Mục Chính Hi bảo cô ta tới đây làm gì chứ?
Lúc này, Lăng Tiêu Tường mỉm cười: “Chính Hi, anh sao vậy?"
Nghe thấy Lăng Tiêu Tường nói vậy, lúc này Mục Chính Hi mới lấy lại tinh thần, nhìn cô ta: “Sao vậy?"
"Sắc mặt anh không được tốt lắm!" Lăng Tiêu Tường nói.
Nhắc tới chuyện này, Mục Chính Hi vẫn liếc nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên, sau đó uống đồ uống của mình: “Có sao?"
Trông anh nói có vẻ không để ý.
Lăng Tiêu Tường thấy vậy, trong lòng chợt lạnh, không biết nên nói gì cho phải.
Mà bên này, Tống Kỳ dẫn theo Hạ Tịch Nghiên tới đón và chào hỏi mọi người, còn không quên giới thiệu Hạ Tịch Nghiên.
Giây phút đó, mơ hồ có cảm giác như đây là buổi đính hôn của bọn họ, Tống Kỳ là chú rể dẫn theo cô dâu của mình đi khắp nơi để nhận lấy lời chúc mừng!
Vừa nghĩ tới đây, bàn tay Mục Chính Hi cầm cốc càng siết chặt hơn, đôi mắt càng thêm u ám.
Đặc biệt là thấy Hạ Tịch Nghiên vừa đi cùng Tống Kỳ vừa mỉm cười giống như một cô dâu nhỏ, trong lòng anh lại thấy tức giận.
Anh ở bên cạnh nhìn Hạ Tịch Nghiên mà không hề kiêng nể, không hề suy nghĩ tới cảm nhận của Lăng Tiêu Tường. Còn Lăng Tiêu Tường lại nhìn Mục Chính Hi, cảm giác tim mình đau tới mức không sao thở được.
Cảm giác nhục nhã dần dâng lên trong lòng. Không ngờ chuyện cô ta đến đây lại biến thành dư thừa. Nghĩ vậy, viền mắt cô ta chợt ướt lúc nào.
"Em đi vệ sinh!" Lúc này, Lăng Tiêu Tường bỗng nhiên mở miệng và đi tới, đặt cốc ở bên cạnh anh.
Lúc này Mục Chính Hi mới quay đầu liếc nhìn cô ta. Lăng Tiêu Tường cuống quít đi sang bên cạnh.
Ai biết Mục Chính Hi chỉ liếc nhìn, cũng không nói gì. Lăng Tiêu Tường đi được nửa đường, khi quay đầu nhìn Mục Chính Hi, thấy ánh mắt anh vẫn nhìn Hạ Tịch Nghiên...
Giây phút đó, trái tim cô ta lạnh hết nửa...
Nước mắt đong đầy, cuối cùng hai tay cô ta siết chặt, xoay người đi sang bên cạnh.
Hạ Tịch Nghiên phát hiện, càng là trường hợp mình không thích thì trong cuộc sống của bạn lại phải gặp càng nhiều. Loading...
Hạ Tịch Nghiên rất không thích tham gia những trường hợp này, tiếc rằng cô lại phải tham gia hết lần này tới lần khác...
Tống Kỳ là người hướng dẫn của cô, anh từng giúp đỡ cô rất nhiều. Bây giờ anh về nước phát triển lại thiếu bạn nhảy, cô không có lý nào lại không giúp anh, chỉ là...
Ánh mắt sắc bén phía sau nhìn tới, hận không thể đóng băng cô, làm cô không sao thoải mái được...
Sau khi chào hỏi một lúc, vừa có chút thời gian nghỉ xả hơi, Tống Kỳ quay đầu nhìn Hạ Tịch Nghiên: “Thế nào? Em có mệt không?"
"Còn tạm được!" Hạ Tịch Nghiên không ngờ Tống Kỳ - một người vừa về nước phát triển lại mời được nhiều người có quyền thế như vậy.
Thấy Hạ Tịch Nghiên đi giày cao gót cao như vậy, Tống Kỳ mỉm cười: “Em mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát đi. Còn có rất nhiều người sắp tới, còn một đợt nữa đấy!"
"Một mình anh có ổn không?" Hạ Tịch Nghiên hỏi ngược lại. Phải thừa nhận, vừa nghe có thể nghỉ ngơi, trong lòng cô đã thật sự cao hứng, nhưng cô lại sợ Tống Kỳ chỉ có một người sẽ không ứng phó xuể.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Tống Kỳ vừa ân cần lại ga lăng mỉm cười: “Đương nhiên!"
"Vậy em... nghỉ ngơi một lát đã!" Vừa đi giày cao gót lại đứng mất nửa buổi như thế, Hạ Tịch Nghiên quả thật rất mệt mỏi. Quan trọng nhất chính là tầm mắt phía sau kia vẫn di chuyển theo cô, làm cô có cảm giác rất không được tự nhiên.
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Tống Kỳ gật đầu: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ lại tới tìm em!"
"Ừ!" Hạ Tịch Nghiên khẽ gật đầu. Đúng lúc đó lại có người tới, Hạ Tịch Nghiên nhìn anh: “Được rồi, anh mau đi đi!"
Thấy có người tới, Tống Kỳ khẽ gật đầu: “Em nghỉ ngơi đi!"
"Vâng!" Hạ Tịch Nghiên gật đầu. Tống Kỳ đi qua bên kia.