Hai giờ sáng, bệnh viện cực kỳ vắng vẻ, lạnh lẽo, Diệp Cẩn Niên một mình ngồi trên chiếc ghế gỗ bên ngoài phòng cấp cứu, bên cạnh là Diệp Cẩn Nhiên trong chiếc áo khoác màu vàng nhạt, đang đứng khoanh tay dựa người vào tường.
Nhớ đến cảnh tượng vừa xảy ra trong vườn hoa nhà họ Thiệu, Diệp Cẩn Nhiên trong bộ dạ hội màu bạc đột nhiên xuất hiện phía sau mình, vẻ lành lạnh cao quý giống như nữ thần Mặt Trăng, nhìn về phía Sở Nhược đang đau đớn rên rỉ trên đất, ánh mắt rét lạnh như băng.
"Nếu cô khuông muốn cứu, cũng không cần phải miễn cưỡng."
Diệp Cẩn Niên nghĩ, cô quả thật có rất nhiều lý do để không cứu Sở Nhược, vì cô, cũng là vì đứa bé của cô.
Nhưng rút cục đến cuối cùng, cô lại chọn cách cứu Sở Nhược.
Hình như kết quả như thế, Diệp Cẩn Nhiên đã đoán ra ngay từ đầu, lặng lẽ cùng cô dìu Sở Nhược máu me khắp người vào trong xe, lại tìm Holkeri cũng đang tham dự buổi tiệc đưa bọn họ đến bệnh viện dưới trướng của gia tộc Bố Tư Nặc.
Ánh đèn đỏ quỷ mị ở phòng cấp cứu, thi thoảng có người từ bên trong đi ra liền trở thành nơi phát ra âm thanh duy nhất trong cả hành lang.
Có lẽ chị em Diệp Cẩn Niên là trường hợp duy nhất trong cái bệnh viện này chẳng rào đón bác sĩ để hỏi han tình hình của người bệnh, mấy lần có y tá đi ra định trưng cầu ý kiến, đều phải kinh ngạc vì thái độ lạnh nhạt giống hệt nhau của các cô.
Sự thật là, từ khoảnh khắc chiếc xe ô tô cấp cứu tiến vào trong phòng cấp cứu, Diệp Cẩn Niên liền cảm thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ, cô không phải là cô gái đa cảm, buồn lo vô cớ, cứu Sở Nhược không chỉ vì cố kỵ bởi một sinh mệnh nhỏ vô tội giống như đó, mà nếu như ngay tại buổi dạ tiệc ở nhà họ Thiệu, Sở Nhược bị chết do không được chữa trị, thì phiền toái dẫn tới cũng sẽ không nhỏ.
"Bệnh nhân đã thoát khỏi cơn nguy hiểm đến tính mạng." Đèn phòng cấp cứu tắt, bác sĩ trưởng từ bên trong đi ra, hết sức vui mừng nhìn hai chị em nói, lại bất ngờ khi không nhìn thấy chút vui sướng nào trên mặt hai người.
"Do phần bụng bị chịu một đòn nghiêm trọng nên dẫn đến sinh non, e rằng phu nhân này về sau sẽ không thể sinh được nữa."
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Dừng một chút, vị bác sĩ sau khi nói nửa câu thăm dò, lại phát hiện, ngoài cô bé còn hơi nhỏ tuổi có lộ ra chút kinh ngạc ra, thì hai người giống như nhau không hề tỏ ra bất kỳ vẻ thương cảm nào. Tuy có chút nghi ngờ, nhưng người đưa bệnh nhân đến không có chất vấn gì, thì vị bác sĩ vẫn phải để lại số phòng bệnh bệnh nhân được chuyển đến.
Trong phòng bệnh VIP được bày biện sang trọng, Sở Nhược sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, ấn đường nhăn chặt vì đau đớn.
Diệp Cẩn Niên ngồi trên chiếc ghế sofa phía đối diện, gửi tin nhắn cho Thiệu Tư Hữu.
Cánh cửa bị chầm chậm đẩy ra, người y tá trẻ tuổi đẩy xe thuốc từ bên ngoài đi vào.
Vừa rồi đi cùng viện trưởng, Holkeri tự mình đến phòng bệnh thăm, thân phận của Diệp Cẩn Niên cũng đã được Holkeri công bố tại chỗ, khi biết được cô gái phương Đông mười tám tuổi này cũng là một trong những người được chờ đợi thừa kế của gia tộc Bố Tư Nặc, ngoài sự kinh ngạc ra, người y tá bắt đầu có vẻ thật cẩn trọng, dưới cái nhìn chăm chăm của Diệp Cẩn Niên, căng thẳng đến nỗi phạm sai lầm.
"Đây là cái gì?" Diệp Cẩn Niên chỉ chỉ vào tuýp thuốc màu cam người y tá đang định tiêm vào hỏi.
Người y tá lập tức dừng động tác, xoay người nghiêm cẩn đáp: "Tiểu thư, đây là thuốc trấn tĩnh giảm đau, lúc ở trong phòng giải phẫu, bác sĩ trưởng nhận thấy cảm xúc của bệnh nhân rất bất ổn, tiêu cực, cảm xúc tiêu cực quá cao, cho nên đã bảo tôi tiêm cho cô ấy…"
Nói cực nhanh xong đoạn này, người y tá vô cùng thấp thỏm rũ mắt xuống, bệnh viện này chỉ là một tài sản riêng hết sức tầm thường của gia tộc Bố Tư Nặc, trong vòng một ngày, cô ta được chạm trán đến hai nhân vật cấp cao, lại bị viện trưởng đặc biệt cử đến chăm sóc bệnh tình cho người của một trong hai vị cấp cao đó, đối mặt với tiểu công chúa trong truyền thuyết này, trái tim của cô ta quả thật không thể gánh vác nổi.
Nhìn bộ dáng đáng yêu của cô y tá, Diệp Cẩn Niên không nhịn được bật cười, ánh mắt quét qua Sở Nhược ấn đường đang nhíu chặt, từ từ lên tiếng: "Bệnh nhân này rất kiên cường, không sợ đau. //"
"Bác sĩ có nói khi nào cô ta sẽ tỉnh lại không?"
"Khoảng một tiếng ạ." Cô y tá sững người, một hồi lâu mới phải ứng kịp hiểu ra ý tứ của Diệp Cẩn Niên, vội vàng thu chỗ thuốc vừa rồi lại, còn hỏi thử một câu thăm dò: "Vậy thuốc trấn tĩnh này…"
"Cũng không cần, sức chịu đựng của cô ta cũng không tệ." Ánh mắt Diệp Cẩn Niên lóe lóe, cô nói.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Người đáng chết được bình an, người vô tội tính mạng lại không còn, không có kết quả nào tệ hơn kết quả này.
Cô y tá lanh lợi gật đầu, đẩy xe đi ra ngoài, thì ra tiểu thư không thích bệnh nhân này, cô ta tất nhiên sẽ báo cho mấy vị bác sĩ phụ trách chữa bệnh biết.
Điện thoại di động trong túi rung lên một cái, Diệp Cẩn Niên lấy ra xem, đối với tình hình bên này, Thiệu Tư Hữu đã hiểu đại khái, trách mắng mấy câu vì việc cô tự ý rời đi xong, lại cẩn thận dặn dò rất nhiều chuyện. Thiệu Mục Ân bên đó hẳn là đã quậy rất lợi hại, nếu không với tính cách của Thiệu Tư Hữu, nhất định sẽ đến đây tìm cô.
Ở nước Anh, mỗi một thành viên trong gia tộc Bố Tư Nặc đều được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, sự an toàn của cô có thể hoàn toàn yên tâm.
Người trên giường có vẻ như có dấu hiệu tỉnh lại, lông mi run rẩy như cánh chim, cuối cùng kéo ra một khe hở hoang mang.
Ánh mắt Sở Nhược nhìn khắp xung quanh phòng bệnh một vòng, lúc rơi trên người Diệp Cẩn Niên rõ ràng đã sáng lên, khi tầm mắt dần dần thanh tỉnh, chiếu ra không có người mình muốn gặp, trong mắt hiện rõ vẻ thất vọng.
Động tác này bị Diệp Cẩn Niên thu vào trong mắt, bên môi nụ cười giễu cợt khẽ giương lên.
Tỉnh lại, chuyện đầu tiên không phải là lo lắng đứa bé có còn hay không, mà là tìm kiếm bóng dáng của người đàn ông đó, xem ra, Sở Nhược đã biết trước được kết quả này, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy Sở Nhược thật sự không cẩn thận mà bị ngã xuống, thì Diệp Cẩn Niên nhất định sẽ nghi ngờ, vụ sinh non này chính là một vở kịch đã được Sở Nhược sắp xếp tỉ mỉ.
"Nhạc Nhạc, đứa bé của chị đã không còn phải không?" Đôi tay kia rút cuộc cũng mò xuống bụng mình, Sở Nhược với vẻ mặt tràn đầy nước mắt, nhìn về phía Diệp Cẩn Niên.
Nếu như là người khác với vẻ mặt như thế hỏi vấn đề này, có lẽ Diệp Cẩn Niên sẽ có chút không đành lòng, nhưng đổi lại, đối tượng là Sở Nhược, Diệp Cẩn Niên liền thể hiện rất thành thật.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
"Đúng là không còn."
Cô không định giấu giếm, huống hồ đương sự cũng không để ý như cô đã tưởng tượng. Trước đó, lúc ở trong bệnh viện, Sở Nhược đã cố tình để cho đám người Thiệu Tư Hữu biết tin mình có thai, cho thấy rõ ràng là cô ta muốn dùng đứa bé để ra oai, bất luận là có thể thuận lợi sinh đứa bé ra hay không, ít nhất sẽ không giống cô năm đó, im hơi lặng tiếng như vậy.
Đứa bé kia không còn, coi như cũng là chuyện tốt, từ khi còn trong bụng, đã bị mẹ đẻ tính kế triệt để cho cuộc sống rồi, đúng là xót xa.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà ông trời mới tước đoạt đi quyền làm mẹ của Sở Nhược.
"Không còn…" Sở Nhược lẩm bẩm lặp lại, từ từ nhắm mắt: "Không còn cũng tốt, anh ấy vốn cũng không muốn…"
Bờ môi tái nhợt treo nụ cười khổ nồng đậm, nước mắt từ khóe mắt Sở Nhược chảy xuống ướt gối, "Ít nhất, vẫn còn may mắn hơn Diệp Cẩn Niên một chút…"
Câu nói đột ngột truyền đến, khiến bước chân Diệp Cẩn Niên vốn định rời đi bỗng nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn bộ mặt đang treo vẻ đau khổ của Sở Nhược, nụ cười khổ đó khi lọt vào trong mắt, đối với cô, lại giống như thành ra khoa khoang.
"Đúng vậy, so với Diệp Cẩn Niên có lẽ cô may mắn hơn, ít nhất cô còn có thể nghe, có thể nói, có thể đi, hoạt động." Diệp Cẩn Niên gằn từng chữ, lạnh lùng lên tiếng, từ khóe môi giương lên ý cười có chút tàn nhẫn: "Nhưng năm năm cố gắng, cô vẫn không thể thay thế được cô ấy, có được vị trí bà chủ nhà Nam Cung, năm năm sau, cô càng mất đi tư cách đó. Bởi vì nhà Nam Cung nhất định sẽ không tiếp nhận một nữ chủ nhân không có khả năng sinh đẻ."
"Cô nói cái gì?" Sở Nhược đột nhiên mở to mắt, thuốc tê đã không còn, cơ thể có chút gắng gượng, trừng mắt nhìn Diệp Cẩn Niên không dám tin.
"Thứ cô vừa mới mất đi, chính là đứa con duy nhất đời này của cô." Diệp Cẩn Niên tin chắc Sở Nhược hiểu rất rõ câu nói của mình, nhưng nếu cô ta muốn nghe thêm một lần nữa, cô sẽ không keo kiệt mà lặp lại.
"Cô nói dối!" Sở Nhược tay dùng sức gạt toàn bộ đồ trên chiếc bàn cạnh giường xuống, sờ soạng tìm nút chuông báo ở mép giường, cô ta không được tin, một chữ cũng không được tin! Sau bao nhiêu năm cố gắng, cô ta đã lập được một kế hoạch hoàn hảo để có được vị trí đó, làm sao có thể! Sao có thể chứ!
Thế nhưng, khi ánh mắt rơi vào nút chuông báo động nhô ra, thì ngón tay Sở Nhược lại khựng lại nơi đó.
Hoa tường vi màu vàng! Ở bên trên chiếc đế của chuông báo, có một đóa tường vi màu vàng!
Rõ ràng là dấu hiệu của gia tộc Bố Tư Nặc!
"Nơi đây là bệnh viện riêng của nhà Bố Tư Nặc." Giọng nói hoàn toàn khẳng định, Sở Nhược giật mạnh đường dây của chuông báo, chất vấn: "Có phải cô cố tình không? Cô cố tình bảo bọn họ điều trị cho tôi thành ra như vậy, cố tình làm cho tôi mất khả năng?"
"Đúng vậy, chính là cô, là cô bảo bọn họ không giữ lại đứa con của tôi, là cô cố tình học thành dáng vẻ của Diệp Cẩn Niên quyến rũ Minh Húc, là cô, chính là cô!" Sở Nhược kích động rút kim tiêm trên tay ra, trong nhất thời, máu tươi theo lỗ kim chảy ra, nhỏ xuống bộ đồng phục bệnh nhân xanh trắng của cô ta, hai mắt đỏ ngầu tràn đầy sự oán hận điên cuồng, biểu cảm trên mặt dữ tợn giống hệt trong cái đêm mưa gió năm năm trước, khi đụng xe vào cô.
"Sao cô biết được thân phận của tôi ở nhà Bố Tư Nặc?" Diệp Cẩn Niên nhạy bén tìm ra được chút sơ hở trong lời nói của Sở Nhược, lúc Holkeri tuyên bố thân phận của mình, Sở Nhược đã theo Nam Cung Minh Húc ra khỏi phòng tiệc, cô ta căn bản không có cơ hội biết được những điều này, nếu như Sở Nhược đã biết được bối cảnh của Niên Nhạc Nhạc từ lâu…
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Bộ dáng mất hồn như vậy, chẳng biết từ lúc nào Sở Nhược đã đi đến trước mặt Diệp Cẩn Niên, tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Diệp Cẩn Niên đầy kinh ngạc!
Sau cuộc giải phẫu, Sở Nhược rất yếu ớt, nhưng thân thủ lại vẫn có thể nhanh nhẹn như vậy, thế lực sau lưng cô ta rút cuộc là thế lực nào đây!
Bất ngờ không có sự phòng bị, bị Sở Nhược đè xuống giường, Diệp Cẩn Niên có đủ khả năng đảo ngược tình thế bất lợi lúc này của mình. Nhưng khi ánh mắt băng qua nơi cánh tay của Sở Nhược, nhìn xuyên thấu tấm cửa kính, chiếu vào bóng dáng bên ngoài, thì trong mắt thoáng qua chút do dự.
Cô gái có vóc dáng cao gầy, tóc vấn lên cao, hẳn là chị gái Diệp Cẩn Nhiên của cô, mà người đi theo phía sau chị ấy…
Động tác phản kháng của Diệp Cẩn Niên đột nhiên dừng lại, chiếc cổ mảnh khảnh lập tức bị bàn tay của Sở Nhược áp chế.
"Cô đang làm cái gì hả!"
Cửa bị đẩy ra, hai bóng người Diệp Cẩn Nhiên và Nam Cung Minh Húc đồng thời lao vào, chia nhau tóm hai tay Sở Nhược kéo ra phía sau, Sở Nhược vừa mới trải qua cuộc giải phẫu cho dù có khỏe cũng lực bất tòng tâm, cơ thể ngã thẳng về phía sau.
Diệp Cẩn Niên ngã xuống giường, ôm cổ ra sức ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn bị ngột ngạt đến đỏ bừng, trong đôi mắt đen nhánh nổi lên một lớp sương mù.
"Ngay từ đầu đã khuyên cô không nên cứu cô ta rồi! Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, loại người như thế nào mới cùng một dạng với cấp trên, cái loại đoàn ông bao nuôi tình nhân! Vong ân phụ nghĩa cho là bổn phận, vô sỉ hèn hạ đã thành thói quen!" Diệp Cẩn Nhiên vừa kéo thân thể Diệp Cẩn Niên đang ho khan kịch liệt ôm vào trong ngực, vỗ vỗ phía sau lưng cho cô, vừa cay nghiệt chỉ trích, ánh mắt cũng hung hăng trừng Nam Cung Minh Húc, trong mắt tràn đầy vẻ châm biếm.
Bàn tay Nam Cung Minh Húc cũng định đỡ Diệp Cẩn Niên dậy bị khựng lại ở giữa, lúc hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy Sở Nhược với vẻ mặt dữ tợn đang đè lên trên người Niên Nhạc Nhạc, muốn đẩy cô vào chỗ chết, cơ thể vô thức vọt tới, cảm giác sợ hãi đó giống như quay trở về năm năm trước khi hắn biết được tin Niên Niên gặp chuyện không may…
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Diệp Cẩn Niên đã giảm bớt cơn ho, nhưng vẫn không muốn rút ra khỏi lồng ngực ấm áp, quen thuộc của chị gái, kèm với tiếng thở hổn hển, xuyên thấu qua bờ tóc mái xốc xếch, nhìn về phía Sở Nhược đang ngồi ngây ngốc dưới đất đầy khiêu khích.
Từ góc độ Nam Cung Minh Húc không nhìn thấy được, cùng lúc Sở Nhược bóp chặt cổ mình, tay của cô đã ấn vào huyệt vị trên tay Sở Nhược, dùng cách đó để khống chế lực bóp của Sở Nhược ở trên cổ mình, tuy rằng cũng đau đớn, hít thở không thông, nhưng tuyệt đối sẽ không tạo thành sự uy hiếp đến tính mạng.
Sở Nhược đương nhiên cũng phát hiện ra điểm này, cho nên cô ta cũng đã cố gắng thu hồi động tác lại, đáng tiếc, cô ta không kịp.
Có lẽ, đây là lần đầu tiên Nam Cung Minh Húc nhìn thấy Sở Nhược có bộ dáng mềm mại, yếu đuối điên cuồng đến như vậy, giờ đây hình tượng hoàn mỹ trong lòng hắn đã bị phá vỡ, ồ, xin lỗi nha, Diệp Cẩn Niên cô chính là cố tình đấy.
Trông thấy sắc mặt Nam Cung Minh Húc không ngừng biến đổi, bên môi Diệp Cẩn Niên nở nụ cười lạnh.
Nghe được tiếng y tá chạy tới, dưới sự gợi ý của Diệp Cẩn Niên, cô ta tiêm thuốc an thần cho Sở Nhược, đồng thời cũng giải thích về một đống lý luận chuyên ngành, đề nghị bệnh nhân nghỉ ngơi.
Sở Nhược nằm lại trên giường dần dần khôi phục bình tĩnh, trên khuôn mặt tái nhợt nước mắt giàn dụa, cẩn thận leo kéo tay áo Nam Cung Minh Húc, nghẹn ngào khóc.
"Minh Húc, con của chúng ta không còn…" Sở Nhược hai mắt đẫm lệ nhìn Nam Cung Minh Húc, giọng mũi nồng đậm nghẹn ngào, tiếng nói kèm với âm thanh nức nở làm cho đứt quãng: "Là em không tốt, không thể bảo vệ được con của chúng ta, là lỗi của em…"
"Em không nên bốc đồng tham dự bữa tiệc này, cũng không nên cố tình gây sự kéo anh ra vườn hoa, nếu như em không kéo anh đi, con của chúng ta có thể vẫn còn tốt, Minh Húc, là em không tốt…"
Nam Cung Minh Húc vốn định rút tay áo ra, dưới tiếng khót thút thít rõ ràng đã giảm sức lực của Sở Nhược, cuối cùng đành thở dài một cái thật sâu, để mặc cho cô ta nắm giữ động tác của mình.
Đứa con thứ hai của hắn đã ra đi.
~*~ Các bạn đang đọc truyện tại Diendanlequydon.com – Edit bởi Ngon gio nho ~*~
Tuy đó không phải là đứa con hắn mong đợi, nhưng tình cảnh này khiến cho hắn nhớ lại trước đây, lúc Niên Niên đang có thai được đưa vào bệnh viện cấp cứu, sự sống còn của đứa con trong bụng cô, có phải trước khi lâm vào cảnh hôn mê, cô cũng đã từng mang theo nỗi bi thương như vậy.
Lúc Diệp Cẩn Nhiên dìu Diệp Cẩn Niên cùng ra khỏi phòng bệnh, tiếng nức nở từ bên trong vẫn không ngừng vọng ra, khiến cho Diệp Cẩn Niên cười giễu cợt khinh thường.
Mỗi một câu nói đều là tự trách mình, lại rõ ràng đang nhấn mạnh đứa bé kia là bởi vì trước đó cô ta bị Nam Cung Minh Húc vung mới không còn. Sinh mạng vô tội đó dù đã không còn, nhưng vẫn không tránh được số kiếp bị Sở Nhược lợi dụng.
"Không định vạch trần cô ta?" Diệp Cẩn Nhiên dựa người vào vách tường, cau mày hỏi. Đứa bé của Sở Nhược rút cuộc tại sao không còn, cô cũng rất rõ.
"Vẫn chưa đến lúc." Diệp Cẩn Niên lắc đầu. Càng quan tâm sẽ càng sợ bị mất đi, phản ứng của Sở Nhược nhanh vội như vậy, có thể nhìn thấy được tâm tư của cô ta, trong ký ức trước đây của cô, cô ta luôn ngụy trang bởi vẻ yếu ớt để tranh thủ sự đồng tình, hình ảnh tấn công nhanh nhẹn, rất mạnh mẽ lúc nãy, khiến cho cái nhìn của Diệp Cẩn Niên có sự thay đổi thật lớn.
Quay đầu nhìn người đang nắm chặt ống tay áo của Nam Cung Minh Húc, khóe miệng Diệp Cẩn Niên giương lên ý cười giễu cợt.
Đúng là đã đánh giá thấp cô rồi, Sở Nhược.