"Cái này cho cô.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, mặt trời vẫn chưa lên, tuyết như những viên ngọc trai còn chưa tan hết, Diệp Cẩn Nhiên nhìn thấy Thiệu Tư Hữu đi ra từ chiếc xe Bugatti màu bạc đang đỗ trước cửa bệnh viện thì xoay người đưa cho Diệp Cẩn Niên một cái cạc, nói:
"Có thời gian qua chơi, tôi và cha tạm thời sẽ sống ở đó."
Diệp Cẩn Niên nhận lấy mắt sáng lên, nhìn địa chỉ ở phía trên, mặt tràn ra nụ cười sáng ngời, thấy Diệp Cẩn Nhiên hiểu ý, xoay người lái xe rời đi.
Cứ nhìn mãi theo bóng chiếc xe đã dần dần cách xa, Diệp Cẩn Niên đột nhiên cảm thấy trên vai ấm áp, vốn đã được bọc thật kín trong chiếc áo khoác, giờ lại được choàng thêm một chiếc áo nhung dài nữa, quay đầu lại, đập vào mắt cô là Thiệu Tư Hữu với bộ dáng cưng chiều đang tươi cười dịu dàng.
"Anh đến đây từ lúc nào vậy?" Diệp Cẩn Niên hỏi có chút kinh ngạc, nói chuyện trong điện thọai, rõ ràng cô đã nói Thiệu Tư Hữu không cần phải đến đây rồi, lúc này bữa tiệc trong nhà hẳn vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, có thể thấy được, anh đã bỏ tiệc chạy tới đây.
"Vừa mới đến thôi." Thiệu Tư Hữu mỉm cười kéo chiếc áo khoác vào cho Diệp Cẩn Niên, mở cửa xe dìu cô vào trong, sau đó mình cũng ngồi vào chỗ, cười nói: "Anh tới đón tiểu thọ tinh trốn nhà của chúng ta về."
"Em xin lỗi." Diệp Cẩn Niên lập tức cúi thấp đầu nhận lỗi. Tình hình lúc đó khẩn cấp, hơn nữa cũng là sợ mấy vị tân khách trong phòng tiệc phát hiện ra, cô là nhân vật chính của tối nay, không thể quay trở vào bên trong tìm viện binh được, Thiệu Tư Hữu lại không thể tách ra khỏi Thiệu Mục Ân, cũng chỉ đành gọi điện bảo Holkeri ra ngoài giúp một tay.
Diệp Cẩn Niên liếc nhìn tuyết rơi trên đất bên ngoài cửa sổ, những bông tuyết nhỏ như vậy, bên ngoài xe lại tích tụ một lớp dầy như thế, rõ ràng Thiệu Tư Hữu đã đến đây từ lâu rồi.
Diệp Cẩn Niên áy náy nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, cô nên ra ngoài sớm hơn.
Thiệu Tư Hữu có chút bất đắc dĩ, vuốt vuốt đầu Diệp Cẩn Niên, lên tiếng: "Xem xét một phần là vì sinh nhật của tiểu thọ tinh, lần sau không được như thế nữa, bây giờ chúng ta về nhà trước đã.”
Nói xong, Thiệu Tư Hữu khởi động xe.
Lúc này đã là rạng sáng, trong bữa tiệc Diệp Cẩn Niên đã uống không ít rượu, nên rất nhanh đã dựa vào chiếc đệm lót ở trên xe ngủ thiếp đi, đợi đến khi cô tỉnh lại, Thiệu Tư Hữu đã lái xe vào trong biệt thự nhà họ Thiệu.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Bữa tiệc đã kết thúc từ lâu, các tân khách đều đã lần lượt ra về, bởi vì sức khỏe của ông cụ Thiệu không cho phép, nên đã trở về phòng nghỉ ngơi từ lâu, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Thiệu Mục Ân đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa, trên người vẫn là bộ âu phục màu đen mặc lúc đánh đàn khi nãy, sắc mặt của cậu không tốt khiến cho đám người làm nữ đứng ngây ngốc ở trong đại sạnh có vẻ hơi luống cuống.
Bầu không khí ngột ngạt bị chấm dứt khi Diệp Cẩn Niên bước vào cửa, nghe được âm thanh từ cửa truyền đến, Thiệu Mục Ân lập tức nhìn về phía hai người đang đi vào.
Ánh đàn sáng trưng trong đại sảnh khiến cho Diệp Cẩn Niên có chút nhức mắt, cô khó chịu díp mắt lại, cơn buồn ngủ nồng đậm khiến cho bước đi của cô có chút chao đảo.
Thiệu Mục Ân khẽ cau mày, đứng dậy đi tới chỗ công tắc ở cửa sảnh điều chỉnh lại độ sáng trong căn phòng, mắt vẫn còn hơi đỏ mang theo thứ cảm xúc nào đó không nói lên thành lời nhìn về phía Diệp Cẩn Niên, ngay sau đó, ánh mắt Thiệu Mục Ân liền biến đổi, cậu chỉ vào cổ Diệp Cẩn Niên nói:
"Niên Nhạc Nhạc, vết thương này của em là như thế nào hả?"
Diệp Cẩn Niên vốn đang đứng cũng có thể ngủ được, dưới tiếng mắng mỏ giận dữ của tiểu tổ tông nhà họ Thiệu, ngay lập tức bị giật mình không nhỏ, cơn buồn ngủ mới vừa rồi nhất thời tan biến đi hơn một nửa.
Lúc vào cửa, cô theo phản xạ đưa luôn áo khoác cho nữ giúp việc nghênh đón ở cửa, Diệp Cẩn Niên đột nhiên nhớ ra, thân thể Niên Nhạc Nhạc này, chỉ cần có một va chạm nho nhỏ, thương tổn cũng liền trở thành nghiêm trọng, không cần soi gương cô cũng đoán được, nơi cổ bị Sở Nhược bóp lúc trong bệnh viện, vết thương nhất định sẽ rất rõ ràng.
Thiệu Tư Hữu ở một bên đã đổi áo khoác, nghe thấy câu nói của Thiệu Mục Ân, từ bên cạnh lập tức đi vòng qua trước người Diệp Cẩn Niên, khi thấy trên chiếc cổ trắng nõn của Diệp Cẩn Niên đột nhiên xuất hiện một vết tụ máu màu đỏ sẫm, ánh mắt lập tức trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Hơi thở thanh nhuận phả vào mặt, giọng nói bình tĩnh trước sau như một của Thiệu Tư Hữu vang lên, nhưng Diệp Cẩn Niên lại nghe ra, bên trong đó đang ẩn sâu cơn tức giận cuồn cuộn, đầu lập tức tỉnh táo, cô vô thức rụt người lại, cơ thể khẽ lùi về phía sau một bước.
"Ồ, đây chính là cái gọi là ưu thế mà anh với ông nội nói?" Thiệu Mục Ân lạnh lùng nhìn về phía Thiệu Tư Hữu, trong tròng mắt đen trong suốt đã từng hồn nhiên nổi lên tia giễu cợt: "Anh trai bảo vệ em thật đúng là tốt nha."
Nói xong, Thiệu Mục Ân xoay người bước nhanh về phòng.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Thiệu Tư Hữu không trả lời, tay kéo Diệp Cẩn Niên đi lên tầng, thần sắc trên mặt không thay đổi, nhưng Diệp Cẩn Niên có cảm giác ngón tay anh đang dùng sức.
Hai người vội vàng rời khỏi đại sảnh nên không nhìn thấy, từ cánh cửa vừa mới khép lại kia, cậu thiếu niên đi vào và quay ra, trên tay cầm một lọ thuốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo bóng lưng hai người đang đi lên trên tầng.
Trở về phòng, Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế trường kỷ để bôi thuốc, đầu rũ thấp xuống không nói câu nào.
Tóc bị rơi rớt xuống trước ngực, theo động tác của cô có chút cố ý che đậy vết thương trên cổ lại, hai tay xoắn vào nhau vẫn còn chưa kịp tháo dây lưng của bộ lễ phục ra, một bộ dáng vẻ của người đã làm sai.
Thiệu Tư Hữu nhìn cô bé trước mặt đột nhiên có bộ dáng phục tùng, tâm dao động, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ, cố ý làm ra vẻ tức giận đến dọa người, động tác bôi thuốc rất cẩn thận, môi vẫn mím chặt, nhìn Diệp Cẩn Niên có chút thấp thỏm.
"Anh, em không đau." Diệp Cẩn Niên thận trọng lên tiếng.
Cơ thể Niên Nhạc Nhạc này vô cùng yếu ớt, đối với một va chạm thông thường rất nhỏ, hiệu quả biểu hiện ra, nhất định sẽ hết sức oanh liệt, bốn năm trước trong biệt thự nhà họ Thiệu ở thành phố Kì Lâm cô cũng đã bị ngã thành ra như thế, bây giờ bị bóp cũng tạo thành vết bầm tím như vậy.
"Không đau?" Thiệu Tư Hữu nhíu nhíu mày, hơi hạ thấp người xuống bao phủ lấy cô, ngón tay dính thuốc mỡ trong suốt xoa xoa vào vết thương của cô, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Anh có kích động muốn ấn vào vết thương của cô, để cho cô bé mạnh miệng này một bài học, nhưng anh nỡ lòng nào đây.
"Về sau cách xa bà điên đó ra một chút." Khỏi cần Diệp Cẩn Niên trả lời, Thiệu Tư Hữu cũng đoán được ai là đầu sỏ, ở dưới tầm mắt của Diệp Cẩn Nhiên, Sở Nhược có thể làm thương tổn được Diệp Cẩn Niên, lại còn là vừa trải qua cuộc giải phẫu, cái kết quả này nằm ngoài dự đoán của anh.
Trong tròng mắt đen dịu dàng chợt thoáng qua một tia lạnh lùng, hung ác hiểm trá, rất nhanh đã lập tức bị vùi lấp.
"Em biết rồi." Diệp Cẩn Niên ngoan ngoãn đáp ứng, cũng đồng thời nhớ lại hành động của Sở Nhược lúc ở trong bệnh viện, động tác nhanh nhẹn, phản ứng thần tốc, cùng với việc biết trước được thân phận của gia tộc Bố Tư Nặc, cũng làm cho Diệp Cẩn Niên phải cảnh giác.
Thu thuốc mỡ lại, Thiệu Tư Hữu khẽ cười bất đắc dĩ một tiếng, miễn cưỡng lên tiếng: "Trừng phạt nhất định phải có, kết quả của việc bốc đồng đó… Phạt em, theo anh ngắm mặt trời mọc."
Diệp Cẩn Niên giương mắt lên có chút buồn bực, cô muốn nói, cô thật sự rất buồn ngủ…
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Mùa đông mặt trời mọc khá muộn, Thiệu Tư Hữu căn dặn người giúp việc nữ bưng sữa tươi nóng vào, thấy Diệp Cẩn Niên buồn ngủ tay đỡ ly sữa cũng lung la lung lay, anh có chút buồn cười, miệng giương lên thành một hình cung đẹp mắt, "Uống nhanh lên…, trời sắp sáng rồi."
Diệp Cẩn Niên miệng khẽ càu nhàu một tiếng, nhưng vẫn nghe lời uống sữa, sữa tươi nóng tan chảy trong dạ dày, hơi thở ấm áp từ trong cơ thể lan tràn ra, cơn buồn ngủ dần dần rút đi một chút, nhưng mí mắt vẫn nặng nề không mở ra được, cái đầu lười biếng tựa vào trên chiếc ghế dựa mềm mại, nửa ngón tay cũng không muốn động.
Nhìn cô từ từ uống hết ly sữa nóng, khóe miệng Thiệu Tư Hữu hiện lên nụ cười. Anh rất thích bộ dáng thi thoảng lơ đãng của Diệp Cẩn Niên, mang theo một loại mơ hồ ngây thơ lại không chút nào làm bộ.
Phía chân trời mặt trời đã nhú lên, căn biệt thự này của nhà họ Thiệu nằm ở vùng ngoại ô của Lâm Hải, là một nơi cực đẹp để ngắm mặt trời mọc.
Lúc mặt trời chuẩn bị phá vỡ chân trời trồi lên, Thiệu Tư Hữu lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhung hình vuông, bên trong đặt một chiếc lắc tay bạc.
Tạo hình dây leo xoắn xuýt, lồng vào nhau, ở giữa được điểm xuyết những cánh hoa màu tím nối tiếp trùng điệp, chỗ khuy cài được khảm một viên ngọc màu xanh chói mắt.
Nâng tay Diệp Cẩn Niên nhẹ nhàng đeo vào cho cô, nhìn bộ dáng cô ngủ say sưa, Thiệu Tư Hữu khẽ lắc lắc cô bé nhỏ mấy cái, sau đó trông thấy mắt cô khẽ mở ra một khe hở rồi lại nhanh chóng khép lại, ánh mặt trời tờ mờ sáng chiếu vào trong mắt cô, rất nhanh sau đó đã bị mi mắt che đậy lại.
Thiệu Tư Hữu cười cười bất đắc dĩ, cúi người nhẹ nhàng vén những sợi tóc rơi trên trán Diệp Cẩn Niên lên, đặt xuống một nụ hôn nhẹ, sau đó ôm ngang cô bé đang lâm vào giấc ngủ say lên, đặt cẩn thận lên trên giường.
Trong phòng vang lên tiếng nói tự độc thoại khe khẽ của anh:
"Như vậy cũng xem như đã thấy mặt trời mọc đi…"
*
Đến tận giữa trưa Diệp Cẩn Niên mới từ từ tỉnh giấc, ánh mặt trời men theo khe hở từ chiếc rèm trên cửa sổ rọi vào, một phòng ấm áp.
Vừa khẽ động đậy, Diệp Cẩn Niên liền phát hiện ra trên cổ tay mình có thêm cái gì đó, là một chiếc lắc tay bạc.
Hình như trước khi ngủ, Thiệu Tư Hữu nói phạt cô ngắm mặt trời mọc cùng anh, chiếc lắc tay này hẳn là anh đeo vào cho cô đi.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Những cánh hoa màu tím có hình bầu dục nối tiếp trùng điệp, Diệp Cẩn Niên không nhận ra được nó là loại hoa gì, cây thường xuân xoắn xuýt, lồng vào nhau cũng là loại cây cô rất thích, mà viên ngọc xanh có giá trị xa xỉ kia khiến cho cô cảm thấy có chút quen thuộc, hình như là…
Quang minh chi tâm! (Tâm của ánh sáng)
Mười năm trước, trong một cuộc bán đấu giá ở nước Pháp, viên Quang minh chi tâm đã được một người thần bí dùng cái giá trên trời để mua đi!
Viên Quang Minh Chi Tâm này từng là đồ vật được yêu thích của nữ hoàng thế kỷ trước, tương truyền nó từng được khảm trên vương miện của nữ hoàng, đại biểu cho ánh sáng mặt trời và sự cao quý. Cũng có lời đồn là, người sở hữu viên ‘Quang Minh Chi Tâm’ đeo nó trong ngày sinh nhật nghênh đón mặt trời mọc, sẽ được nữ thần ánh sáng che chở, tất cả những vận hạn trong sinh mạng sẽ được loại bỏ đi.
—— Phạt em ngắm mặt trời mọc cùng anh.
Hôm qua cô còn cho rằng Thiệu Tư Hữu bực cô, vì vậy anh mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Vân vê chiếc lắc trên cổ tay, cảm xúc lạnh lẽo lan ra từ đầu ngón tay, lại biến thành từng mảnh ấm áp, khóe môi hóa thành nụ cười rực rỡ, tươi đẹp, chiếc chăn trùm kín đầu, từ bên trong có tiếng cười vui sướng mơ hồ truyền ra.
*
Bữa cơm trưa chỉ có hai người Diệp Cẩn Niên và Thiệu Thiên Ngạo ăn, anh em nhà họ Thiệu có việc đều không có ở đây.
Đối với bữa tiệc ngày hôm qua, Thiệu Thiên Ngạo hết sức hài lòng với biểu hiện của Diệp Cẩn Niên, ông cười thương yêu hỏi vài câu, bởi vì sức khỏe không cho phép, ông không ở lại đến tận lúc bữa tiệc kết thúc, dưới sự sắp xếp tài tình của Thiệu Tư Hữu, ông cũng không phát hiện ra chuyện Diệp Cẩn Niên rời khỏi bữa tiệc.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Cẩn Niên nhân lúc Thiệu Thiên Ngạo ngủ trưa, bảo người chuẩn bị xe cho mình, nắm trong tay cái các Diệp Cẩn Nhiên đưa cho mình lúc rời đi, báo địa chỉ phía trên đó.
Cảnh vật bên ngoài xe không ngừng thụt lùi, trong đôi mắt Diệp Cẩn Niên tràn đầy ý cười mong đợi.