Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1337: Một đêm trở lại trước khi giải phóng



Đang lúc Vân Miểu không biết làm sao cho phải đã thấy Dương Thần hét xong một hơi, tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực, hai mắt trắng dã, hôn mê đi!

Lúc này, nghe được động tĩnh rất nhiều thành viên Viêm Hoàng thiết lữ cùng đệ tử Thục Sơn đều chạy ra, thấy Vân Miểu bên cạnh Tỏa Yêu tháp và một nam một nữ trên mặt đất, không dấu diếm lộ ra vẻ kinh nghi.

Vân Miểu nhảy về phía trước một cách kịch liệt, ánh mắt lóe ra phân phó nói:

- Đưa Dương thiếu gia và Tuệ Lâm vào nhà trong nghỉ ngơi, thông báo cho Tướng quân, nói người đã trở lại…

Vài thành viên Viêm Hoàng thiết lữ không chút do dự làm theo, cũng không dám hỏi đây là có chuyện gì, chẳng sợ khó hiểu như nào.

Vân Miểu híp mắt đánh giá Tỏa Yêu tháp một lát, nghi ngờ chồng chất…



Cũng không ai biết, giờ khắc này, trong biển thần thức của Dương Thần đang phát sinh một trận giằng co tranh giành.

Bên trong một mảnh hỗn độn hư vô, Dương Thần lại lần nữa gặp được Hỗn Độn hóa thành bộ dạngchính mình , mà lúc này đây, hình ảnh Hỗn Độn càng rõ ràng cùng thực chất hóa, so với lần trước, có thể thấy mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Dương Thần cảm giác được thân ảnh của chính mình đang không ngừng bị lôi kéo, lôi kéo hướng về phía Hỗn Độn. Cứ tiếp tục như vậy, mình chắc chắn sẽ bị dung hợp, đổi lại mà nói, chính là bị thôn tính!

- Thằng nhóc, không ngờ tới phải không, 99 Tử Thanh Thần Lôi tuy là dị lôi, nhưng lại là một lực thiên địa tinh thuần nhất biến thành, hiện giờ đã bị bản tôn thôn tính hơn phân nửa, xem ngươi còn tranh đấu với bản tôn như nào!

Hỗn Độn nhe răng cười nói.

Dương Thần dựa vào lực ý chí cứng như sắt thép, khống chế được Nguyên thần của mình, trong lòng đang hận nghiến răng.

Thời điểm mình ra khỏi tháp, vì tránh cho Tử Thanh Thần Lôi tạo thành đả kích tính hủy diệt với mình và Tuệ Lâm, đã rơi vào đường cùng, chỉ có thể để Hỗn Độn đi thôn tính thần lôi này.

Nhưng không ngờ, đối với Hỗn Độn mà nói, Tử Thanh Thần Lôi này không hề mang tới tổn tương gì, vẫn là “Vật đại bổ” nó yêu thích nhất!

Tử Thanh Thần Lôi chính là linh khí được hội tụ từ trời đất Vạn Yêu Giới, diễn hóa thành thể tinh túy, trân quý dị thường, xem như là bị Hỗn Độn có được lợi

Cứ như vậy, nguyên khí Hỗn Độn trong quá trình bay ra từ trong tháp đã nhanh chóng phục hồi như cũ, hiện giờ đã muốn lớn đến trình độ cực kỳ nguy hiểm.

Dương Thần cảm giác được, chính mình đã không thể hoàn toàn trấn áp Hỗn Độn, chính mình chỉ cần cho nó một khe hở nhỏ, liền khó bảo toàn cuối cùng có thể nắm được quyền khống chế thân thể mình!

Đến lúc đó, Nguyên thần của mình sẽ bị Hỗn Độn thôn tính, chính mình cũng không thể lại là chính mình nữa!

Đây tuyệt đối là thứ Dương Thần không dám tưởng tượng, cũng là việc hắn không thể tiếp nhận… Việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.

- Sao rồi, tiểu tử, ngươi còn chưa chịu thua sao… Cống hiến thân thể phàm nhân cho bản tôn, đây là vinh quanh vô thượng của ngươi.

Hỗn Độn tà ác nhếch miệng nói.

Dương Thần cười nhạo:

- Rắm chó không kêu, chẳng qua chỉ là một con súc sinh bị phong ấn, không ngoan ngoãn làm nô tài của ta, còn mưu toan ăn mãnh, cút mau!

Hỗn Độn bị mắng mặt lúc đỏ lúc trắng, giận quá hóa cười,

- Được… Bản tôn xem ngươi có thể chống đỡ bao lâu! Hiện giờ bản tôn đã khôi phục được không ít nguyên khí, ngươi chỉ cần hơi động chân nguyên, bản tôn có thể khiến chân nguyên của ngươi hỗn loạn. Đến lúc đó, tẩu hỏa nhập ma rồi, bản tôn tự nhiên sẽ khống chế được thân thể ngươi.

- Tiểu tử, loại như ngươi, thì đừng có dùng đến tu vi của mình, xem ngươi có thể sống trên đời hay không!

- Hắc hắc, bản tôn lại tinh tường biết rõ, người muốn ăn thịt của ngươi, uống máu của ngươi, trên đời này không ít. Nếu ngươi biết điều, thì ngoan ngoãn để bản tôn chiếm thân thể ngươi, như vậy, ai cũng không thể động đến ngươi…

Dương Thần biết thằng nhãi này nói rất đúng, nó một khi đã khôi phục tới trình độ nhất định, ỷ vào việc đóng quân trong đan điền của mình, chính mình hơi dùng chút chân nguyên là có thể khiến đan điền của mình long trời lở đất.

Âm thầm hối hận, lúc trước nếu không chạm vào Hỗn Độn đỉnh này, sẽ không rước lấy kinh bỉ này.

Thế nhưng, nếu như không có Hỗn Độn đỉnh, chỉ sợ chính mình cũng không có cách sống đến hiện tại.

Hỗn Độn tựa hồ đã đắc ý hoan hỉ, chỉ chờ Dương Thần bất đắc dĩ giao ra quyền khống chế, chờ bị nó thôn tính. Cho nên chưa nói vài câu đã không khẩu chiến với Dương Thần, yên lặng rút về thần thức.

Dương Thần cuối cùng vì bảo vệ nguyên thần của mình, sau khi hồi phục quyết tâm, cảm thấy cơ thể rõ ràng.

Từ từ mở mắt ra, hít lấy vài hơi không khí mới mẻ.

Xuất hiện trước mắt, là dung nhan vui vẻ cùng kích động, lê hoa đái vũ.

- Dương đại ca, anh cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tuệ Lâm lau nước mắt, hốc mắt đều khóc đến có phần sưng lên.

Cô mặc thanh bào thanh lịch, mái tóc đen nhánh rối bời, còn chưa chuẩn bị chút gì cho mình.

- Tuệ Lâm.

Dương Thần khẽ nói,

- May mà em không sao…

Từ từ đứng dậy, Dương Thần nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình ở trong một gian phòng, theo bản năng dùng tu vi muốn tản ra thần thức tìm tòi các vị trí…

Nhưng vừa mới động dùng đến Chân nguyên trong đan điền, Dương Thần liền cảm thấy một trận đau đớn ở đầu!

Thần hồn chấn động, trong khoảnh khắc trống rỗng, nguyên thần thiếu chút thất thủ!

Dương Thần vội vàng dừng việc dùng tới Chân nguyên, mà sử dụng công pháp “Vãng niệm diễn sinh kinh”, tiến hành điều trị trấn áp một lần mới có thể khôi phục lại.

Nhưng một hồi này cũng khiến Dương Thần toàn thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch

Tuệ Lâm sợ tới mức thất kinh, bàn tay trắng nõn sờ sờ trán Dương Thần:

- Dương đại ca, anh không sao chứ? Sao sắc mặt đột nhiên lại khó coi vậy?

Dương Thần cũng không dám nói với cô, chính mình vừa không kịp phản ứng, thiếu chút nữa để Hỗn Độn chui vào chỗ trống, cười ngây ngô nói:

- Nhớ tới tình hình trong tháp, lòng vẫn còn sợ hãi.

Tuệ Lâm đơn thuần tin là thật, rất đồng tình gật gật đầu, có thể tưởng tượng mình cùng Dương Thần kề sát một đường bay ra như vậy, cộng thêm việc trải qua khảo nghiệm sinh tử, lại ngọt ngào tới có chút mặt đỏ.

Dương Thần cũng không chú ý tới tư thái kiều diễm ngượng ngùng của cô, trong lòng vẫn đang buồn bực tình cảnh này của mình.

Xem ra, Hỗn Độn không hề phô trương thanh thế, chính mình bây giờ đừng nói là gây chiến, chỉ cần hơi dùng một chút Chân nguyên lực đều đã tạo cơ hội cho nó “Tạo phản”.

Như vậy trở đi, há lại không phải mình sẽ bó tay bó chân sao?

Tuy nói thân thể này tố chất và kỹ xảo chiến đâu đều hung tàn, nhưng so với tu vi Độ Kiếp kỳ, thực nghĩ là nữ Huyện lệnh “Một đêm trở lại thời trước khi giải phóng”!

Cũng may, chính mình đã ra ngoài, “Không gian pháp tắc” lại có thể sử dụng, chính mình có lẽ nên dùng chút tâm tư cân nhắc bộ tuyệt học của Chư thần này, thật muốn có thể luyện đến loại tình trạng như Athena, tu vi Độ Kiếp kỳ cũng không đủ nhìn.

Đương Nhiên, Dương Thần không phải vô tâm cứ như vậy buông tha một thân tu vi có được không dễ, chính là tạm thời cũng không nghĩ ra biện pháp an toàn nào để trấn áp Hỗn Độn, đành phải từ từ nghĩ.

Nhìn quen sóng gió lớn rồi, trải qua ngăn trở cũng không phải mới một hai lần, Dương Thần còn chưa bị chuyện này làm cho không gượng dậy nổi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hy vọng lại về thôi

Vứt sang một bên buồn phiền và không vui, Dương Thần hỏi Tuệ Lâm đây là nơi nào, tình hình như nào.

Thì ra, sau khi Vân Miểu phát hiện ra hai người, để hai người quay về sương phòng trong Thục Sơn nghỉ ngơi.

Tuệ Lâm mấy giờ sau liền tỉnh lại, nhưng Dương Thần vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, còn luôn lộ ra biểu tình dữ tợn.

Vân Miểu biết đây không thể dùng ngoại lực để hỗ trợ, vì thế tính chờ một chút xem tình huống ra sao.

Đã qua một ngày một đêm, Dương Thần cuối cùng cũng tỉnh lại.

- Dương đại ca, bây giờ đã là ngày 8 tháng 2 rồi, chúng ta ở trong Vạn Yêu Giới hơn nửa tháng, thời gian bên trong quả nhiên là đồng bộ với bên ngoài.

Tuệ Lâm vui vẻ nói.

Dương Thần lặng lẽ nhắc mãi một lúc,

- Ngày 8, đây không phải là hai ngày nữa là qua năm mới sao?

- Đúng vậy, cho nên bà nội nói chúng ta đến thật đúng lúc, nói chờ anh tỉnh rồi sẽ quay về Yến Kinh mừng năm mới.

Tuệ Lâm giờ phút này đã quên hết mọi ưu sầu, rạng rỡ bước vào cuộc sống mới.

Dương Thần cười gật gật đầu, nhớ tới cái gì, hỏi:

- Em nói cho bà biết chuyện chúng ta ở Vạn Yêu Giới?

- Dạ, bà nội hỏi em, em liền nói, việc này… hẳn là không sao chứ.

Tuệ Lâm thật cẩn thận nói.

Dương Thần biết Tuệ Lâm hiểu biết có hạn, tỏ ý cũng không lo ngại để cô yên tâm.

Đối với người của Viêm Hoàng thiết lữ mà nói, Vạn Yêu giới cách bọn họ quá xa, có thể cũng chỉ là được ghi lại trong hồ sơ tuyệt mật, sẽ không truy đến cùng.

Chỉ là, Tỏa Yêu tháp này chỉ sợ về sau phải đặc biệt nghiêm kín, miễn để lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì.

Vân Miểu sư thái nhìn thấy Dương Thần tỉnh lại, cũng nhẹ nhàng thở ra, đối với tình cảnh khó xử hiện giờ của Dương Thần, bà cũng không thể nhận ra, chỉ là thúc giục Dương Thần nhanh chóng quay về để Yến Kinh yên ổn trở lại.

Dương Thần hiện giờ không thể lại dùng Chân nguyên để bay, chỉ có thể chọn các ngồi máy bay để quay về Yến Kinh, điều này khiến Vân Miểu và Tuệ Lâm đều cảm thấy không hiểu ra sao, sao lại hiền lành thế nhỉ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv