Ký xong cần chụp ảnh chung, Lệ Tây Tước vừa khéo lại đứng bên cạnh Thẩm Lệ.
Lúc chụp chung xong xuống đài, lại phải xuống bậc thang, ánh đèn hơi tối, Thẩm Lệ xuống hơi chậm, Vũ Tường ở sau lưng, vươn tay ra đỡ cánh tay cô.
Thẩm Lệ do dự một lát vẫn là kêu Lệ Tây Tước đỡ.
Ánh đèn nơi này quá tối, thảm đỏ cũng không bằng phẳng lắm, giày cao gót của cô lại khá cao, hễ không cẩn thận vấp ngã, vậy thì thật sự sẽ lên đầu đề của giới giải trí.
Xuống bậc thang, Lệ Tây Tước liền lập tức buông tay, vô cùng lịch lãm.
“Cảm ơn.” Thẩm Lệ quay đầu, cười cảm ơn.
Trong giới giải trí không thiếu những chàng trai đẹp trai như Lệ Tây Tước, nhưng những cậu nhóc chu đáo và có ánh mắt như Lệ Tây Tước lại không nhiều.
Nói thẳng, lăn lộn trong giới này, chỉ mặt thôi cũng không được.
Mặt đẹp cũng chỉ là một chiếc vé vào cửa mà thôi.
Nếu không, trước khi Thẩm Lệ vào Thịnh Hải, cũng không cần chịu đựng nhiều năm như vậy.
Cô cảm thấy, đứa nhỏ Lệ Tây Tước này, tiền đồ vô hạn.
Sau đó, lúc ngồi xuống, không biết là vô tình hay là cố ý, Lệ Tây Tước liền ngồi hàng sau Thẩm Lệ, vừa khéo lại là vị trí sau lưng cô, giữa cậu ta có vài tiền bối không quen, còn khom người áp tới hỏi Thẩm Lệ một chút.
Thẩm Lệ đương nhiên giải đáp cho cậu ta.
...
Hoạt động đến chín giờ kết thúc.
Thẩm Lệ quay về hậu trường, lại chào hỏi với vài minh tinh và người làm việc trong giới có quen biết, lúc về đã gần mười giờ rồi.
Về tới xe bảo mẫu, Thẩm Lệ mệt đến mức vừa lên xe đã trực tiếp co ro.
“Uống chút nước.” Cố Mãn Mãn đưa bình nước cho cô, lại vươn tay đấm lưng cho cô.
Thẩm Lệ mấy năm nay quay không ít phim, lưng cũng không tốt lắm, đứng lâu ngồi lâu đều sẽ đau.
“Điện thoại của chị đâu?” Thẩm Lệ uống nước, đưa bình cho Cố Mãn Mãn, liền hỏi cô ấy đòi điện thoại.
Cố Mãn Mãn vội lấy điện thoại ra đưa cho Thẩm Lệ, hỏi cô: “Đòi điện thoại gấp như vậy, là đang đợi tin nhắn hay điện thoại của ai sao?”
Cố Mãn Mãn đương nhiên biết là Cố Tri Dân, chỉ là cố ý trêu Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liếc nhìn cô ấy: “Con nhỏ này to gan rồi, còn trêu chị?”
“Không có.” Cố Mãn Mãn tiếp tục đấm lưng cho cô, nói: “Trước đó anh họ có gọi tới một cú điện thoại, hỏi có phải chị đã vào rồi không, lúc nào kết thúc, vốn nói sẽ đến đón chị, nhưng hình như có chuyện gì quấn lấy.”
“Ừa.” Thẩm Lệ hời hợt đáp một tiếng, mở messenger.
Cố Tri Dân trả lời messenger cô gửi trước đó: “Tùy thời xin đợi.”
Mặc dù chỉ là bốn chữ, nhưng Thẩm Lệ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bất cần lúc anh gửi tin nhắn.
“Bên em kết thúc rồi, bây giờ liền có thể đi ăn cơm.” Thẩm Lệ gửi messenger cho anh.
Nhưng Cố Tri Dân vẫn không lập tức trả lời, cô bất giác lướt nhìn thời gian trả lời của tin nhắn trước đó, phát hiện là một tiếng trước mới trả lời.
Một tiếng trước, cũng chính là hơn tám giờ? Thời gian đó cách cô gửi tin nhắn cho Cố Tri Dân đã qua gần ba bốn tiếng rồi đi.
Cố Tri Dân trễ vậy mới trả lời.
Anh hôm nay bận gì chứ?
Thẩm Lệ đang muốn trực tiếp gọi điện thoại cho Cố Tri Dân hỏi, thì có người gọi điện thoại cho cô.
Liếc nhìn, là dãy số quen thuộc.
Là Giang Vũ Thừa gọi tới.
Khoảng thời gian này rất bận rộn, cô cũng sắp quên mất Giang Vũ Thừa rồi.
Có lẽ sau khi mọi người trưởng thành, ai bận việc nấy, chỉ cần không phải người có thể thường xuyên nhìn thấy trong sinh hoạt ngày thường thì rất khó nhớ ra.