Thủy Tinh Cung – phòng của U Quỳnh…
Một vị mỹ nhân ngư với mái tóc tím uyển chuyển ngồi trước gương đồng, bàn tay như ngọc vuốt ve gương mặt mình…
Trong gương, là dung nhan thành thục đến cực hạn, má đào môi đỏ, giữa hai đầu lông mày có một tia xuân ý của người phụ nhân đã trải qua chuyện nhân sự…
Hải U Quỳnh cảm giác rõ rệt mình quả thật có phần thay đổi và xinh đẹp hơn…nhất là khi bị nam nhân kia chiếm đoạt…
“Chẳng lẽ nhân ngư tộc chúng ta thật sự trở nên diễm lệ nhất sau khi phá thân hay sao?”
Đôi môi mọng đỏ của nàng mấp máy, trong lòng xuất hiện ý nghĩ như vậy…
Nhân ngư từng là chủng tộc có số lượng đông đúc, việc kết thành thông gia với các giống loài khác cũng từng là chuyện phổ biến…
Thế nhưng khi khả năng phụ trợ tu luyện ngày một truyền ra, rất nhiều giống loài không còn xem các nàng là bạn tình, mà là công cụ phụ trợ…
Việc săn bắt diễn ra hàng loạt, nhân ngư chỉ có thể điên cuồng đào tẩu, dần dần sinh ra tâm lý sợ hãi với giống loài khác, thu mình dưới đáy biển sâu…
Hình thức sinh sản cũng chuyển từ giao phối sang tự phối…
U Quỳnh chưa từng được nhìn thấy nhân ngư giao phối, nào ngờ có một ngày, nàng đích quân tham gia quá trình đó…
Nhìn đuôi cá tử sắc của mình, ý niệm vừa động…một đôi chân trần trắng muốt thay thế, mảnh ngọc trai che chắn nơi tư mật, bờ mông to tròn trắng muốt ngồi trên ghế đá, cảm giác có phần đè ép…
Nhân Ngư tộc, lần đầu giao phối với chủng tộc nào…phần bên dưới của họ sẽ có thể thay đổi giống chủng tộc đó…
Đây là lưu truyền của Nhân Ngư tộc từ lâu đời, U Quỳnh vốn không cảm thấy tin tưởng, nhưng hiện tại…không tin cũng phải tin…
Vuốt ve bắp đùi trắng nõn nà, đang định đứng lên di chuyển, một thân ảnh xuất hiện trong gương đồng, từ phía sau đang tiếp cận nàng…
Sắc mặt U Quỳnh cấp tốc lạnh xuống tới, đôi chân thoát một cái đã trở về trạng thái đuôi cá, không muốn người kia nhìn thấy hình dáng nhân loại của mình…
Lạc Nam đi tới, mỉm cười nhìn tấm lưng trần mạn diệu của nàng, ôn nhu gọi: “U Quỳnh, nhà mới có ổn không?”
“Hừ, ngươi đến đây làm gì?” Hải U Quỳnh yêu kiều hừ một tiếng, không thèm nhìn hắn…
Lạc Nam không sao cả mỉm cười, từ phía sau vuốt ve mái tóc nàng, xung quanh là nước biển trong xanh, các sợi tóc trong nước có phần hơi rối…
Hắn vươn tay cầm lấy một chiếc lượt gỗ trên bàn trang điểm đặt trước gương đồng, cưng chiều chảy mái tóc nàng, nâng niu trong tay như bảo vật…
Hải U Quỳnh thân thể khẽ rung, một màn này nàng không bao giờ tưởng tượng đến…
“Nàng còn giận ta sao?”
Lạc Nam nhìn gương mặt tuyệt trần trong gương, trầm ấm hỏi…
Đối với U Quỳnh hắn thật sự không hề hối hận…nếu không phát sinh chuyện kia, chưa chắc nàng và Linh Lung đã chịu theo một người xa lạ như hắn vào nơi này…
Nhắc đến chuyện đó, Hải U Quỳnh gương mặt càng thêm lạnh lùng, mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài một tiếng u oán:
“Ta và công chúa đồng ý giúp nữ nhân của ngươi gia tăng tiến độ tu luyện, chỉ là ngươi đừng đến làm phiền chúng ta…”
Lạc Nam trái tim hơi bóp chặt, tỷ mỉ chau chuốt mái tóc của U Quỳnh đến khi óng mượt, lúc này mới khom người xuống ôm qua vòng eo thon thả kia, khàn khàn mở miệng bên tai nàng:
“Nàng sao có thể thốt ra lời vô tình như vậy? không lo lắng ta đau lòng sao? Nàng không phải nữ nhân của ta sao?”
Hắn không cho U Quỳnh trốn tránh, xoay người nàng lại đối diện với chính mình, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng, mong muốn câu trả lời thật lòng…
Hải U Quỳnh xoay mặt sang một bên, mím môi nói:
“Không phải ngươi muốn chúng ta giúp nữ nhân của ngươi sao? chúng ta đáp ứng rồi…ngươi còn muốn gì nữa?”
“Nàng biết ta chưa hề xem các nàng là công cụ…” Lạc Nam gằn từng chữ nói…
U Quỳnh không đáp…trong mắt xuất hiện vẻ không tin…
Nam nhân này từ khi chiếm lấy nàng, lại đem nàng và Linh Lung an trí trong Thủy Tinh Cung, sau đó lặn mất…
Dù nàng có nhiều lời muốn nói với hắn, muốn bồi dưỡng tình cảm với hắn, nhưng không hề có cơ hội…
Điều đó khiến nàng sinh ra hoài nghi, hắn không hề có các nàng trong lòng…
Chỉ muốn hai nàng làm công cụ tu luyện cho hắn và nữ nhân của hắn, đổi lại là một nơi sống tốt…hoàn toàn xứng đáng…
Sự nghi ngờ đối với nhân loại đã ăn vào trong máu của U Quỳnh ngàn năm, chỉ cần một chút hành động ngoài ý muốn của Lạc Nam, cũng để nàng nảy sinh nghi ngờ không đáng có…
Nhân ngư rất khó tin tưởng một nhân loại…huống hồ thời gian hai người ở chung không dài…
Mặc dù Linh Lung không cảm giác được Lạc Nam sẽ làm hại các nàng, nhưng điều đó không đồng nghĩa với hắn sẽ không lợi dụng các nàng…
“Thế thì chúng ta sẽ là gì đây?” Hải U Quỳnh tự giễu cười cười, khóe mắt hơi ươn ướt…
Lạc Nam nhận ra những cảm xúc phức tạp trong đôi mắt sâu thẳm kia, vội vàng đem nàng ôm siết vào trong ngực, dùng giọng điệu đáng tin cậy nhất trả lời:
“Nàng là thê tử…U Quỳnh là tâm can bảo bối của ta…nếu nàng không thích, ta sẽ không ép nàng đàn hát mua vui, không ép nàng phụ trợ tu luyện…nàng có thể thoải mái làm những gì mình thích…”
“Ngươi nói láo…” Hải U Quỳnh không tin quát, bàn tay trắng như phấn nện vào ngực hắn…hắn càng an ủi nàng càng cảm thấy ủy khuất…
Lạc Nam nắm lấy bàn tay mềm mại kia đặt lên miệng ôn nhu hôn hít, lại vuốt ve gò má trơn bóng của nàng chân thành nói:
“Ta có thể mang nàng ra ngoài, tham quan thế giới của nhân loại…phu thê chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm…U Quỳnh, nàng tin tưởng ta một lần…”
Hải U Quỳnh trái tim rung lên bần bật, liên tục lắc đầu, không muốn nghe lời ngon ngọt của nam nhân này, mặc kệ nước mắt hòa vào trong biển, cười lạnh nói:
“Thế sao ngươi bỏ rơi ta thời gian qua? Chưa hề quan tâm đến cảm nhận của ta…?”
Lạc Nam nghe vậy bừng tĩnh, trong lòng xuất hiện cảm giác áy náy…rốt cuộc hiểu vì sao nàng đột nhiên có thái độ như vậy…
Đối với nữ nhân bình thường, sau khi giao trinh trắng cho người đàn ông nào đó…họ luôn muốn được ở bên cạnh, được nam nhân chiều chuộng, tỏ ra quan tâm…để biết mình không tin tưởng lầm người…
Mất đi thứ ngàn vàng của đời trinh nữ, có nữ nhân nào mà không suy nghĩ đến vấn đề đó chứ?
Đối với trường hợp như Mộng Ảnh còn dễ nói, bởi vì hai người tình cảm đã chín muồi, có lòng tin tuyệt đối vào người còn lại…
Nhưng U Quỳnh thì khác, nàng vốn luôn không tin tưởng vào nhân loại, lại không được hắn để ý trong thời gian qua, Linh Lung thì chưa đủ nhận thức để nàng tâm sự, chúng nữ của hắn thì lo bế quan tu luyện…để nàng bơ vơ lạc lõng một mình, có thể nói là đè nén nín nhịn trong lòng rất khó chịu…
Mặc dù U Quỳnh quen sống trong bụng cá, nhưng đó là chuyện khi nàng chưa có nam nhân…hiện tại có nam nhân rồi là chuyện hoàn toàn khác…
Huống hồ hai người đến với nhau là do phát sinh xung đột, mà tình cảm thì còn chưa tới…
“Bảo bối…đều là ta sai, đều là ta không để tâm đến cảm nhận của nàng…”
Lạc Nam càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng trách, nâng cằm nàng lên hôn liên tục vào má U Quỳnh, mặc cho nàng dãy dụa kịch liệt…
Đến cuối cùng, càng là đem đôi môi đỏ mọng ngậm vào trong miệng, hai tay ôm chặt lấy thân thể yêu kiều, hận không thể dung nhập nàng vào cơ thể mình…
Hải U Quỳnh dãy dụa kịch liệt, cái lưỡi điên cuồng trốn chạy vẫn không thoát khỏi hắn quấn quít, cảm giác ngọt ngào từ trong miệng truyền về khiến nàng mơ mơ hồ hồ, nhưng nghĩ đến bản thân rất có thể bị lừa gạt, nàng hận hận dùng hàm răng trắng ngọc cắn mạnh cái lưỡi hắn…
Máu tươi chảy dài trong miệng, Lạc Nam nén đau đơn dữ dội, diệu dàng hôn nàng không chịu buông tha…
Hải U Quỳnh vẫn lỳ lợm cắn, đến khi máu tươi hòa quyện cùng nước bọt, nụ hôn nồng nặc mùi tanh và ấm nóng của máu…
Thấy đôi mắt của hắn đang ôn nhu nhìn mình, nàng lúc này mới phát hiện hắn vậy mà vừa có thêm một con mắt…
“Chẳng lẽ hắn gặp phải chuyện gì?”
Trái tim vội vàng rung lên, thả lỏng hàm răng, mặc cho Lạc Nam xâm nhập…
Hắn chỉ ôm và hôn nàng, không dám làm ra hành động gì quá đà, lo lắng U Quỳnh lại suy nghĩ lung tung…
Hồi lâu sau…
Khi U Quỳnh cảm giác được máu của Lạc Nam vậy mà chảy ngày một nhiều, nàng hoảng sợ tỉnh táo lại, dùng lực đẩy mạnh đầu hắn ra…
Thấy nam nhân này khóe miệng đầy máu, lại đang thương tiếc nhìn mình, trái tim nàng như nhũn ra, muốn mở môi trách cứ nhưng không làm được…
“Thê tử…nàng đừng suy nghĩ lung tung, thời gian qua ta một phần là muốn để các nàng thích ứng nhà mới, cùng mấy lần gặp chuyện phiền toái…thật sự không phải ta không cần nàng…” Lạc Nam mặc kệ khoang miệng đầy máu của mình, trước hết vỗ về thê tử…nhìn vào mắt nàng giải thích…
Hải U Quỳnh nghe thấy hắn gặp nguy hiểm, lần đầu tiên giật mình quan sát lấy hắn, đánh giá xung quanh toàn thân hắn một vòng, phát hiện không gặp gì đáng ngại mới thở phào một hơi nhẹ nhõm…
“Yên tâm, nam nhân của nàng chẳng những hóa nạn thành an, còn đạt được đại tạo hóa…” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực ra vẻ khỏe mạnh, phát ra khí thế tu vi của mình…
“Hóa Thần Hậu Kỳ?” Hải U Quỳnh trừng mắt thốt lên, lần trước hắn còn chưa đột phá Hóa Thần đấy…
Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng càng thêm tê dại…chỉ trong một khoảng thời gian, tu vi phát triển cấp tốc như thế…nếu không trải qua cửu tử nhất sinh, làm sao có được thành quả như vậy?
“Sao ngươi không nói sớm? còn nguy hiểm hay không? kẻ thù cường đại không?” Mặc dù hắn hoàn hảo ngồi ở đây, nhưng Hải U Quỳnh trong lòng vẫn còn lo lắng, cảm giác uất ức không biết biến đi đâu mất tiêu…có lẽ nàng trách lầm hắn thật rồi…
“Phu quân giải quyết được mà…nếu ta có chuyện gì, ai sẽ chăm sóc thê tử của ta?” Lạc Nam cười không đứng đắn, ngậm miệng mở miệng đều là phu quân và thê tử, đem Hải U Quỳnh dỗ ngọt như ngâm trong chất mật…
“Hừ, Ai là thê tử của ngươi?” Hải U Quỳnh sắc mặt ửng đỏ, vô cùng mê người…
“Còn không phải xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?” Lạc Nam bế lấy nàng đặt ngồi lên đùi hắn, cưng chiều ngắm nhìn thê tử…
Càng nhìn càng thấy thích…U Quỳnh là một thục nữ quyến rũ vô song, đuôi cá tử sắc rực rỡ, trong nhân ngư tộc cũng thuộc top đầu…
Hải U Quỳnh cũng không phản kháng, cảm nhận được vật cứng ngắc dưới quần kia đỉnh lấy đuôi cá của mình, làm sắc mặt nàng hồng càng thêm hồng…
“Nhân Ngư các nàng có tập tục thành thân hay không? chúng ta lập tức tiến hành…” Lạc Nam hỏi thăm, hắn muốn dùng tất cả những gì mình có thể để bù đắp cho nàng…
Hải U Quỳnh lườm tên này một cái sẳn giọng nói: “Nhân Ngư chúng ta rất đơn giản, bị giống đực nào chạm vào đuôi, một là giết hắn…hai là gả cho hắn…”
Lạc Nam nghe vậy vui mừng hớn hở, cười ha ha nói: “Vậy mà dám nói mình không phải thê tử của phu quân, có muốn bị ăn gia pháp hay không?”
“Ngươi dám?” Hải U Quỳnh quơ quơ nắm đấm nhỏ trước mặt hắn ra vẻ uy hiếp…
Không hiểu vì sao, nhìn vẻ mặt ân cần của tên này, những suy nghĩ lung tung thời gian qua của nàng ném sạch lên chín tầng mây…
“Đây là lần đầu…phu quân bỏ qua, bất quá gia pháp có thể bỏ, nhưng thứ khác không thể…”
Lạc Nam nhếch miệng cười, bế lấy U Quỳnh theo kiểu công chúa, nhẹ nhàng nằm xuống trên giường ngọc trai…
LENG KENG…
Âm thanh ba mảnh vỏ sò rơi vãi xuống đất vang lên trong phòng, thân thể tuyệt mỹ ấy lại xuất hiện…
Hải U Quỳnh vô thức che chắn những nơi mẫn cảm, đuôi cá biến mất…một đôi chân thon dài xuất hiện…
“Thê tử, chỉ cần là của nàng ta đều thích…không cần phải cố thay đổi mình biết không?” Lạc Nam hôn nhẹ lên trán U Quỳnh thủ thỉ…
Hiển nhiên là nàng sợ hắn chê đuôi cá của mình, nên mới biến thành chân chiều chuộng hắn…
Nghe Lạc Nam nói vậy, U Quỳnh một lần nữa chuyển thành đuôi cá…trong lòng cảm động…
Ánh mắt hắn tỏa sáng, ôn nhu cúi đầu, ngậm lấy một nhũ hoa nơi bầu sửa căn tròn kia…
“Ưm…”
Hải U Quỳnh ưởn người, rên rỉ nỉ non một tiếng…
Lạc Nam một tay mơn trớn bầu ngực to tròn còn lại, tay kia đã tìm xuống đóa hoa thịt hồng hào nằm dưới vòng eo thon thả của nàng, ôn nhu vuốt ve…
Được hắn chăm sóc những nơi mẫn cảm, nàng oằn mình dữ dội trong làn nước, đôi môi hé mở gấp gáp nói:
“Vào đi…ta động tình rồi…” Hải U Quỳnh không có sự thẹn thùng của nhân loại, chỉ có sự bạo dạn và bản năng của Nhân Ngư tộc…
Nàng thả người bơi trong nước, rời khỏi giường ngọc trai…
Lạc Nam y phục nổ tung, để lộ thân thể trần truồng, vươn người bơi theo nàng…
U Quỳnh chủ động vòng tay ôm hắn, đuôi cá uyển chuyển lắc lư trong biển…
Nhìn thấy dương vật cứng ngắc kia, nàng thả người cuối đầu, hé môi ngậm lấy…chủ động dùng cái lưỡi trơn tuột của mình liếm láp…
Tất cả đều là bản năng của Nhân Ngư tộc các nàng, không cần hướng dẫn, không cần dạy dỗ…
Lạc Nam thả mình trong biển, cảm giác thê tử mở lòng chiều chuộng mình, quả thật sảng khoái đến cực điểm…
“Bảo bối, dùng ngực nàng…”
Hải U Quỳnh yêu kiều cắn nhẹ vào thân côn thịt một cái, ngoan ngoãn nâng lên bộ ngực, kẹp lấy thứ cứng ngắc kia…
Lạc Nam thoải mái hít sâu một hơi, quá mềm mại và căn tràn, dương vật hắn như lọt vào khe rãnh tuyệt nhất trần gian…cảm giác này chỉ từng Mộc Tử Âm mang lại…
Hồi lâu sau, khi dương căn Lạc Nam sắp bùng nổ, cũng là lúc nàng tách ra…chủ động vểnh lên đuôi cá…
Hắn bơi đến ôm chặt vòng eo nàng, côn thịt nhắm ngay nụ hoa kia, nhẹ nhàng tiến vào…
Áp lực của nước biển khiến hai người ôm chặt lấy nhau, U Quỳnh nhắm mắt, chuẩn bị tiếp nhận nam nhân tiến vào…
“Ưm, hừ…”
Khi thứ cứng cáp kia tiến sâu vào tử cung người phụ nữ, cũng là lúc hai âm thanh thỏa mãn vang lên…
“Thê tử, nàng tuyệt vời quá…ta yêu nàng…” Lạc Nam cảm nhận sự chật nít nồng nhiệt kia, khàn khàn mở miệng…
Hải U Quỳnh tựa đầu lên vai nam nhân, vòng eo và đuôi cá uyển chuyển lắc lư, hỗ trợ hắn đâm ra rút vào…
Trong lòng biển, nam tử nhân loại liên tục nhấp vào âm đạo mỹ nhân ngư, hai con người làm tình trong làn nước…
Mỗi cú nhấp của hắn đều tạo ra từng cơn sóng lăn tăn, cùng âm thanh rên rỉ nỉ non của nữ nhân, tiêu hồn đến cực hạn…
“Phu quân…thiếp sướng quá…” Hải U Quỳnh chủ động tìm đến môi Lạc Nam…
Nàng vươn ra đầu lưỡi trơn tuột diệu dàng liếm láp khắp khoang miệng hắn, động tác ôn nhu chiều chuộng đến cực hạn…
Lạc Nam thỏa mãn vô cùng, cảm giác gúc mắc trong lòng của nàng rốt cuộc tiêu tán, càng ra sức cày cấy trong âm đạo lầy lội của thê tử…
Lạch bạch…lạch bạch…
Không biết từ bao giờ, Hải U Quỳnh chuyển đổi đuôi cá thành chân người, xoay mông lại để hắn từ phía sau thúc mạnh vào…
Hai người một lần nữa trở về giường ngọc trai, Lạc Nam ra sức thúc mạnh…
“Chết thiếp…thiếp sắp ra rồi…thiếp muốn sinh con cho chàng…mở rộng Nhân Ngư tộc…” Hải U Quỳnh rên rỉ kịch liệt, gương mặt ửng hồng thở hổn hển nỉ non…
Lạc Nam thò tay nắm một bên vú thê tử nắn bóp, ra sức chạy nước rút…
“Hừ, hừ…ta ra…ra cùng nàng…”
“Vâng…ra cùng thiếp đi chàng…bắn vào bên trong thiếp…” Hải U Quỳnh sướng đến phát điên, âm tinh từ nơi tận cùng bắn mạnh mà ra…
Lạc Nam cảm nhận được âm đạo nàng triệt để siết chặt, gồng mình nhấp thêm vài chục cái, gồng mình bắn mạnh…
“AAA, nóng quá chàng ơi…thiếp sướng quá…huhu” U Quỳnh sướng muốn ngất đi, thứ dung dịch nóng hổi kia đã vào tận cùng tử cung nàng…
Hai người ôm nhau thở dốc, Hải U Quỳnh phát hiện mình thích đôi chân này, bởi vì như vậy nàng có thể dùng cả chân để ôm chặt lấy nam nhân…
Trước cửa căn phòng, một nữ tử tuyệt mỹ nhìn qua khoảng 25 26 tuổi, mái tóc xanh thẩm như đại dương bao la, nhìn sang Hải Linh Lung đang đứng bên cạnh chớp chớp mắt đẹp ngây ngô mở miệng:
“Linh Lung muội muội…bọn họ đang chơi trò gì? Nhìn qua có vẻ rất vui…”
….