Ánh mắt của Mục Chính Hi vẫn dừng ở trên người của Hạ Tịch Nghiên.
Lúc nhìn thấy Mục Chính Hi đang nhìn Hạ Tịch Nghiên, trái tim của Lăng Tiêu Tường vẫn nhịn không được mà đau đớn.
Chỉ cần là Hạ Tịch Nghiên xuất hiện thì ánh mắt của anh sẽ dính ở trên người của cô...
Vậy còn cô ta thì sao?
Cô ta được xem là cái gì?
Nghĩ như vậy, trong lòng của cô ta không nhịn được mà đau đớn từng cơn.
Lúc này Tống Kỳ cũng đã chào hỏi với những người khác xong, nhìn thấy Mục Chính Hi, nhếch miệng thành một nụ cười ưu nhã, mang theo Hạ Tịch Nghiên đi đến đó.
“Tổng giám đốc Mục.” Khóe miệng của Tống Kỳ là nụ cười đắc thắng.
Nhìn thấy bọn họ cùng đi đến, lúc này Mục Chính Hi mới thu hồi ánh mắt lạnh lùng ở trên người của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng cũng lập tức câu lên thành một nụ cười.
“Tổng giám đốc Tống, ngày hôm nay anh chính là nhân vật chính, anh có thể làm lơ một chút được không?” Mục Chính Hi trực tiếp mở miệng nói, như là “Thầy giáo đang hỏi tội”.
Nghe thấy cái này, Tống Kỳ cười cười: “Đã làm lơ rồi, vậy thì cũng mời tổng giám đốc Mục quan tâm một chút.” Tống Kỳ cũng cười nói.
Hai người bọn họ nhìn nhau, đều ngầm hiểu mà cười cười.
Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó kéo cánh tay của Tống Kỳ, cô chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, cái gì cũng không dám nói, càng không nhìn Mục Chính Hi.
Cô có thể nghĩ đến cô lại không xong với Mục Chính Hi rồi!
Có thể nhìn ra được từ trong ánh mắt lúc nãy.
Lúc này Mục Chính Hi nhìn Tống Kỳ: “Tổng giám đốc Tống song hỷ lâm môn nha, thứ nhất là công ty đã khai trương, sau đó còn mang theo người của công ty tôi làm bạn gái, xem ra là sẽ có đủ thứ tin đồn từ mọi người bên ngoài rồi.” Lúc nói câu nói này, ánh mắt của Mục Chính Hi lại nhìn sang Hạ Tịch Nghiên ở bên cạnh.
Dù là không trực tiếp mở miệng hỏi cô, nhưng mà ánh mắt và giọng điệu đều là đang chất vấn.
Sao Tống Kỳ có thể không hiểu được ý của Mục Chính Hi, nhưng mà anh ta không muốn để cho Hạ Tịch Nghiên khó xử, mở miệng cười nói: “Tôi có thể thuận lợi xây dựng công ty, cũng phải cảm ơn tổng giám đốc Mục đã “giơ cao đánh khẽ”. Về phần Tịch Nghiên...” Nói đến cái này, anh thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hạ Tịch Nghiên: “Là do tôi đã mời cô ấy, ở đây, cô ấy là người quen thuộc với tôi nhất.”
Câu nói là người quen thuộc nhất.
Không thể nghi ngờ gì, là đang tuyên bố mối quan hệ giữa bọn họ. Loading...
Mục Chính Hi nghe thấy như vậy, sắc mặt rất không vui.
Mối quan hệ của bọn họ có thân hơn nữa, cũng thân thiết bằng mối quan hệ của bọn họ hay sao?
Trước đó bọn họ còn là vợ chồng nữa đó!
Mặc dù là nghĩ như vậy, nhưng mà Mục Chính Hi sẽ không thể không có phong độ mà nói ra như thế.
Nhìn bọn họ, Mục Chính Hi nhếch miệng tạo thành một nụ cười: “Tổng giám đốc Tống hiểu là được rồi.” Đương nhiên là anh đang trả lời câu nói phía trước.
Hạ Tịch Nghiên và Lăng Tiêu Tường đều đứng ở đó nghe, lúc này mới phát hiện trong lời nói có ý khác.
Mục Chính Hi là người thông minh đến cỡ nào, lúc nào nên nói cái gì, lúc nào không nên nói cái gì, sao anh lại không biết được.
Lúc này cơ mặt của Hạ Tịch Nghiên co rút lại, Mục Chính Hi quả thật không khiêm tốn mà.
Tống Kỳ cũng không để ý đến, cười cười: “Tổng giám đốc Mục, các người cứ tùy ý, tôi còn phải đi chào hỏi mọi người.”
Mục Chính Hi nhướng nhướng mày, một dáng vẻ tùy ý: “Anh cứ bận đi.”
Nói thì là nói như vậy, nhưng mà ánh mắt của anh vẫn lơ đãng quét nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên.
Thế là Tống Kỳ và Hạ Tịch Nghiên cùng nhau đi khỏi.
Lúc này nhân viên phục vụ đi ngang qua, Mục Chính Hi lấy một ly rượu từ trên khay, Lăng Tiêu Tường cũng bưng lấy một ly, hai người đứng ở đó uống rượu, nhưng mà ánh mắt của Mục Chính Hi lại không hề rời khỏi người của Hạ Tịch Nghiên một giây phút nào.
Lăng Tiêu Tường đột nhiên cảm giác được mình rất dư thừa.