Phạm My nghe Dương Tầm Chiêu nói thì khóe môi giật giật, đây là Dương Tầm Chiêu mà bà ta biết sao? Bà ta cảm thấy lời này giống như đứa bé đòi kẹo vậy.
Hàn Nhã Thanh cũng cảm thấy cạn lời.
Liễu Ảnh nhìn bọn họ, trong lòng càng hâm mộ, tình cảm của bọn họ thật là tốt.
"Tầm Chiêu, cậu không nhịn được việc nhỏ thì chuyện lớn sẽ không thành, bây giờ cậu tranh chấp với bà cụ sao? Vậy cậu còn muốn cưới Nhã Thanh hay không?" Phạm My nói lời sâu xa khuyên anh: "Bà cụ đang tức giận, cậu phải lùi bước, lùi bước."
"Lùi bước? Nếu tôi lùi bước thì nhà họ Đường sẽ gả cô ấy ra ngoài." Cậu ba Dương hừ lạnh, hôm nay nhà họ Đường đã chuẩn bị tiệc xem mắt.
Dưới tình huống này còn muốn anh lùi bước sao? Coi anh là người chết à?
"Tôi nói cậu lo lắng như thế làm gì? Không phải Nhã Thanh là người quyết định hay sao, nếu Nhã Thanh không muốn thì không ai có thể ép buộc con bé, cho nên chuyện này phải xem Nhã Thanh lựa chọn thế nào." Phạm My không nhịn được, trực tiếp cười ra, bà lần đầu tiên phát hiện Dương Tầm Chiêu đứa nhỏ này lại có lúc đáng yêu như vậy.
Ừ, không tệ, xem ra anh thật lòng với Nhã Thanh, nếu không thì cũng sẽ không như vậy.
Con ngươi Dương Tầm Chiêu khẽ lóe lên, sau đó nhanh chóng nhìn về phía Hàn Nhã Thanh: "Em phải đồng ý với anh, không được chọn người đàn ông khác, không, không được nhìn người đàn ông khác, cũng không thể để ý người đàn ông khác."
"Anh Dương, yêu cầu của anh đúng là nhiều." Khóe môi Hàn Nhã Thanh giật giật, người này không phát hiện yêu cầu của mình quá nhiều sao? Theo như anh nói, có phải cô nên giả vờ bị mù bị điếc hay không?
Nói thật, yêu cầu của cậu ba Dương thật sự rất trẻ con!!
"Đúng là quá nhiều." Phạm My cười khẽ lắc đầu, lúc này cậu ba Dương giống như đứa trẻ chưa lớn.
"Em không đồng ý thì anh không buông tay, cùng lắm thì anh lại chịu thêm mấy gậy của ông cụ thôi." Thái độ của cậu ba Dương vô cùng kiên quyết, anh muốn cô thấy thái độ của mình, anh biết chỉ cần cô đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
"Được rồi, anh buông tay trước đi." Hàn Nhã Thanh nghe anh nhắc đến chuyện bị đánh thì con ngươi lóe lên, vừa rồi ông ngoại đánh anh không biết có nặng hay không? Không biết anh có bị thương hay không?
Nếu anh lại bị đánh mấy lần nữa?
Cô đột nhiên cảm thấy đau lòng.
"Em đồng ý với anh trước đi." Cậu ba Dương là người thông minh nên lập tức thấy được thái độ của Hàn Nhã Thanh dịu lại, đây chính là con đường tốt, cho nên anh chắc chắn phải nắm lấy cơ hội.
"Được, được rồi, em biết rồi." Hàn Nhã Thanh cảm giác mình không còn cách nào khác với anh, sao trước kia cô không biết anh dính người như thế.
Cuối cùng cậu ba Dương hài lòng, khóe môi khẽ nhếch lên, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, sau đó anh được nước lấn tới nói: "Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn."
"Tên nhóc thối, sao cậu không lên trời luôn đi? Cậu coi người nhà họ Đường chúng tôi chết hết rồi sao?" Lần này, không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời, giọng nói đột nhiên vang lên, nói chính xác là rống lên, cảm giác hai bên tường cũng lung lay.
Mọi người lập tức nhìn qua thì thấy bà cụ Đường đang đi tới, bà cụ Đường đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng tốc độ đi lại vô cùng nhanh.
Phạm My ngẩn người, lại không nhịn được cười.
Bà cụ Đường đi tới kéo Hàn Nhã Thanh, sau đó trừng mắt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái: "Tên nhóc thối, cậu như vậy mà còn muốn cưới Nhã Thanh sao, cứ nằm mơ đi."
Hiện tại nhà họ Dương cả đống vấn đề, Dương Tầm Chiêu cũng không chưa hoàn toàn giải quyết được vấn đề của mình, vậy mà anh muốn cưới Nhã Thanh sao?
Còn muốn ngày mai đi đăng ký kết hôn?
Anh đúng là ảo tưởng?
Dương Tầm Chiêu có thể cưới Nhã Thanh, nhưng anh phải giải quyết xong mọi chuyện trước đã.
Bà ta không thể để Nhã Thanh chịu bất cứ tủi thân nào.
"Cậu còn không buông tay." Bà cụ Đường nhìn Dương Tầm Chiêu còn nắm tay Hàn Nhã Thanh thì lại rống lên một tiếng.
Giọng nói vô cùng khí phách, không hề giống như người bị bệnh tim.
Lần này cậu ba Dương ngây người, có chút ngơ ngác, có chút sững sờ, hai mắt nhìn Hàn Nhã Thanh quên mất cả phản ứng.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh với vẻ mặt thương anh nhưng không giúp gì được, cô biết bà cụ Đường muốn tốt cho mình, cô cũng biết lý do bà cụ Đường làm như vậy bà cụ quan tâm cô, sợ cô chịu tủi thân, cho nên cô không thể làm trái ý của bà cụ.
Cậu ba Dương không cam lòng, vô cùng không cam lòng, vất vả lắm vợ mình mới thông suốt, có cảm giác với mình, cũng quan tâm mình, sao lại có nhiều người lại đột nhiên nhảy ra như thế?
Hơn nữa không thể đắc tội với những người này, bởi vì nếu anh đắc tội với bọn họ thì con đường cưới cô về ngày càng khó khăn.
"Cậu ba Dương, cậu không nhịn được việc nhỏ thì chuyện lớn sẽ không thành." Phạm My lại khuyên một câu, khi bà ta nói lời này thì trên mặt mang theo ý cười, trong giọng nói cũng không nhịn được cười, đây là lần đầu tiên bà ta thấy cậu ba Dương ăn quả đắng.
Bình thường Dương Tầm Chiêu quá kiêu ngạo, quá bá đạo, quá tùy tiện, tình huống này thật sự hiếm thấy.
Dương Tầm Chiêu thầm thở dài một hơi, cuối cùng cũng buông tay, trơ mắt nhìn bà cụ Đường đưa Hàn Nhã Thanh đi.
Nhưng cậu ba Dương thầm nghĩ buối tối bà cụ Đường sẽ buồn ngủ, chờ bà cụ đi ngủ thì anh sẽ...
"Yên tâm, nếu đã là của anh thì cuối cùng cũng sẽ là của anh thôi, không chạy thoát được đâu." Tư Đồ Không hiếm khi an ủi người khác, thật ra trong lòng Tư Đồ Không có chút hâm mộ.
Anh ta thấy mặc dù bên ngoài bà cụ Đường cố ý làm khó Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng không phải thật sự muốn ngăn cản Dương Tầm Chiêu cưới Hàn Nhã Thanh, bà cụ Đường chỉ muốn thử thách Dương Tầm Chiêu mà thôi.
Mà Hàn Nhã Thanh cũng rất quan tâm Dương Tầm Chiêu, cho nên Dương Tầm Chiêu chịu khó một thời gian thì có thể ôm người đẹp về nhà.
Anh ta không cảm nhận được Dương Tầm Chiêu khó chịu, ngược lại anh ta cảm thấy Dương Tầm Chiêu rất hạnh phúc.
Mà anh ta thì sao? Tư Đồ Không lại nhìn về phía Liễu Ảnh, sau đó không tiếng động thở dài một hơi.
Dương Tầm Chiêu quay về phòng khách, Tư Đồ Không cũng đưa Liễu Ảnh quay về phòng khách.
Nhưng Liễu Ảnh rõ ràng càng cẩn thận hơn so với lúc trước, mỗi khi Tư Đồ Không đến gần cô ta thì cảm giác được cơ thể của cô ta cứng đờ, khi cô ta nhìn Hàn Nhã Thanh thì vẻ mặt mới hiện ra sự vui mừng.
Trong lòng Tư Đồ Không ghen tỵ, nhưng cũng không nói gì.
Điện thoại của Liễu Ảnh đột nhiên vang lên, Liễu Ảnh nghe tiếng chuông thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, cơ thể càng cứng ngắc hơn.
"Tôi đi nghe điện thoại." Liễu Ảnh cũng không lấy điện thoại ra xem, mà nhìn Tư Đồ Không, nói với anh ta một tiếng.
Tư Đồ Không nhìn cô ta, anh ta thấy vẻ mặt cô ta có chút khác thường thì nhíu mày lại, sau đó gật đầu.
Liễu Ảnh thấy anh ta đồng ý thì nhanh chóng xoay người đi tới ban công, động tác rõ ràng rất vội vàng.
- ----
Chúc mọi người một kỳ nghỉ lễ vui vẻ ^^