Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1338: Anh họ ăn cướp



Dương Thần ngồi máy bay quay về Yến Kinh, trong lòng không khỏi nhớ tới Ngọc Tuyết Ngưng ở tầng một Thông Thiên tháp, rốt cuộc cùng tên què kia đánh tới trình độ cuồng loạn nghịch tiên gì.

Dương Thần cảm thấy Ngọc Tuyết Ngưng không phải loại phụ nữ nhiệt huyết xông lên đầu, làm việc bất chấp hậu quả. Bà ta hẳn là có quyết định của chính mình, cho nên tận lực muốn giữ phương diện suy nghĩ.

Ít nhất, xem ra bây giờ, Văn Thao là không theo mình đi ra, đây tính là tin tốt. Nói cách khác, hiện giờ bản thân thật không có chút biện pháp nào đối đầu với gã.

Vân Miểu đã sớm về Yến Kinh hồi báo tin tức Dương Thần quay lại, Dương gia tự nhiên cũng nhận được thông báo, đây đối với Dương gia mà nói, không thể không nói là tin tức ủng hộ lòng người.

Không khí vốn còn căng thẳng, vì Dương Thần trở về mà trở nên bình lặng.

Các gia tộc, giới chính trị và thế lực quân đội như hổ rình mồi cũng đều không còn giữ ánh mắt như hổ đói lúc trước, mà trở nên ngoan ngoãn.

Không ít người trong lòng muốn hộc máu, hỗn thế ma đầu này, tự nhiên khiến người ta một hồi vui mừng, quả nhiên là tai họa ngàn năm, không dễ dàng tiêu đời như vậy…

Xem ra trời không tuyệt Dương gia, vẫn chỉ có thể tiếp tục chịu đựng…

Chẳng qua, đám người tâm cơ sâu lại tò mò, Dương Thần rốt cuộc là đi đâu, sao lại mai danh ẩn tích một thời gian dài như vậy rồi sống lại.

Bất luận thế nào, vừa lúc thời điểm nghênh đón giao thừa, toàn bộ Dương phủ giăng đèn kết qua, ngọn đèn huy hoàng, hiện giờ có thể nói là song hỷ lâm môn.

Toàn bộ Thân vệ quân Dương gia bởi vì không khí căng thẳng lúc trước, lúc này đều được giải tỏa. Tinh thần có vẻ phá lệ thoải mái, ngoài đại viện hai cánh quân chỉnh tề, rõ ràng là nói cho toàn bộ Yến Kinh, đang chờ người nào đó trở về.

Quách Tuyết Hoa biết con trai mình bình an trở về, dường như chạy vọt tới từ đường thắp hương dập đầu liệt tổ liệt tông Dương gia, khiến Dương Phá Quân luôn tĩnh lặng cũng liên tục cười khổ.

Nhưng thấy vợ tóc trên đầu thêm vài phần bạc trắng, Dương Phá Quân như thế nào cũng cười không nổi.

Cái chết của Dương Liệt là chấn động quá lớn với Quách Tuyết Loa, bà sinh tổng cộng hai đứa con trai, nếu một đứa cũng không còn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ sợ sẽ khiến người phụ nữ sống quá nửa trăm nuổi sụp đổ mất.

Vì thế, Dương Phá Quân vừa thương vừa hận đối với việc Dương Thần trở về, thương chính là vì tiểu tử này bình an trở về, hận chính là trong thời điểm này tại sao có thể đi hơn nửa tháng không thấy bóng dáng?

Dương Công Minh mấy ngày qua cũng có dịp giãn mày, cười dài phân phó người dưới làm nhiều thịt dê, chờ Dương Thần quay về ăn ngon một bữa. Tuy đến cuối cùng hơn nửa đều là vào bụng Lam Lam.

Lão nhân tinh thần từ trước đến nay không tệ, nhưng vài ngày này trọng trách đè nặng, khó tránh khỏi vài phần tiều tụy.

Trong nhà phân phó người làm tới hậu viện báo cho Thiếu phu nhân, Lâm Nhược Khê lúc nghe được tin tức này, đang tắm nước ấm cho Lam Lam, chai xà phòng tắm trên tay liền rơi vào trong bồn tắm.

Bé mập nhặt cái chai lên, lại thấy vành mắt mẹ đỏ hồng, bộ dáng có chút muốn khóc, thật biết điều mà dùng khuôn mặt phì nộn của mình cọ cọ vào cánh tay Lâm Nhược Khê, lấy lòng đồng thời an ủi.

Lâm Nhược Khê ánh mắt nhìn con gái, biểu tình tuy không nhìn ra là gì, nội tâm lại là sóng to dữ dội. Ngoài mừng như điên ra, còn nhiều hơn vài phần thần sắc kích động và chờ đợi, còn mang theo một tia bất an.

Rất nhanh, tin tức này mấy người Đường Uyển cũng biết được, cũng khiến các cô nhẹ nhàng thở ra. Mà mấy cô gái ở Trung Hải lại không hề biết, thời gian hơn hai tuần, người đàn ông mà các cô yêu đã ở Quỷ Môn quan dạo một vòng.

Lúc máy bay đưa Dương Thần quay lại Yến Kinh, lại là Viên Dã lái xe tới đón.

Vợ chồng Dương Tiệp Dư mang theo Viên Dã vẫn ở lại Yến Kinh, sau khi mừng năm mới mới quay về Trung Hải, vốn tưởng rằng đây là những ngày hòa thuận vui vẻ, nhưng lại qua một cách kinh hồn táng quỷ.

Viên Dã khó tránh khỏi hỏi Dương Thần gần đây xảy ra chuyện gì, Dương Thần cho cậu ta một ánh mắt trắng để cậu ta không nên hỏi thì đừng hỏi.

Lúc về tới đại viện Dương gia là gần giữa trưa, bãi đỗ xe rộng lớn trước cửa đã đỗ hàng loạt các loại xe sang trọng, hiển nhiên là không ít người giả bộ tới hỏi thăm, kỳ thực là xác nhận Dương Thần có thật sự trở về không.

Sau khi chiếc Mercedes Benz S600 dừng lại, hai người không vội vã mà đi xuống.

- Hắc hắc, anh Thần, xem ra không ít người chỉ mong sao anh không trở lại.

Viên Dã mấy ngày nay theo cha mẹ trà trộn trong vòng luẩn quẩn Yến Kinh cũng thành thục không ít.

Dương Thần nhìn chiếc gương trong xe, sờ sờ cằm, lơ mơ nói:

- Có thuốc không?

Viên Dã tuy không hút, nhưng vì trong vài trường hợp phải đối phó, trong xe vẫn có một cây Hoàng Hạc Lâu, đưa cho Dương Thần một bao.

Dương Thần trực tiếp lấy toàn bộ, trừng mắt nói:

- Tiểu tử thối, rõ ràng có cả một cây còn chỉ đưa một bao, đồ keo kiệt, không tiền đồ…

Viên Dã khóc không ra nước mắt, tại anh không nói rõ mà.

Nhiều ngày không hút thuốc, cuối cùng là từ cõi chết sống lại trở về với thế giới quen thuộc, Dương Thần sao có thể không thả lỏng tâm tình, vì thế cơn nghiện thuốc lá lại tái phát.

Chẳng qua là loại thuốc lá sa hoa này không đủ cảm giác kích thích, làm cho Dương Thần có chút tiếc nuối.

Sau khi ngậm ở ngoài miệng, Dương Thần theo bản năng muốn dùng Chân nguyên để châm lửa, lại nghĩ không đúng, chính mình thiếu chút nữa lại phạm sai lầm lớn, đành phải rầm rì “mượn” cái bật lửa từ chỗ Viên Dã kia.

Những ngày không thể động tới tu vi đúng là không tiện, Dương Thần có chút khó chịu nghĩ.

Sửa sang lại kiểu tóc, Dương Thần nhìn y phục trên người, bởi vì lâu rồi chưa thay, ở Thục Sơn đã bị người khác thay thành một thân áo xám quần đen mộc mạc, giày đều bị đổi thành một đôi giày vải.

Dương Thần không khỏi phiêu mắt nhìn Viên Dã một thân tây trang Giorgio Armani màu đen, liền hề hề mở hàm răng đều muốn lộ ra cả lợi, khiến Viên Dã đều cười tới có chút khó coi.

- Tiểu tử, cởi quần áo ra.

- Để làm gì, anh Thần… Em không có khẩu vị đó….

Viên Dã khẩn trương nói.

- Nói bậy cái gì, cái mông trắng của chú giữ lại cho nha đầu Đường Đường đi, anh thấy bộ trang phục này và chú không ra thể thống gì, cho anh mượn dùng chút, chú không thấy mấy người đó chờ anh hoa lệ trở về sao, không lấy chút dáng vẻ sao được.

Dương Thần đã mặc kệ phản kháng của Viên Dã, tự mình động thủ lột xuống.

Viên Dã khổ than tấm lòng vàng không được báo đáp, sớm biết đã không đi đón rồi, thật sự là ông anh họ ăn cướp, ngay cả em họ mình đều không tha.

Giờ khắc này, trong phòng khách lớn tiền viện Dương gia, Dương Công Minh đang tự nhiên ngồi vị trí ông chủ, cầm chén trà yên lặng chờ đợi.

Những người trong Dương gia khác đều trông mong. Lâm Nhược Khê thì ôm Lam Lam đứng bên cạnh Quách Tuyết Hoa.

Bé mập thấy cha trở về mà thu hút nhiều người tới như vậy, hoàn toàn không hứng thú, trên tay chỉ cầm một bao thịt bò khô không biết ai cho, mùi thơm nồng.

Mà hai bên phòng khách, đến từ chi thứ của Dương gia và Tộc trưởng của vài dòng họ, cùng với những đại biểu gia tộc khác ở Yến Kinh và các cán bộ tướng lĩnh quân đội, tới hơn chục người.

Trong đó, làm người khác chú ý nhất, không thể nghi ngờ là sau khi nhận được tin, lập tức buông xuống công việc để tới trước tiên – Ninh Quang Diệu.

Nhưng khiến không ít người khó hiểu chính là, Ninh Quang Diệu đứng phía sau một gã đẹp trai mặc tây trang trắng, một đầu tóc dài, bộ dáng mắt cao hơn đầu, tựa hồ lười phản ứng với bất kỳ kẻ nào.

Một gã Thân vệ tiến vào đại sảnh báo cáo:

- Nguyên soái, xe của Dương Thần thiếu gia đã ở bên ngoài, nhưng không biết vì sao vẫn chưa xuống xe.

- Đi giục đi, nhiều người quan tâm chờ nó như vậy.

Dương Công Minh khoát tay, trong giọng nói có thêm vài phần ý tứ khác.

Quách Tuyết Hoa đứng phía sau đều ước gì mình có thể tự đi mở cửa cho con trai, nhưng chỉ có thể ngước cổ lên lo lắng suông.

Chốc lát sau, cửa lớn rốt cuộc có động tĩnh, khoảnh khắc một thân ảnh quen thuộc bước vào cửa, không ít người đều ngừng thở.

Đầu tóc rối bời nhưng vẫn thu hút như cũ, đeo kính đen lớn “mượn” được từ chỗ Viên Dã, che khuất nửa khuôn mặt, ngoài miệng cắn nửa điếu thuốc lá, phụt lên khói trắng.

Một thân áo màu xám đã đổi thành áo sơ mi “mượn” của Viên Dã, khoác áo khoác đen, bởi vì không có cùng size giày nên giày da đã được mang như “dép lê”, cứ như vậy mà đi trên nền đá tạo nên âm thanh "lẹp xẹp lẹp xẹp", bước theo hình chữ bát (八) đi vào phòng khách.

Thần thái vốn nghiêm túc trên mặt mọi người vào giờ khắc này toàn bộ sụp đổ, phần lớn là không nhịn được cười, biểu tình quái đản vì mạnh mẽ áp chế để không cười.

Mà ngay cả Quách Tuyết Hoa vốn vô cùng kích động, nhìn thấy bộ dáng của con trai đều ngơ ngác đứng tại chỗ không biết nên nói cái gì mới tốt.

- Ha ha, nhiều người như vậy chờ tôi ăn cơm sao? Nhân duyên của tôi xem ra không tồi nha, các đồng chí vất vả rồi! Ha ha… Ai da, đây không phải là Bộ trưởng Vương sao? Ai dzô, Tướng quân Lý cũng tới…

Dương Thần vừa bỏ kính đen xuống vừa vào cửa, cùng đám quan viên và đại biểu chỉ có quan hệ quen biết đó nắm tay, thật giống như lãnh đạo tới an ủi quần chúng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv