Tống Thần Vũ không để bộ dạng sợ hãi của bọn họ vào mắt chỉ nói: “Đuổi hết đi, thay người mới.”
“Được.” Lê Vương không dị nghị gì chỉ thực thi mệnh lệnh của Tống Thần Vũ.
Thế nhưng những người kia nghe vậy lại hối hả, sợ hãi: “Thiếu gia, xin đừng đuổi chúng tôi đi, tôi xin cậu đấy, chúng tôi cần công việc này.”
Tống Thần Vũ hoàn toàn không nghe lời bọn họ mà bước xuống dưới, bọn họ ùa tới muốn cầu xin lại bị Lê Vương chặn lại: “Họa từ miệng mà ra, các người không quản tốt miệng mình có cầu xin cũng vô dụng, thiếu gia các người đuổi đi đã là nhẹ đấy, nếu còn cầu xin tôi e các người không còn lưỡi nói chuyện đâu.”
Đám người bị lời nói của Lê Vương dọa sợ, không ai còn dám lên tiếng nói cái gì, nhưng vẫn có người không cam lòng: “Quản gia, chúng tôi, chúng tôi chỉ lỡ miệng nói mấy câu không hay về thiếu phu nhân thôi, như vậy cũng bị đuổi đi sao?”
Lê Vương nhìn cô gái trẻ cỡ tầm 20 tuổi chặc lưỡi: “Chắc cô mới vào hả?”
“Vâng, tôi vào được hai tháng.” Cô gái thừa nhận.
“Hai tháng cũng đủ để hiểu quy củ ở đây rồi vậy mà còn vi phạm không thể trách ai.”
“Nhưng mà…”
“Cô nói nữa cũng vô dụng thôi, đây là bài học cho các ngươi, không phải ai cũng có thể nói xấu đâu, huống chi đối tượng còn là nữ chủ nhân của các cô.” Lê Vương chẹp miệng vài tiếng, người của Chu Thượng tuyển vào chẳng trách vô pháp vô thiên.
Cô gái bị nói đến á khẩu hai tay siết chặt, không nghĩ mình mới vào đã bị đuổi đi.
Một người khác đột nhiên nói: “Quản gia, ngài thân quen với thiếu gia có thể nói giúp chúng tôi mấy câu không?”
“Tôi thì không thể giúp gì các cô, lời nói của tôi không có phân lượng với cậu ta nhưng có người có thể giúp, chỉ là không biết các cô có dám mở miệng cầu xin hay không thôi.” Lê Vương như có như không nói, coi như mách nước cho bọn họ.
Người kia hỏi: “Xin quản gia chỉ điểm, không biết người đó là ai?”
Lê Vương nhìn một lượt bọn họ lại nói: “Ồ, người đó không phải ai khác, chính là cái người mà cái cô nói là hồ ly tinh đấy.”
Nói xong Lê Vương hứng thú nhìn sắc mặt của đám người lần lượt biến đổi, hắn cũng không đứng lâu mà rời đi.
Lại nói ở dưới phòng ăn không khí lại vô cùng ngượng ngạo vì sự có mặt của Tống Thần Vũ, bà Bích bình thường nhát gan, sợ sệt lúc này đây ngồi chung bàn với người được xem là con rể lại không dám cầm lấy đôi đũa, cũng không biết phải nói thế nào.
Sợ mẹ mình đói bụng Đỗ Lan Hương cầm đũa gắp thức ăn cho bà nói: “Mẹ à, mau ăn đi.”
“Cái đó…” Bà Bích nhìn Tống Thần Vũ có chút dè chừng.
Đỗ Lan Hương cũng biết bà ngại ngùng Tống Thần Vũ, liền bảo: “Mẹ không cần để ý anh ấy.”
“Nhưng, nhưng mà…” Bà không thể nào bỏ qua sự tồn tại của anh.
Tống Thần Vũ lại thản nhiên như không có gì Đỗ Lan Hương buộc phải lên tiếng: “Mẹ tôi ở đây không phiền đến anh chứ?”
“Không phiền.” Tống Thần Vũ nhả ra hai chữ.
Người đàn ông này đúng thật là… Không thể nói thêm một câu sao?
Đỗ Lan Hương đột nhiên xích lại gần anh nói nhỏ: “Mẹ tôi ngại anh ở đây, một là anh nói cái gì đó cho mẹ tôi yên tâm, hai là tôi đưa bà ấy ra ngoài ăn, anh chọn đi.”
Nghe vậy Tống Thần Vũ hơi cau mày lại nhìn bà Bích nói: “Mẹ vợ cứ ăn tự nhiên, ở đây không thiếu thức ăn.”
Sau câu nói của anh hai người phụ nữ có những biểu cảm khác nhau, Đỗ Lan Hương không nghĩ anh lại xưng hô hai tiếng mẹ vợ, còn bà Bích lại có chút gượng gạo nói: “Được, được, cảm, cảm ơn cậu.”
Ba người bắt đầu ăn cơm thì Lê Vương xuống tới, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy câu nói của Tống Thần Vũ, khóe mắt có chút giật giật.
Theo sau hắn là một đám người hầu gồm bốn người, bọn họ đến trước bàn ăn đột nhiên quỳ xuống đồng thanh nói: “Thiếu phu nhân, chúng tôi sai rồi, xin cô nói với thiếu gia một tiếng đừng đuổi chúng tôi đi.”
Đỗ Lan Hương đang gắp con tôm bỏ vào miệng thì bị hành động của bọn họ làm cho giật mình, con tôm rơi lại trong chén.
Sắc mặt của Tống Thần Vũ không vui lạnh giọng quát: “Cút hết ra ngoài.”
Bốn cô hầu dù sợ hãi nhưng vẫn quỳ ở đó, Lê Vương bình thường sẽ ra lệnh cho người lôi kéo họ đi nhưng lúc này hắn lại đứng yên tại chỗ, bởi vì hắn muốn xem kịch vui.
Đỗ Lan Hương nhìn bốn người trước mặt, trong đây có hai người thường xuyên nhìn cô không vừa mắt, còn kéo bè kéo cánh nói xấu cô, Đỗ Lan Hương biết nhưng làm ngơ như không thấy gì.
Đột nhiên bọn họ lại quỳ trước mặt cô Đỗ Lan Hương khó hiểu hỏi: “Các người đang làm cái gì?”
Một người đại diện cho những người còn lại nói: “Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia muốn đuổi chúng tôi đi, xin cô nói giúp một câu.”
“Ồ, anh ấy vì sao muốn đuổi các người?” Đỗ Lan Hương có chút ngoài ý muốn, ánh mắt hơi liếc về phía Tống Thần Vũ, anh lại vì cô mà đuổi người làm sao, chuyện lạ rồi.
Cô gái ậm ừ có chút khó nói, khuôn mặt vô cùng rối rắm, lại nhìn ba đồng phạm của mình, bọn họ ai nấy đều cúi mặt không có ý định mở miệng.
Cuối cùng cô ta cũng phải ngậm ngùi nói: “Chúng tôi, chúng tôi lỡ miệng nói xấu cô bị thiếu gia nghe thấy.”
Đỗ Lan Hương cảm thấy có chút ý vị, lại cố tình hỏi: “Các người đã nói xấu gì tôi?”
“Tôi, chúng tôi…” Hai tay cô gái vò lấy góc áo, hiển nhiên không dám nói ra miệng, sợ tội càng thêm tội, cũng sợ Đỗ Lan Hương ghi thù không giúp bọn họ.
Nhìn dáng vẻ này của cô gái Đỗ Lan Hương cười nhẹ: “Nói đi, tôi sẽ không làm gì cô đâu.”
“Tôi không dám.” Cô gái kia sợ hãi.
“Không dám? Nói nghe thật hay, lẽ nào các cô chỉ dám nói xấu sau lưng thôi sao?” Đỗ Lan Hương nhìn chằm chằm vào bọn họ nhưng chẳng có ai dám nhìn cô.
Đám người câm như hến, cô cũng không vội, nhân cơ hội này cũng giết gà dọa khỉ một phen.
“Các cô nói xấu tôi lại cầu xin tôi nói giúp cho các cô, tôi muốn hỏi các cô lấy đâu ra tự tin đó vậy?”
Câu hỏi của Đỗ Lan Hương thật sự rất hiểm, Lê Vương âm thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
“Tôi biết cô lương thiện, khoan dung, xin hãy bỏ qua cho chúng tôi lần này, sau này chúng tôi không dám nữa, khó khăn lắm chúng tôi mới kiếm được công việc này, không thể nào để mất được, xin cô đấy, nhà chúng tôi cô cùng khó khăn, người nuôi mẹ già, người nuôi em đi học, thậm chí còn phải nuôi một đại gia đình, cô thương xót chúng tôi đi mà.” Một người lên tiếng trước những người còn lại mới xúm xụm cầu xin.
“Chúng tôi cầu xin cô, cầu xin cô.”
Công việc giúp việc này bên ngoài không thiếu nhưng trả lương cao cũng chỉ có vài ba chỗ, biệt thự Hoa Sơn Trà là một trong số đó nên bọn họ luyến tiếc đồng lương này.
“Có việc thì cầu xin lúc không có việc các cô xem tôi là gì?” Đỗ Lan Hương không mềm lòng trước lời cầu xin của bọn họ chỉ lạnh lùng hỏi.
“Chúng tôi, chúng tôi…” Không ai nói được nên lời.
Bà Bích bị cảnh này làm cho choáng ngợp, bà nhìn sang cô nói: “Lan Hương, chuyện này…”
“Mẹ cứ ăn cơm đi, chuyện này để con giải quyết.”
Nói rồi cô nhìn bọn họ nói: “Quy tắc trong biệt thự này chắc các người đã ghi nhớ rồi, ai đó nói cho tôi biết nói xấu gia chủ thì đáng tội gì?”
Bốn người không ai lên tiếng Đỗ Lan Hương đành phải chỉ định, cô tiến đến chỗ cô gái đầu tiên nói: “Cô, thử nói tôi nghe xem.”
Người này bị chỉ định bắt đầu chột dạ, ấp úng nói: “Dạ, thưa, thưa thiếu phu nhân, nói, nói xấu gia chủ nhẹ sẽ bị cắt lương đuổi khỏi biệt thự, nặng, nặng sẽ bị cắt lưỡi.”
Giọng nói cô gái càng lúc càng nhỏ, Đỗ Lan Hương vẫn nghe được, cô không đọc quy tắc của căn biệt thự này nhưng cũng biết vài điều, trong đó có điều này.
Người ra hình phạt cũng khá độc ác, mà người này không ai khác là Tống Thần Vũ, đúng là nam phụ phản diện không chừa cho người đường sống.
“Tốt lắm, các người đã nắm rõ quy tắc vậy còn dám phạm phải gan cũng không nhỏ đâu, có điều nếu các người đã thành tâm cầu xin tôi sẽ cho các người một đường sống.”
“Thật, thật sao? Cảm ơn cô, cảm ơn cô.”
“Khoan, đừng vội cảm ơn, tôi còn chưa nói xong đâu.” Đỗ Lan Hương như có như không nhìn bọn họ.