Chương 982
Chỉ là, âm rung trong giọng nói khá rõ.
Như thể cô ta đang hoảng loạn.
“Cô tư, nếu là vị thuốc khác, thêm hay bớt một gam cũng chẳng sao, nhưng hoàng kỳ này thì không được, 30 gam là tăng huyết áp, 31 gam lại là hạ huyết áp.”
“Cái gì? 31 gam hoàng kỳ là hạ huyết áp? Tức là ba tôi càng uống nhiều thì huyết áp của ông ấy càng tụt?” Vũ Hạ Hàn nhảy dựng lên, hôm qua ba anh ta vốn đã huyết áp thấp, uống thuốc vào không những không làm tăng huyết áp mà còn hạ đi, thế này không phải là muốn chết sao?
Nói đến đây, anh ta lẩm bẩm: “Chẳng trách ba tôi bị nhồi máu cơ tim, là do huyết áp thấp đến hết cỡ nên mới… mới…”
“Vũ Hạ Băng, mày hại chết ba tao đúng không?”
Vũ Hạ Hàn phản ứng rất nhanh, những người khác cũng không chậm, Vũ Hạ Vi liền chất vấn Vũ Hạ Băng.
“Em không có mà, chị hai, chị đừng nghe cô ta nói bậy, ba đối xử với em tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn ba thương em nhất, sao em có thể giết ba được?
Tuyệt đối không thể nào.” Vũ Hạ Băng cắn răng nói, nhưng sắc mặt đã tái nhợt, sau đó cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tô Nhược Hân: “Cô đừng có ăn nói vớ vẩn, đây đều lời một phía từ cô, là suy đoán của cô, không có chứng cớ gì cho thấy tôi ra tay với ba tôi, ông ấy là ba của ruột tôi, chuyện đó là không thể nào.”
“Ha ha, bình thường hiệu thuốc đều trực tiếp chia thuốc, mỗi thang thuốc chia một túi nhỏ, nhưng thuốc của ông cụ rất kỳ lạ, bốn vị thuốc mỗi vị đóng vào một túi lớn, tổng cộng bốn túi, vậy thì đây là yêu cầu của cô tư ư? Nếu không, bất kỳ dược sĩ bình thường nào cũng sẽ không chia thuốc thế này.”
“Tôi đi gọi điện thoại hỏi xem.” Vũ Hạ Hàn nói xong liền lấy ra di động ra gọi điện thoại.
Bốn vị thuốc này có phải do dược sĩ không đóng gói từng vị, hay là do chính Vũ Hạ Băng yêu cầu, một cuộc gọi là có thể xác nhận.
Tô Nhược Hân không biết thuốc đó mua từ hiệu thuốc nào, nhưng cô biết vì ba cô tin vào đông y, không thích thuốc tây nên cô mua thuốc bắc quanh năm, còn có cả hiệu thuốc bắc ruột luôn.
Thấy Vũ Hạ Hàn lấy điện thoại ra định gọi, Vũ Hạ Băng liền nói thẳng: “Không cần, là em yêu cầu đấy.”
“Cho nên, em cố ý yêu cầu chia thuốc như vậy, là vì muốn đổi một vị hoàng kỳ thành 31 gam giết ba?”
Tự mình cầm về chia, đổi hoàng kỳ từ 30 gam thành 31 gam dễ hơn nhiều.
“Em không có, em chỉ cảm thấy hiệu thuốc toàn bốc đại khái thôi, em muốn dùng cân cân từng vị, như thế chính xác hơn, ba sẽ dễ hấp thu hơn.”
“Nếu vậy thì trọng lượng của bốn vị thuốc trong túi lớn còn lại chắc hẳn phải rất chính xác, vừa đúng 18 thang nhỉ?” Tô Nhược Hân nhấn mạnh, không cho Vũ Hạ Băng cơ hội tạm nghỉ nào.
Thuốc cho mười ngày vừa đúng 20 thang, hôm qua còn có sắc hai thang, nếu mỗi lần đều cân bằng cân thì số thuốc còn lại vừa đúng 18 thang, không được thể hơn cũng không thể kém.
“Tôi đi cân.” Lân này không cần Tô Nhược Hân gợi ý, Vũ Hạ Văn đã tự mình chạy xuống lầu.
Chẳng qua, sắc mặt anh ta đã không còn cà lơ phất phơ như khi trước nữa, trước khi xuống lầu Vũ Hạ Văn đã trở nên nghiêm túc.
Nghĩ đến đây, lúc biết ba mình qua đời, anh ta vốn còn cho là ông cụ đã hết tuổi thọ, chết già một cách tự nhiên.
Nhưng bây giờ, bắt đầu từ lúc Tô Nhược Hân lên lầu và anh ta nghe được câu nói kia, Vũ Hạ Văn đã cảm giác được cái chết của ông cụ cơ bản không phải là tự nhiên mà là bị người ta hại chết.
Mà người kia rõ ràng chính là chị tư Vũ Hạ Băng của anh ta.
Điều này có thể nói là đã dọa sợ Vũ Hạ Văn, anh †a gần như đã hoàn toàn quên mất chuyện đùa giỡn Tô Nhược Hân lúc nãy.