Chương 981
“Tôi và anh Vũ chỉ là bạn bè bình thường, có duyên gặp mặt thôi, cô tư đừng gây chia rẽ giữa tôi và anh Vũ.”
“Tôi không gây chia rẽ, tôi chỉ nói thật, cô mới là kẻ gây chia rẽ, nhưng chúng tôi là anh em, một người ngoài như cô sao có thể muốn gây chia rẽ là chia rẽ được, đừng có hòng.”
“Cô Vũ, trọng tâm chủ đề của chúng ta không phải là mối quan hệ của tôi với anh Vũ, cô nên nói về thuốc tối qua cô đưa cho ông cụ thì hơn.” Đối mặt với kế khích tướng của Vũ Hạ Băng, Tô Nhược Hân không mất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng quay lại chủ đề.
Cái chết của ông cụ mới là mục đích cô lên sân thượng hôm nay.
“Em tư, tối hôm qua em sắc thuốc cho ba theo đơn bác sĩ Mạc kê à?” Vũ Hạ Lâm hỏi, cũng hiểu hiện giờ điều cần quan tâm nhất chính là cái chết của ba, chứ không phải là quan hệ giữa thằng ba và Tô Nhược Hân.
Mối quan hệ giữa thằng ba và Tô Nhược Hân là gì, sau này bàn cũng không muộn.
Tro cốt ba còn chưa lạnh, bây giờ cần phải làm cho ra nhẽ.
Nhất là lúc này có chỗ đáng ngờ, càng cần phải điều tra rõ.
“Vâng, em sắc thuốc cho ba theo đơn bác sĩ Mạc kê”
“Thế cái cân ở tầng dưới là làm sao?” Tô Nhược Hân thấp giọng hỏi, không hề lớn tiếng, nhưng câu này lại khiến Vũ Hạ Băng đột nhiên run lên, nhưng rất nhanh cô ta đã bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Hân.
“Chỉ là cái cân thôi, có gì mà làm sao?”
Tô Nhược Hân nhìn Vũ Hạ Văn: “Anh nhanh chân, lúc nấy chúng ta cùng vào nhà kho, lại cùng nhau đi ra, bây giờ phiền anh đến nhà kho để kiểm tra số gam trên cân, được không?”
“Được, tôi đi ngay đây.” Vũ Hạ Văn rất sốt sắng, dù sao Tô Nhược Hân cũng rất hợp mắt anh ta, nếu như anh ba không có hứng thú với Tô Nhược Hân thì anh ta sẽ theo đuổi cô bé này, lúc dẫn ra ngoài rất có thể diện, cô bé xinh quá mà.
Vũ Hạ Văn biến mất ở cầu thang trong nháy mắt, còn lại năm người trên sân thượng, Vũ Hạ Lâm nghiêm mặt mở miệng trước tiên: “Rốt cuộc điều dưỡng Tô muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
“Vừa nấy tôi nhìn cái cân, nó chỉ đúng 31 gam, đúng không cô tư?” Khi Tô Nhược Hân nói ra câu này, cô đang nhìn Vũ Hạ Băng.
“Cô… cô… 31 gam gì cơ, tôi không hiểu cô đang nói cái gì.” Vũ Hạ Băng lắp bắp.
Vũ Hạ Lâm lấy ra đơn thuốc do Mạc Tử Đơn kê mà Vũ Hạ Hàn đưa cho anh ta: dạ) trong đơn thuốc này không có vị thuốc nào kê 31 gam, nhiều nhất cũng chỉ có 30 gam.”
Lúc này, Vũ Hạ Văn thở hồng hộc chạy lên lầu: “Em xem rồi, trên cân chỉ 31 gam.”
“Ừm, cũng chỉ là một cái cân thôi, cân xong bị xê xích đi cũng phải, cho dù cái cân chỉ 31 gam cũng không có gì, không phải là cân nặng thực sự.”
“Đúng vậy, thực tế sau khi cân đồ xong, tiện tay nghịch xíu cũng không có gì, nhưng trùng hợp là vị thuốc cuối cùng được cân trên cân là hoàng kỳ (một vị thuốc đông y), điều này khiến người ta phải suy nghĩ.”
“Lẽ nào trong số các vị thuốc mà bố tôi uống hôm qua có bỏ 31 gam hoàng kỳ?” Vũ Hạ Hàn là người đầu tiên phản ứng lại.
“Đúng vậy.” Tô Nhược Hân gật đầu: “Tôi đã xác nhận nó trên cái cân trong nhà kho, nó đúng là có mùi hoàng kỳ, vị thuốc cuối cùng trên cân là hoàng kỳ.”
“Chỉ là một vị thuốc thôi, thêm hay bớt một gam cũng chẳng sao cả, cô đừng có làm loạn ở đây, đây là cuộc họp của anh em tôi, cô ở đâu ra thì mau về chỗ đấy đi, anh em nhà họ Vũ tôi không chào đón cô.’ Vũ Hạ Băng hét vào mặt Tô Nhược Hân.