Trải qua chuyện lần trước, trong lòng Thẩm Lệ cũng hiểu rõ, họ và Giang Vũ Thừa đại khái cũng không thể quay lại.
Họ không thể lại như trước đây, vẫn có thể cùng nhau đơn giản ăn cơm nói chuyện như bạn bè.
Mọi người đều đã thay đổi.
Cuộc điện thoại này, nhận hay không nhận...
Thẩm Lệ không nghĩ tới, có một ngày cô sẽ vì chuyện có nhận điện thoại hay không mà xoắn xuýt.
Giang Vũ Thừa xem ra vô cùng kiên nhẫn, giống như cô không nhận thì cuộc gọi sẽ luôn reo, cho tới khi bị cúp tự động thì thôi.
Thẩm Lệ rốt cuộc vẫn không nhẫn tâm, lựa chọn nhận điện thoại.
“Tiểu Lệ.” Giọng Giang Vũ Thừa truyền từ trong điện thoại ra, bổi cảnh bên đầu anh ta rất yên tĩnh, cũng rất trống trải.
Hẳn là đang trong một căn phòng trống lớn, nói chuyện cũng có tiếng vang.
“Có chuyện sao?” Thẩm Lệ không định hàn huyên với anh ta.
Giang Vũ Thừa sẽ gọi điện thoại cho cô, hẳn cũng không phải đến hàn huyên với cô.
Nếu chỉ là hàn huyên mà thôi, anh ta có thể gửi tin nhắn trên messenger cho cô, gọi điện thoại hàn huyên thế này, mọi người đều chỉ sẽ càng thêm ngượng ngùng mà thôi.
Giang Vũ Thừa cười một tiếng, tiếng cười mang theo bất đắc dĩ: “Là có chút chuyện, muốn gặp mặt với em.”
“Có chuyện gì không thể nói trong điện thoại?” Thẩm Lệ không quá muốn đụng mặt với Giang Vũ Thừa nữa.
Nếu không cần thiết, tốt nhất là không gặp.
Mọi người đều đã thay đổi rồi, vậy thì ai sống cuộc sống người nấy là tốt nhất.
Lần gần đây nhất cô gặp Giang Vũ Thừa, cảm thấy anh ta có thể là gặp phải chuyện gì đó, nhưng lúc đó Giang Vũ Thừa không nói gì cả.
Trôi qua lâu như vậy, bản thân Thẩm Lệ cũng gặp phải một số chuyện, cô cảm thấy, với quan hệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ của họ, mọi người hiểu nhau như vậy, nếu Giang Vũ Thừa thật sự có chuyện, thật sự cần sự giúp đỡ của họ, anh trực tiếp mở miệng, cô và Cố Tri Dân có thể giúp nhất định sẽ giúp anh ta.
Nhưng Giang Vũ Thừa chưa từng nói gì cả.
Hoặc có lẽ chuyện anh ta gặp phải sớm đã được giải quyết rồi.
Thẩm Lệ cảm thấy, Giang Vũ Thừa đại khái là cảm thấy cô không kiên nhẫn, cho nên anh ta im lặng, một lúc cũng không mở miệng nói chuyện.
Lúc sự kiên nhẫn của Thẩm Lệ sắp dùng cạn, Giang Vũ Thừa mới lại mở miệng: “Là một số chuyện chỉ có thể gặp mặt nói.”
Giọng điệu anh ta trầm thấp vài phần, Thẩm Lệ khẽ nhíu mày.
“Chuyện em không muốn để Cố Tri Dân biết, anh cảm thấy chúng ta vẫn là gặp mặt nói chuyện tốt hơn.” Giang Vũ Thừa như đoán được Thẩm Lệ sẽ không cự tuyệt, nói xong bèn hỏi: “Em muốn hẹn gặp ở đâu, Kim Hải được không?”
Đáy lòng Thẩm Lệ giật nảy: “Đổi chỗ đi.”
Ở Kim Hải, cực kỳ có khả năng sẽ gặp phải Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân thường sẽ có tụ họp ở Kim Hải.
Mà chuyện Giang Vũ Thừa nói cô không muốn Cố Tri Dân biết, cũng chỉ có chuyện đó mà thôi.
Chuyện đó, cô giấu nhiều năm như vậy, cuối cùng quyết định bỏ xuống, ngoại trừ từng nói với Hạ Diệp Chi, không có người thứ ba biết.
Giang Vũ Thừa từ đâu biết được?
Cũng đã nhiều năm như vậy trôi qua, tại sao còn sẽ có người biết.
Trong lòng Thẩm Lệ có chút loạn, cũng không chú ý nghe Giang Vũ Thừa nói hẹn ở đâu: “Anh gửi địa chỉ cho tôi là được rồi.”
Cúp máy, Thẩm Lệ nắm điện thoại xuất thần.
Cô còn đang nghĩ, rốt cuộc có phải chuyện đó không.
Cũng có khả năng không phải chuyện đó đi?
Giang Vũ Thừa lúc đó đã đến thành phố Kinh Dương học, học được hai năm thì xuất ngoại, sao có thể biết chuyện của cô chứ?
Nhất định là cô nghĩ nhiều rồi, nhất định không phải chuyện cô nghĩ.
“Chị Tiểu Lệ?”
Giọng Cố Mãn Mãn kéo suy nghĩ của Thẩm Lệ quay lại: “Cái gì?”
Cố Mãn Mãn chỉ chỉ điện thoại cô: “Điện thoại chị reo, hình như là anh họ gọi tới.”