"Cô cũng cảm thấy được hả? Cô không có ý kiến gì sao?" con mắt của Liễu Ảnh tức khắc sáng lên, Thanh Thanh cũng đồng ý, khẳng định là không sao.
"Ừ, tôi không có ý kiến." Hàn Nhã Thanh gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong lòng lại nhịn cười.
"Tư Đồ Không, đem người phụ nữ của anh đi đi." Dương Tầm Chiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại không thể làm gì các cô, bởi vì một trong những người có liên quan là vợ của anh, vợ của anh kỳ thật là chủ mưu.
Nhưng mà, anh mắt sắc, đã nhìn thấy Tư Đồ Không.
Người phụ nữ của ai người đó quản lý.
Tư Đồ Không lúc này mới đi tới, con mắt của anh ta vẫn luôn dừng trên người của Liễu Ảnh, sau khi anh ta đi tới, rất tự nhiên mà vươn tay, ôm Liễu Ảnh vào trong lòng, sau đó tay kia thì cầm chai rượu trong tay cô đi: "Loại chuyện này con gái làm không thích hợp, nếu như cô thật sự muốn làm có thể nói với tôi, tôi cho người đi làm."
Tư Đồ Không ẩn ý là, muốn đập đầu của cậu ba Dương, có thể do anh ta đi làm, không cần cô tự mình ra tay.
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh khẽ dao động, người này ngạo mạn mà tùy tiện, không kém chút nào so với cậu ba Dương, người đàn ông này so với cậu ba Dương thậm chí càng thêm ngạo mạn kiêu căng.
Anh ta là người đàn ông của Liễu Ảnh?
Xem ra không giống như là mới vừa quen biết, nhưng mà lần trước vì sao Liễu Ảnh không nói? Cô nhớ lần trước lúc ở trên máy bay Liễu Ảnh còn kêu cô giới thiệu bạn trai...
"Sao anh qua đây?" sự phô trương vừa nãy của Liễu Ảnh, sức sống khi nãy tựa hồ trong nháy mắt đều tan biến, cô ta lập tức im lặng, bị anh ta ôm vào trong ngực,cơ thể của cô ta rõ ràng có chút cứng ngắt.
Đôi mắt của cô ta hơi buông xuống, không dám nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ta không muốn để cho người khác biết quan hệ của cô ta và Tư Đồ Không, cũng không muốn để cho Hàn Nhã Thanh biết.
Dù sao chuyện cô ta bán mình cho Tư Đồ Không không phải là chuyện vẻ vang gì.
"Sao? Tôi không thể tới?" Tư Đồ Không thu hết tất cả phản ứng của cô ta vào trong mắt, đôi mắt của anh ta hơi trầm xuống, cô ta khi nãy vừa tùy tiện vừa phô trương, anh ta vừa đi ra, cô ta liền mất tự nhiên, khẩn trương như vậy?
Cô ta sợ anh ta như vậy?
Anh ta là thú dữ? Sẽ ăn cô ta?
Liễu Ảnh khóe môi vểnh lên, không có nói nữa, chỉ là khẽ nâng đôi mắt lên, nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, vẻ mặt ẩn vài phần lo lắng.
Hàn Nhã Thanh tự nhiên nhìn ra được sự khác thường lúc này của Liễu Ảnh, cô nhìn Tư Đồ Không, nhìn thấy bàn tay đang ôm eo Liễu Ảnh của Tư Đồ Không, nhìn thấy vẻ mặt âm u tối tăm của anh ta, lông mày của Hàn Nhã Thanh khẽ chau lại.
Việc ở chung của 2 người này hiển nhiên có vấn đề.
"Thanh Thanh, thì ra con ở đây, bà ngoại của con thấy con lâu như vậy không có trở về, kêu mợ lại đây xem thử." Vừa đúng vào lúc này, Phạm My đi tới, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu gắt gao lôi kéo Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt của bà hiện lên vài phần ý cười: "Bà ngoại của con nói sợ con bị người ta bắt cóc, dì còn không tin, bây giờ xem ra, bà ngoại của con quả nhiên có khả năng dự đoán."
Đương nhiên lời này của Phạm My rất hiển nhiên là nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.
Hàn Nhã Thanh trong lòng cười thầm, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu ẩn ẩn trầm xuống vài phần, cô là vợ của anh, anh cần phải bắt cóc sao?
"Mộ Dung, con cũng đến rồi hả, sao hồi nãy ở trong đại sảnh không nhìn thấy con." Phạm My đi đến trước mắt, nhìn thấy Tư Đồ Không, có chút ngoài ý muốn, con mắt của bà khẽ chuyển, lúc nhìn thấy Liễu Ảnh bị Tư Đồ Không ôm trong lòng, trên mặt càng nhiều thêm vài phần ngoài ý muốn.
"Đây là bạn gái của con? Cô gái này vừa nhìn liền thấy không tệ, nhưng mà việc này mẹ của con hình như không biết đúng không? Hai ngày trước lúc dì gặp mẹ con, mẹ của con còn nhờ dì giúp con tìm bạn gái, lần sau lúc tìm mẹ của con uống trà tiếp nhất định phải tỉ mỉ nói lại việc này." Phạm My và mẹ của Tư Đồ Không là bạn cực kì thân, quan hệ vô cùng tốt.
Tư Đồ Không không nói gì, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, chỉ là sắc mặt có chút trầm, ánh mắt cũng giống như có chút không tập trung, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Liễu Ảnh thấy anh ta không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn anh ta, liền nhìn thấy sắc mặt có chút âm trầm của anh ta.
Cô ta nhớ tới năm năm trước, điều kiện mà anh ta định ra với cô ta, quan hệ bọn họ không thể để cho người khác biết, bao gồm cả người nhà của cô ta và người nhà của anh ta.
"Con không phải, dì đừng hiểu lầm." Liễu Ảnh âm thầm hô lên một tiếng, nhìn Phạm My giải thích, trên mặt của cô mang theo vài phần ý cười, chỉ là nụ cười đó có chút chua chát, cũng có chút xấu hổ: "Con chỉ là bạn đồng hành tối nay của cậu Tư Đồ."
Liễu Ảnh biết dưới loại tình huống này, cô ta nên giải thích rõ ràng, không thể để cho Phạm My đi nói lung tung với mẹ của Tư Đồ Không.
Nhưng mà Liễu Ảnh cũng hiểu được, cô giờ phút này giải thích như vậy rất dễ làm cho người ta liên tưởng đến cái khác, ví dụ như cô ta chỉ bạn – trên giường của anh ta.
Kỳ thật chuyện này cũng là sự thật.
Tư Đồ Không nghe thấy lời của cô ta, sắc mặt khẽ biến, đôi mắt nháy mắt âm trầm cực kì, anh ta lạnh lùng liếc cô ta một cái, khóe môi hơi kéo kéo, giống như lạnh lùng lại giống như mang theo vài phần trào phúng.
"Vâng, cô ta chỉ là của bạn đồng hành của con." Tư Đồ Không nhìn Phạm My, dường như đang giải thích với Phạm My, cảm giác lại không phải hoàn toàn là như thế.
Lời nói của anh ta hơi dừng một chút, sau đó cúi đầu hôn một cái lên môi của Liễu Ảnh, sau đó lại chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Buổi tối hôm nay..."
Lời này của Tư Đồ Không vừa nghe liền càng dễ làm cho người khác hiểu lầm, lại thêm động tác của anh, liền càng làm cho người khác nghĩ đến phương diện kia.
Cơ thể của Liễu Ảnh hơi run rẩy, trong đôi mắt hơi buông xuống cất giấu vài phần nặng nề, tâm cũng ẩn ẩn đau, anh ta cho tới bây giờ đều là như thế, chưa bao giờ để ý cô có khó xử hay không.
Hoặc là anh chính là cố ý làm cho cô khó xử.
Thôi, nhiều năm như vậy, cô ta cũng đã quen rồi, không, hoặc là nên nói cô ta đã chết lặng rồi.
Cũng may, sắp kết thúc rồi, ước hẹn 5 năm của cô ta và anh ta rất nhanh sẽ kết thúc.
Lúc trước đã nói rõ, cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, sau năm năm, cô ta liền tự do, cô vẫn có thể đi theo đuổi tình yêu của mình, theo đuổi đoạn kí ức mà trong lòng cô ta chưa bao giờ buông xuống...
Con ngươi của Hàn Nhã Thanh hơi trầm xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng mà cô biết loại tình huống này cô không thể nói thêm cái gì, bởi vì cô sợ sẽ làm cho Liễu Ảnh càng thêm khó xử, cô chỉ có thể lại tìm một cơ hội nói chuyện rõ ràng với Liễu Ảnh.
Phạm My ngẩn người, đôi mắt lại nhìn về phía Liễu Ảnh lần nữa, thở dài một hơi, cô gái này cảm thấy rất tốt, Tư Đồ Không là giả bộ hả?
Loại chuyện này người ngoài cũng không tiện nói nhiều, cho nên Phạm My cũng không nói thêm cái gì nữa.
"Thanh Thanh, bà ngoại của con đang chờ con đó, chúng ta đi vào trước đi, nếu không bà ngoại của con muốn tự mình đi ra tìm người đó." Phạm My chuyển hướng sang Hàn Nhã Thanh, khóe môi hơi hé ra một tia cười, nhìn thấy tay của Dương Tầm Chiêu vẫn gắt gao mà kéo Hàn Nhã Thanh không buông, nụ cười trên mặt của Phạm My càng đậm vài phần.
"Em đi vào trước đây, anh buông tay." Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, trong giọng nói đó mang theo vài phần thương lượng.
"Dựa vào cái gì, em cũng đã ở với bà cả đêm, khó khăn lắm mới ra đây, anh không buông." Cậu ba Dương càng nắm chặt hơn, không có chút ý định buông tay, đây là vợ của anh, anh tại sao phải buông tay, tuyệt đối không buông!!