Con Đường Bá Chủ

Chương 229: Tình huống của Minh Nguyệt



Lạc Nam giật nảy người, vốn hắn chỉ cảm giác được khí tức của Linh Lung tiếp cận…nhưng vì trước đây từng ân ái trước mặt nàng rồi nên cũng mặc kệ mà nằm ôm ấp nhau với U Quỳnh…

Nào ngờ một âm thanh nữ tử xa lạ vang lên, quả thật là rợn cả tóc gáy…

Chưa kể đây là Linh Giới Châu của hắn, có nữ nhân khác vào bao giờ sao hắn lại không biết?

Trong lúc nhất thời, Lạc Nam vội vàng bật người dậy, dùng tốc biến lôi kéo Linh Lung ra sau lưng mình, đề phòng nhìn nữ nhân kia…

Không để ý không nói, vừa nhìn thấy nàng, lập tức trở nên thất thần…

Một vẻ đẹp hiện đại của nữ nhân phương Đông…

Mái tóc xanh mướt như đại dương bao la, khác với màu xanh như bầu trời của Yên Nhược Tuyết…có một loại mỹ cảm thuộc về riêng nàng…

Mắt to lúng liếng như hải trân châu, mũi cao thẳng nhỏ xinh, đôi môi đỏ hồng chúm chím…gương mặt ẩn chứa nét ngây dại hồn nhiên…khác xa so với thân hình như yêu nữ của nàng…

Một thân áo da xanh dương ôm sát lấy cơ thể…

Bộ ngực nẩy nở thậm chí vượt qua cả Nguyệt Kỳ và Tử Âm, chỉ còn thiếu một chút là sánh vai cùng sư phụ Võ Tam Nương…

Vòng eo như lá liễu, lại thon gọn săn chắc linh động, hút hồn đến cực điểm…

Đôi chân dài miên mang khiến Lạc Nam hận không thể dùng từng gang tay ước tính chiều dài của nó…mông tròn vểnh cao khiêu khích, được làn y phục da ôm sát loáng thoáng xuất hiện khe rãnh hẹp…

Côn thịt một lần nữa ngẩng cao đầu ngạo nghễ, hắn vẫn còn trần truồng đấy…

“Lạc Nam huynh sao vậy? Minh Nguyệt tỷ tỷ rất đẹp sao?” Hải Linh Lung khó hiểu nhìn hắn đang thất thần, nhìn bộ dạng giữa nam nhân này và U Quỳnh khiến nàng đỏ mặt…

Hải U Quỳnh cũng xấu hổ nhặt lên ba mảnh vỏ sò che đi bộ vị mẫn cảm, bước đến nhéo hông Lạc Nam hừ một tiếng:

“Phu quân, nàng ấy là Côn Minh Nguyệt…chàng còn không mau mặc y phục vào?”

Ực…

Lạc Nam nuốt một ngụm nước miếng, khó có thể tin nữ nhân toàn thân y phục da mê hoặc này chính là tiểu Cá Voi Thất Giai kia…

Bất quá nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội của nàng, hắn thật không nỡ làm bẩn tâm hồn bé bổng, vội vàng lấy ra y phục định mặc vào…

“Đây là gì nha? Chọc vào người U Quỳnh có đau không?”

Thoát một cái, thân ảnh của Côn Minh Nguyệt vậy mà xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, bàn tay thon dài so với tơ lụa còn mịn hơn nắm chặt côn thịt hắn, còn ra sức vuốt ve vài cái, tò mò mở miệng…

Hít…

Lạc Nam hít sâu một hơi, bàn tay nữ nhân này như có ma lực khiến hắn xém chút nữa nhịn không được xách thương lên ngựa…

“Phì…Minh Nguyệt ngươi đừng chạm vào, thứ đó có thể cắn ngươi…” U Quỳnh trợn tròn mắt, vội vàng mở miệng hù dọa…

Lực tay của Côn Minh Nguyệt rất khủng bố, nàng sợ chơi hỏng thứ đó a…

“Sao ta thấy ngươi rất sung sướng mà?” Côn Minh Nguyệt càng thêm tò mò, vuốt ve thêm vài cái, híp mắt thành hình nguyệt nha, cười hì hì nói:

“Chơi thật vui, vừa cứng vừa nóng…cảm giác đâm vào người có tư vị gì?”

Nói xong, ý niệm của nàng vừa động…y phục bằng da trên thân biến mất…

Phốc…

Hai dòng máu nóng từ lỗ mũi Lạc Nam phụt ra ngoài…

“Không được nhìn!” Hải U Quỳnh giật nảy mình, vội vàng che kín con mắt hắn…

Đáng tiếc Lạc Nam đã sớm nhìn rõ ràng…một thân hình có thể nói là uyển chuyển đến cực điểm…một trong số những cơ thể hoàn hỏa nhất mà hắn được chứng kiến…

Nhất là bộ ngực cự đại kia, hai cái núm đỏ rực như lửa cùng quần vú tròn vo nẩy nẩy lên xuống trong nước biển, quả thật là dụ người phạm tội đến cực điểm a…

Mà bên dưới thì khỏi phải nói…hắn ấn tượng nhất với đôi đùi múp máp kết hợp cùng đôi chân dài miên man trắng muốt không một tỳ vết kia…

Giữa hai chân chính là khe hẹp thần thánh nhất, không biết là ai cắt tỉa gọn gàng cho nàng, chỉ để lại một thảm cỏ nhỏ xanh biếc hình tam giác nằm trên gò mu, cách khe thịt hồng hào một khoảng cách, quả thật là lần đầu Lạc Nam được thấy..

Dương vật hắn càng phẫn nộ hơn trong tay Côn Minh Nguyệt…

“Mau đâm ta thử xem, chơi có vui không?” Côn Minh Nguyệt chu môi, đè Lạc Nam xuống đất, chủ động tách ra khe thịt của nàng…

“Sao không thể tiến vào?” Côn Minh Nguyệt cau mày, nàng cố gắng đút vào hồi lâu nhưng vẫn không được…

Côn thịt đâm cành cạch vào bên ngoài âm đạo…

“Lạc Nam, chàng mà bậy bạ với Minh Nguyệt thiếp không tha cho chàng…” Hải U Quỳnh lấy lại tinh thần sau hàng loạt động tác của Côn Minh Nguyệt, hét ầm lên…

Lạc Nam cười khổ, ý niệm vừa động…không gian của Linh Giới Châu đem thân thể Côn Minh Nguyệt giam cầm, hắn vội vàng ngồi dậy mặc y phục…

“Thật là đáng sợ, trước mặt lực lượng của nàng, nếu ta không liều mạng sẽ không phản kháng được chút nào…” Hắn âm thầm nghĩ…

Trong chiến đấu, trừ khi bộc lộ cùng lúc Tam Sắc Lôi và Đế Diễm, có lẽ còn giằng co được vài giây…

Côn Minh Nguyệt làm một lúc hàng loạt các động tác, nhìn thì đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh chí cao của Thất giai yêu thú, lực lượng Thể Tu của hắn như tờ giấy mỏng không kháng cự được chút nào…

“Nói đúng hơn là Thất giai Hậu Kỳ, tương đương với Lục Vĩ Yêu Hồ có Thiên Sinh Mị Cốt kia…” Kim Nhi nhoẻn miệng cười tinh quái…

Lạc Nam giật mình, không ngờ Côn Minh Nguyệt lại có thực lực ngang bằng với tộc trưởng của một Thế Lực lớn…

Trong lúc nhất thời, hắn có phần tò mò về thân phận của nàng…

“Đáng ghét…sao tay chân Minh Nguyệt không thể động đậy?” Côn Minh Nguyệt la oai oái, thân thể trần truồng gợi dục nằm im một chỗ, nước mắt sắp tràn ra…

“Lạc Nam, huynh đừng khi dễ tỷ…” Hải Linh Lung lườm liếc hắn…

Lạc Nam nhún vai, giải trừ lực lượng với Côn Minh Nguyệt, nàng uẩy khuất chạy ra sau lưng Linh Lung, cắn cắn môi nhìn hắn, bộ dạng ta thấy mà yêu…

“Đừng lo, tỷ đừng nghịch ngợm Lạc Nam sẽ không làm gì tỷ…” Hải Linh Lung nhẹ giọng an ủi…

Côn Minh Nguyệt gật đầu, tò mò nhìn hắn chớp chớp mắt, cảm thấy người này không có gì thú vị, vội vàng chạy đến giường ngọc trai nằm xuống lăn lộn…

Chơi một lát lại nằm ngủ say sưa, quả thật không khác gì đứa trẻ…

“Minh Nguyệt rốt cuộc bị gì? Sao lại ảnh hưởng đến tâm trí nặng như thế?” Lạc Nam hướng Linh Lung cùng U Quỳnh mở miệng…

Hai nữ nhìn nhau lắc đầu, với tu vi của các nàng làm sao biết được? chỉ biết Linh trí của Minh Nguyệt gặp chuyện gì đó mà thôi…

“Thiếp chỉ biết tiếng hát của bọn thiếp có công dụng nhất định, vì ngay từ đầu Minh Nguyệt chỉ như trẻ sơ sinh không biết thứ gì, nhờ nghe tiếng hát của bọn thiếp trong thời gian dài, mới có tâm tính như một đứa nhỏ vài tuổi, lại đồng thời nhớ ra tên của mình…như vậy đã đỡ hơn nhiều lắm…” Hải U Quỳnh kể lại, nhìn về Minh Nguyệt bằng ánh mắt thương tiếc…

Hải Linh Lung cũng đồng cảm gật đầu…

“Để ta đến xem…” Lạc Nam trầm ngâm, thân hình tiến lại quan sát…

Nhân lúc Minh Nguyệt ngủ say, giữa cái trán hắn tỏa ra một luồng hồn lực, tiến vào mi tâm của Côn Minh Nguyệt, bắt đầu kiểm tra tình huống…

Ở thời điểm này, Côn Minh Nguyệt không hề có sự kháng cự, nếu Lạc Nam có ý đồ xấu, có thể dễ dàng dùng Xiềng Xích Linh Hồn cướp lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của nàng…

Trước đây Cơ Thiếu Hoàng từng muốn khống chế Cơ Băng như vậy, đáng tiếc bị nàng kịch liệt chống trả…

Hiện tại cơ hội của Lạc Nam so với Cơ Thiếu Hoàng tốt hơn gấp trăm nghìn lần, thậm chí mục tiêu càng mạnh mẽ hơn…

Đương nhiên Lạc Nam không phải Cơ Thiếu Hoàng, hắn sẽ không hèn hạ mà làm như vậy…

Một lúc sau, ánh mắt Lạc Nam bỗng nhiên nhíu chặt…

Bởi vì Côn Minh Nguyệt không hề bị thương Linh Hồn như những tình huống trước đây hắn gặp phải, thậm chí thực lực cũng nguyên vẹn hoàn hảo là một Thất giai Hậu Kỳ…

Có thể nói nàng là một Thất giai Hậu Kỳ hàng thật giá thật, chỉ là thần kinh có vấn đề mà thôi…

Một Thất giai mắc bệnh thần kinh, nói ra càng khiến người khác khó tin…

Mà trước vấn đề này, Long Tiên Thánh Điển của hắn bó tay…nếu là bị thương Linh Hồn hay thân thể, chỉ cần còn một hơi thở hắn cũng có thể song tu trị thương…

Đáng tiếc là Côn Minh Nguyệt không hề bị thương a, nàng ấy vẫn rất khỏe mạnh…

“Keng, phát động nhiệm vụ Sử Thi [Chữa Trị Tâm Trí], thành công đạt được một lần triệu hoán Công Pháp, một lần triệu hoán Huyết Mạch thích hợp…nhiệm vụ thất bại sẽ triệt để mất đi Côn Minh Nguyệt, thời hạn 5 năm…”

Âm thanh Hệ Thống vang lên bên tai, Lạc Nam vội vàng mở ra nhiệm vụ chú thích:

“Tìm ra phương pháp và thành công chữa trị thần kinh Côn Minh Nguyệt…”

Lạc Nam xém chút không nhịn được mắng to, nhiệm vụ chú thích lần này quá sơ sài, hắn không có chút manh mối nào…thậm chí chưa biết cách trị cho Côn Minh Nguyệt…

Kim Nhi trầm mặc không nói, những chuyện liên quan đến nhiệm vụ nàng không có quyền hành xen vào…

Bất quá Lạc Nam hiển nhiên không nản chí dễ dàng như vậy, ý niệm vừa động…Linh Giới Châu lập tức đem một chiến nhẫn trữ vật truyền đến cho hắn…

“Ngươi muốn làm gì?” Bên trong nhẫn, âm thanh của sư phụ Tiêu Thanh Tuyền giận dữ truyền ra…

U Quỳnh cùng Linh Lung trợn tròn mắt nhìn cảnh này, không ngờ trong nhẫn vậy mà có linh hồn…

“Nàng là Luyện Đan Sư, có biết tình huống của Minh Nguyệt là thế nào không?” Lạc Nam hướng chiến nhẫn đến gần Côn Minh Nguyệt, hắn biết nàng xem được…

Không có âm thanh đáp lại, nữ nhân sư phụ của Tiêu Thanh Tuyền đang ra sức kiểm tra…

Hồi lâu sau, một tiếng thở dài vang lên:

“Tình huống của nàng ấy nói nặng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ…bởi vì ngoài trừ thần kinh tâm trí bị ảnh hưởng ra, không có gì đáng ngại…sức khỏe hoàn hảo vô khuyết…”

“Quả nhiên là người trong nghề…” Lạc Nam tán thưởng một tiếng, chỉ dựa vào quan sát bên ngoài đã chuẩn đoán bệnh chính xác, hắn tìm không lầm người…

“Có thể lâm vào trường hợp này, nguyên nhân là do Công Pháp tu luyện của nàng ấy có vấn đề cực độ nghiêm trọng…” Âm thanh tiếp tục vang lên giải đáp:

“Một là Công Pháp không trọn vẹn, hai là có kẻ động tay động chân thay đổi khẩu quyết tu luyện, dẫn đến ảnh hưởng đến tâm trí của người tu…”

Lạc Nam gật đầu, kiếp trước coi phim kiếm hiệp, không ít cao thủ vì bị lừa gạt tu luyện sai công pháp mà trở nên khùng khùng điên điên nhưng không ảnh hưởng đến thực lực, xem ra Côn Minh Nguyệt gặp phải tình huống tương tự a…

Hắn cũng không rảnh để suy xét nguyên nhân sâu xa, điều quan trọng nhất hiện tại là tìm ra cách cứu nàng…

“Tiếng hát của nhân ngư quả thật có tác động tốt đến thần kinh, bất quá chỉ là hiệu quả nhất thời mà thôi…muốn chữa dứt điểm phải trị tận gốc…”

“Làm sao để trị tận gốc đây?” Lạc Nam nhíu chặt chân mày…

“Ngươi xâm nhập vào linh hồn nàng, điều tra toàn bộ ký ức của nàng…xem công pháp làm nàng bị như vậy là gì…sau đó sửa chữa công pháp đó cho hoàn chỉnh, lại một lần nữa đem công pháp hoàn chỉnh truyền sang trí nhớ nàng, thuyết phục Côn Minh Nguyệt tu luyện công pháp hoàn chỉnh đó…đợi nàng ấy thành công, thần kinh sẽ dần dần khôi phục…” Sư phụ Tiêu Thanh Tuyền thản nhiên nói…đó là biện pháp tốt nhất nàng nghĩ ra được…

Lạc Nam sắc mặt lập tức trở nên khó coi, không hổ danh là nhiệm vụ Sử Thi a…nghe qua đã thấy không đơn giản…

Chỉ riêng việc điều tra ký ức và tìm ra công pháp lỗi kia đã không phải chuyện dễ rồi…chưa kể còn phải hoàn thiện công pháp đó…nếu xảy ra một chút sơ xuất, chỉ sợ tình huống của Côn Minh Nguyệt càng nghiêm trọng hơn…

Chưa kể muốn toàn diện xâm nhập ký ức, ngoài sưu hồn ra thì chỉ còn cách song tu…

Mà Côn Minh Nguyệt nếu có một chút phản kháng trong quá trình đó, cả hai đều sẽ trọng thương linh hồn…

“Thời gian còn tận 5 năm, trước hết để Minh Nguyệt không còn xa lạ với mình rồi tính…” Lạc Nam thầm nghĩ…

Đừng thấy lúc nãy nàng ấy muốn cùng hắn giao hợp mà cho rằng song tu dễ dàng, muốn điều tra toàn bộ trí nhớ đối phương, cần người kia hết sức phối hợp trong quá trình song tu, thả lỏng toàn bộ thân thể và linh hồn mới được…

Với trạng thái nghịch ngợm ham chơi của Côn Minh Nguyệt hiện tại, muốn nàng ấy ngoan ngoãn thả lỏng linh hồn không chút tạp niệm…so với lên trời còn khó hơn…

“Cảm ơn nàng…” Lạc Nam nói với chiếc nhẫn một tiếng, Linh Giới Châu lại theo ý hắn chuyển về vị trí cũ…

“Được rồi, Linh Lung cùng U Quỳnh lại đây, phu quân có mấy thứ này cho các nàng định đoạt…” Hắn hướng về hai nữ vẩy vẩy tay, đồng thời đi đến một căn phòng khác…

U Quỳnh cùng Linh Lung liếc nhau, thả người bơi theo…

Lạc Nam ngồi trên ghế đá, từ nhẫn trữ vật lấy ra hai kiện đồ vật…

TINH…

Thất Hải Huyền Cầm vừa ra, như lập tức cùng hai nữ cộng minh…tự mình vang lên tiếng đàn, âm thanh vang vọng toàn bộ Linh Giới Châu…

Cơ thể hai nữ lập tức rung bần bật, các nàng không biết thanh cổ cầm này có đẳng cấp gì, chỉ biết nó sinh ra như giành riêng cho Nhân Ngư tộc vậy, huyết mạch cả hai nữ sục sôi…thậm chí không cần nhỏ máu nhận chủ…Thất Hải Huyền Cầm đã tự động lơ lửng trôi nổi đến trước mặt hai nàng…

“Khốn kiếp, sao thái độ lại khác xa như vậy?” Lạc Nam thầm mắng, cây đàn này thành tinh rồi…trong tay hắn thì ra sức phản kháng, ở trước mặt hai nữ thì nịnh nọt…

Hai nữ nhìn nhau gật đầu, cùng nhau đặt tay lên thân đàn…

Thất Hải Huyền Cầm này thật dài, vậy mà cùng lúc đáp ứng được cả hai người sử dụng…

Hai đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng gảy lên dây đàn…

TƯNG…

Trong khoảng khắc đó, Hoan Lạc Hải rung lên kịch liệt, vô tận nước biển như cúi đầu, hoan nghênh đế vương của chúng…

Tiếng đàn vang vọng khắp ngóc ngách Linh Giới Châu…

Mà Lạc Nam lập tức cảm giác linh hồn mình thăng hoa, sung sướng thở dài một hơi…tốc độ thu nạp Linh Lực gia tăng một bậc…

Hắn thậm chí cảm nhận được tình huống toàn bộ thế giới này, Linh Khí tiến vào Cung Điện của chúng nữ đề thăng…

Quả trứng trên đỉnh Cung Đình Thụ thoáng rung nhẹ một cái…

Tiêu Thanh Tuyền đang luyện đan và Cơ Nhã đang luyện công ánh mắt sáng ngời chăm chú, tinh thần minh mẫn…

Tiểu Sư thích thú cuộn tròn trong mây…

Khóe môi của Côn Minh Nguyệt mỉm cười rạng rở, như lâm vào mộng đẹp…

“Tiếng đàn thật thần kỳ…” Lạc Nam và sư phụ Tiêu Thanh Tuyền đồng loạt cùng xuất hiện suy nghĩ…

Ánh mắt hắn mừng rỡ như điên, xem ra lần này nhặt được hai thê tử bảo bối rồi…

“Phu quân…thứ này là…?”

Hai nữ dừng tay, Hải U Quỳnh khiếp sợ nhìn hắn, ngay cả nàng cũng cảm thấy Hồn Lực và cả Linh Lực của mình tăng lên khi đánh đàn…

Quả là hình thức tu luyện lợi hại…

“Tên nó là Thất Hải Huyền Cầm, một Pháp Bảo sư phụ ta làm quà ra mắt với hai nàng…” Lạc Nam cười ha ha giải thích, không quên đổ mọi công lao cho sư phụ bí ẩn…

“Đa tạ sư phụ…” U Quỳnh cùng Linh Lung tưởng là thật, cung kính chắp tay hướng về không trung cúi đầu…

Các nàng biết tên này có một sư phụ thần bí qua lần trò chuyện làm quen với chúng nữ lần trước…

Lạc Nam mỉm cười, lắc lư mảnh ngọc bội trong tay:

“Công Pháp Hải Thần Tố Âm Công…thích hợp nhất với nhân ngư tộc, cũng là quà ra mắt của sư phụ…các nàng ai tu luyện đây?”

Hắn giao toàn quyền quyết định cho hai nữ…theo hắn thấy ai tu luyện cũng tốt…ngày sau có thể tìm mua công pháp khác cho người còn lại…

Nào ngờ U Quỳnh cùng Linh Lung nhoẻn miệng cười liếc nhau, đồng thanh tự hào nói:

“Ai tu luyện cũng được, bởi vì Nhân Ngư Tộc có thiên phú truyền thụ công pháp cho đồng tộc thông qua tiếng hát…”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv