được Thánh Linh Học Phủ bảo vệ…
Lạc gia có thể ra tay với Lạc Nam, thậm chí ra tay với Liễu Thi Cầm…nhưng không được ra tay với Liễu gia…
Đương nhiên, Lạc gia có một đám thiên tài trong Học Phủ, cũng được hưởng đãi ngộ như Liễu gia vậy…
Ví dụ như Lạc Trường đắc tội với Thiên Sơn Tiên Cảnh…thì Thiên Sơn Tiên Cảnh có quyền truy sát Lạc Trường, nhưng không được phép trúc giận lên đầu gia tộc của Lạc Trường là Lạc gia…Thánh Linh Học Phủ sẽ không cho phép…
Đương nhiên nếu toàn bộ Lạc gia đắc tội với Thiên Sơn Tiên Cảnh, mà không còn là ân oán cá nhân của Lạc Trường, khi đó hai thế lực có thể sống mái với nhau, Thánh Linh Học Phủ mặc kệ…
Liễu gia từ đầu đến cuối không hề xen vào vũng nước đục này nên được Thánh Linh Học Phủ ngấm ngầm bảo vệ, cũng như Lý gia của Lý Trúc Loan vậy…
Nói tóm lại, ân oán của ai người đấy giải quyết, không được liên lụy người nhà…
Đó là luật bất thành văn mà Tứ Đại Học Phủ đưa ra…
Đồng thời cũng là nguyên nhân vì sao Lạc Nam không đến giết sạch Trầm gia, bởi vì hắn chỉ có ân oán với Trầm Quyết và Trầm Chí mà thôi…Trầm gia không hề liên can nên được Bách Linh Học Phủ bảo vệ…
Trừ khi Trầm Chí điều động lực lượng của Trầm gia đến đánh hắn, khi đó Lạc Nam có quyền giết sạch Trầm gia mà không ai cấm…
Đương nhiên, khi nào thực lực của Lạc Nam vượt qua các Học Phủ, hắn có quyền không để ý đến hạn chế này, nhưng hiện tại kẻ yếu chỉ có thể tuân theo quy tắc của kẻ mạnh đặt ra…
Mà Lạc gia và Phàm Ẩn Tự cũng là kẻ yếu khi so với Thánh Linh Học Phủ, yêu cầu rat ay với Liễu gia của tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự đưa ra chỉ để hả giận mà thôi, không ai xem là thật…
Thấy không ai để ý đến mình, tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự xấu hổ, đánh trống lãng sang chuyện khác:
“Hừ, đám người Huyết Linh Tông này rốt cuộc là sao? nếu bọn hắn đồng ý liên thủ, kết quả có lẽ sẽ khác…”
“Quả thật có chút kỳ quái, theo lý mà nói đám người này rất hận tiểu súc sinh Lạc Nam mới đúng, tại sao lại không có động tĩnh gì?”
Đám người lập tức cảm thấy nghi hoặc, Huyết Linh Tông chẳng lẽ ngồi im nhìn kẻ thù của bọn hắn ngày càng cường đại hay sao?
“Theo tình báo nhận được, gần đây Huyết Linh Tông hành động dần dần điệu thấp, không còn hung hăng càn quấy như trước nữa, thậm chí đóng kín sơn môn…” Lạc Lượng vuốt râu, từ tốn nói:
“Bất quá một tin tức động trời khác, đã có ba tòa thành trì gần đó đột ngột biến mất, ngay cả sợi lông cũng không còn sót lại, hết sức bí ẩn…”
“Có chuyện như vậy sao?” Vài tên còn chưa biết tình hình lập tức kinh dị…
Vài tòa thành trì đột ngột biến mất, điều này không phải chuyện tốt lành gì…
“Có khi nào đám Huyết Linh Tông làm chuyện mờ ám không?”
Lạc Lượng lắc đầu đáp: “Không hề có bằng chứng cho thấy Huyết Linh Tông ra tay, hiện trường cũng không hề để lại mùi máu tanh nồng đậm, các tòa thành thậm chí dân trong thành như hóa thành hư vô vậy, khó hiểu đến cực điểm…”
“Bách Linh Học Phủ có điều tra chứ?” Một tên trưởng lão Phàm Ẩn Tự hỏi…
“Có cử hai vị trưởng lão đến điều tra, thậm chí khám xét Huyết Linh Tông, chẳng phát hiện chuyện gì…” Lạc Thanh Liệt trầm giọng đáp…
Sắc mặt đám người đăm chiêu, Lạc gia nhị trưởng lão cau mày:
“Nghe nói tại Hoàng Sa Đại Lục gần đây cũng liên tục xuất hiện trẻ em mất tích bí ẩn, oán khí trùng thiên, không biết là chuyện gì xảy ra…”
Bầu không khí ngưng trọng càng thêm bị đè nén…
“Mặc kệ tất cả những chuyện không liên quan, trước hết toàn lực truy tìm Lạc Ngũ, chú ý động tĩnh của Diễm gia!” Lạc Phá Lôi trầm thấp quát…
Đám người nghiêm nghị gật đầu…
…
Huyết Linh Tông…
Dưới mật thất sâu vạn trượng, cảnh tượng có thể khiến bất kỳ kẻ nào phải đái ra quần thản nhiên hiện hữu…
Một cái chảo khổng lồ có bán kính chục trượng hừng hực xoay tròn, bên trong chảo là vô vàn biển máu sôi sùng sục, cảnh tượng không khác gì nơi sâu thẳm tại tầng địa ngục thứ chín…
Bên ngoài mật thất có tầng tầng kết giới kiên cố, không một tia khí tức lộ ra ngoài…
Sợ rằng dù là Độ Kiếp Kỳ đích thân đến, nếu toàn lực chú ý cũng không thể phát hiện một chút manh mối nào…
Liên tục là những đệ tử Huyết Linh Tông sắc mặt trắng nhợt đi xuyên trận pháp, đem từng thân thể nhân loại ném vào trong chảo…
Người bị ném vào đột ngột hóa thành huyết vụ, ngay cả một âm thanh rên rỉ cũng không có…
Bầu không khí im ắng đỏ lòm, đủ khiến tâm trí bất kỳ kẻ nào cũng phải sụp đổ…
Lơ lửng trên chảo máu, một thân ảnh đỏ lòm trong màu áo choàng, khí tức thu liễm đến cực hạn, ngay cả đầu ngón tay cũng không lộ ra ngoài…
Bên cạnh thân ảnh này, hai kẻ đang cung kính quỳ gối, nhìn thân ảnh đỏ lòm kia bằng ánh mắt sùng bái, hận không thể làm trâu ngựa cho đối phương…
Nếu có cường giả trên đại lục nhìn thấy tình cảnh này, nhất định tròng mắt sẽ lòi ra…
Bởi vì hai kẻ quỳ gối này có thân phận kinh thiên động địa…
Đại trưởng lão Huyết Linh Tông – Huyết Âm…
Tông chủ Huyết Linh Tông – Huyết Lãnh…
Thật khó có thể tin, hai vị cường giả chí cao của một Bát Cấp thế lực, toàn bộ đều là Luyện Hư Hậu Kỳ…lúc này quỳ gối trước mặt người khác, bộ dạng hèn mọn không khác gì cún con…
“Vẫn còn xa xa không đủ a…đại sự xem ra phải kéo dài…” Nhìn biển máu sôi sùng sục dưới chân, thân ảnh đỏ thẩm nhàn nhạt nói…
Hai người Huyết Âm cùng Huyết Lãnh nhìn nhau, cung kính cúi đầu:
“Bẩm Huyết Sứ Giả, với nhân thủ hiện tại của Huyết Linh Tông, dù đã âm thầm bố trí Na Di Đại Trận theo chỉ thị của người, đem các thành trì bí ẩn truyền tống đến nơi này, nhưng tiến độ vẫn không nhanh hơn được…”
Nếu có người ở đây nghe được hội thoại, nhất định sẽ cả kinh trừng mắt, đem một cái thành trì bí mật truyền tống…quả thật là nghịch thiên…
“Không cần gấp gáp…cứ cẩn trọng và bí mật là được, tránh đám nhiều chuyện phát hiện xen vào thì phiền phức…” Người áo đỏ không quan trọng nói…
“Vâng, không biết đến bao giờ chúng ta có thể trở về?” Huyết Lãnh cùng Huyết Âm trong mắt hiện lên một tia cuồng nhiệt và tưởng niệm…
Sau lớp áo choàng đỏ, âm thanh thản nhiên thong dong đáp:
“Yên tâm, Huyết Linh Tông là một đại phân đà có đóng góp quan trọng, công lao của các ngươi sẽ được ghi nhận…”
Huyết Âm cùng Huyết Lãnh vui mừng như điên, cúi sát đầu xuống mặt đất…
…