Lúc đón Hương Tuyết về cô ta nhìn thấy trên người con bé đầy vết hằn của roi cùng vết bầm tím, cô có thể đoán ra Hương Tuyết bị hành hạ thế nào nên cô mới đặc biệt dặn dò không để cho nó làm bậy lần nữa.
“Hừ, cũng tại cô ta mà em mới ra nông nỗi này, chị, em hận cô ta.” Hương Tuyết nghiến răng nói.
Hương Minh nghe vậy có chút kinh sợ, Hương Tuyết chỉ gặp Trịnh Lan Hương có một lần tại sao lại đến nỗi hận người ta?
Hương Minh nhìn Hương Tuyết hận ý trong mắt vẫn chưa tan, cô lại nói: “Hận thì có ích gì, em đó, sống thoáng hơn một chút đừng vì chị mà hại bản thân không có đường lui.”
“Chị, sao chị dễ dãi quá vậy, chị phải giành lại thiếu chủ chứ.” Hương Tuyết nắm lấy tay chị gái nói.
“Vô ích thôi, bây giờ tim anh ấy đã có người khác rồi chị chen vào không được.” Hương Minh vẫn ý thức được điều này, cho nên khi về nước cô vẫn chưa thể hiện gì với Tống Thần Vũ, hơn nữa chứng kiến một màn ân ái của bọn họ cô biết mình đã không còn cơ hội gì.1
“Không đúng, thiếu chủ sao có thể yêu người khác được, không phải chị nói lúc trước hai người vô cùng tốt sao? Anh ấy không thể nào dễ dàng quên chị được, chắc chắn là do người phụ nữ kia.” Hương Tuyết vẫn cố chấp với suy nghĩ của mình.
Hương Minh trong lòng vui vẻ nhưng lại thở dài: “Được rồi, em đừng nói nữa, vào nghỉ ngơi đi thôi.”
“Chị không suy nghĩ lại sao? Hợp tác với người kia cũng tốt.”
“Tuyết, chị cấm em không được nhắc đến người kia, biết không?” Hương Minh gắt lên, vô cùng nghiêm túc.
Hương Tuyết có ấm ức nhưng không dám nói lời dư thừa nữa, thế nhưng trong lòng đã có tính toán riêng, nhân lúc Hương Minh không để ý liền cầm cái thẻ đi.
Biệt thự Hoa Sơn Trả.
Đến buổi chiều bà Bích mới tỉnh dậy, nhìn thấy căn phòng xa lạ bà theo bản năng rụt người sợ hãi.
Đúng lúc này Đỗ Lan Hương từ ngoài bước vào, bà Bích thấy cô vui mừng khôn xiết: “Hương, con, là con sao?”
“Vâng, con đây, mẹ mới dậy có đói không?” Đỗ Lan Hương đi tới hỏi han.
“Mẹ sợ quá, Lan Hương, mẹ, mẹ nhìn thấy súng, lại, lại thấy người chết, mẹ không biết phải làm sao cả, mẹ còn tưởng mình cũng chết rồi.” Bà Bích nhớ lại chuyện vừa xảy ra sợ hãi không thôi.
Đỗ Lan Hương đã được nghe Lê Vương kể lại sự tình cô lại ôm lấy bà Bích an ủi: “Có con ở đây, mẹ không cần sợ hãi.”
Bà Bích ôm chặt lấy cô, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi, Đỗ Lan Hương không an ủi nhiều chỉ ôm bà vỗ về, cô biết chuyện này là quá sức với bà, cứ để bà từ từ bình tĩnh.
Hai mẹ con cứ thế ngồi trên giường, qua một lúc lâu bà Bích mới không còn run rẩy nữa, rời khỏi người Đỗ Lan Hương nhìn ngó xung quanh hỏi: “Hương à, đây là đâu?”
Căn phòng này vừa rộng vừa sang trọng bà đoán có thể là khách sạn nhưng Đỗ Lan Hương lại nói: “Đây là nhà họ Tống.”
“Sao, sao lại là nhà họ Tống.” Bà Bích vô cùng kinh ngạc.
“Mẹ gặp nguy là Tống Thần Vũ nhờ người đến cứu mẹ nên nhân tiện mang mẹ đến đây.” Đỗ Lan Hương giải thích.
“Mẹ cứ ở đây mấy ngày rồi con lại đưa mẹ về nhà.”
“Nhưng mà có gây phiền phức cho con không?” Bà Bích lo lắng hỏi.
“Không sao, mẹ yên tâm.”
Sau khi an ủi bà Bích xong xuôi cô lại đi vào vấn đề chính: “Mẹ nói cho con biết Trịnh Văn Nhân tìm mẹ lúc nào, tại sao không nói với con?”
“Cái này, là ông ấy bí mật đến tìm mẹ, cũng dặn mẹ không được nói với con, chỉ kêu con về nhưng con không về được ông ấy lại có vẻ gấp gáp nên đã…”
“Con hiểu rồi, mẹ không cần nói nữa, con chỉ hỏi mẹ một câu, chuyện đến mức này rồi mẹ có còn muốn quay lại với ông ta nữa không?” Cô phải làm rõ vấn đề này, nếu không lần sau bà ấy lại mềm lòng thì không biết được chuyện gì xảy ra.
“Mẹ, đương nhiên không, qua chuyện này mẹ cũng hiểu rõ con người thật của ông ta rồi, lúc trước là mẹ quá ngu ngốc bây giờ mẹ đã tỉnh ngộ.” Bà Bích buồn bã nói, không ngờ người chung gối bao nhiêu năm lại đối với mình như vậy.
“Được, mẹ đã nói vậy rồi thì hãy sống thật tốt đừng có nghĩ đến ông ta nữa và con cũng nói luôn, chuyện lần này ông ta làm với mẹ con sẽ không bỏ qua.” Đỗ Lan Hương lạnh lùng nói.
Bà Bích vội hỏi: “Con định làm gì?”
“Kiện ông ta tội bắt cóc.” Đỗ Lan Hương gằn giọng nói, có lần một sẽ có lần hai, để phòng chống ông ta đến làm phiền mẹ cô, cô nhất định phải cho ông ta nếm mùi đau khổ.
“Đến mức đó sao, ông ấy dù gì cũng là ba con.” Nói đi nói lại bà Bích còn chút không nỡ.
Đỗ Lan Hương cười nhạt: “Mẹ, lần này có người kịp thời đến cứu nên mẹ không việc gì nhưng lần sau không may mắn vậy đâu, con không phải vô tình, người nào có thể tha con sẽ tha còn người không đáng tha con tuyệt đối sẽ khiến hắn phải trả giá.”
“Lan Hương, mẹ biết rồi, chuyện này tùy con định đoạt.” Bà Bích trải qua một lần coi như đủ sợ hãi rồi, không can gián con gái nữa.
Đỗ Lan Hương thở phào nhẹ nhõm, cô nói: “Được rồi, chắc mẹ cũng đã đói, mau theo con đi ăn cơm thôi.”
“Cái đó, Lan Hương, mẹ có cần đi gặp cậu ấy không?” Bà Bích băn khoăn hỏi.
“Không cần đâu, anh ấy đang bận bàn chuyện chúng ta không nên làm phiền, mẹ cứ ăn cơm trước đi, có con ở đây không cần phải sợ.”
Được con gái đảm bảo bà Bích mới an tâm theo cô xuống dưới, đám người hầu nhìn thấy bọn họ không dám nói gì lại cuối người chào hỏi: “Thiếu phu nhân, phu nhân.”
Đỗ Lan Hương nghe đã quen nhưng bà Bích nghe thấy một tiếng phu nhân liền kinh sợ, bà cũng được xem là gả vào nhà cao cửa rộng nhưng chỉ là vợ bé, lại bị vợ cả xem không vừa mắt nên trong nhà bà cũng không khác nào osin. Cho nên hôm nay có người gọi như thế bà có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cái đó tôi, tôi không phải phu nhân gì đâu, các cô không cần gọi như vậy.” Bà Bích bối rối nói.
“Mẹ kệ bọn họ đi.” Đỗ Lan Hương biết bà chưa kịp thích ứng nhưng cô cũng biết đám người này sợ cô sọ Tống Thần Vũ nên khách sáo gọi một tiếng vậy thôi.
Sau khi hai người đi khỏi quả nhiên bọn họ xì xầm: “Này, tôi nghe nói mẹ của cô ta cũng làm bé đấy, đúng là mẹ nào con nấy chuyên đi phá hoại nhà người ta.”
“Còn không phải sao, nhìn khuôn mặt bọn họ coi có khác nào là hồ ly tinh không.”
“Haix, đúng vậy, chỉ có hồ ly mới giỏi câu dẫn đàn ông, nhìn xem thiếu gia ban đầu ghét cô ta biết bao bây giờ lại cho cô ta làm chủ, tôi nghĩ cô ta đã mê hoặc thiếu gia rồi.”
“Ôi chao, nếu có thể tôi cũng muốn như cô ta, tìm một người đàn ông giàu có câu dẫn, sau đó sống một cuộc sống sung sướng không lo nghĩ gì?”
“Hay ho gì chuyện làm hồ ly tinh mà cô mong với chả muốn.”
“Chứ cô không thấy làm hồ ly tinh rất sướng sao?”
Đám người hầu chí chóe nói to nói nhỏ không hề hay biết sau lưng bọn họ xuất hiện hai người đàn ông.
Lê Vương nhìn sắc mặt của Tống Thần Vũ đen đến tận cô liền tốt bụng lên tiếng nhắc nhở đám người kia: “Các ngươi ở đây xì xào cái gì? Quên hết phép tắc rồi phải không.”
Nghe thấy giọng nói đám người dựng tóc gáy quay đầu lại, nhìn thấy hai khuôn mặt trước mặt ai nấy đều sợ hãi khom người: “Thiếu gia, quản gia.”