"Không thích hợp giao cho Thanh Thanh? Vậy con cho rằng ai mới thích hợp? Giao cho con sao?" Ông cụ Hàn hừ một tiếng, vẻ mặt lộ rõ ý châm chọc.
Ông cụ biết rất rõ, với cái đức hạnh của Hàn Trung Dung, một khi có được công ty, nhất định ông ta sẽ trực tiếp đem bán để lấy tiền đi vui vẻ.
Trước đây không phải Hàn Trung Dung đã bán cổ phần cho Bùi Dật Duy rồi đó sao?
Tất nhiên đằng sau chuyện này, Lưu Vũ chắc chắn cũng góp không ít chủ ý tôi.
“Ba, dù sao con cũng đã làm việc cho công ty hơn 20 năm, không có công thì cũng có khổ cực, hơn nữa các giám đốc điều
hành cấp cao của công ty cũng công nhận khả năng của con.” Hàn Trung Dung đã thỏa thuận cả với các giám đốc điều hành, vậy nên lúc này ông ta hoàn toàn không lo lắng gì cả.
"Thanh Thanh không biết gì về vấn đề kinh doanh, nó thực sự không phù hợp. Đây không phải là ý của một mình con mà là ý
của tất cả mọi người trong công ty. Nếu ba không tin, ba cứ đi hỏi họ." Hàn Trung Dung nhìn thẳng vào các giám đốc điều hành công ty và ra hiệu cho họ.
"Tổng giám đốc, phó tổng giám đốc mấy năm nay ở công ty có thể coi là người rất cần cù chăm chỉ, cũng đã có rất nhiều cống hiến cho công ty. Phó tổng giám đốc làm ở công ty nhiều năm như vậy, kinh nghiệm nhất định đã tích lũy được rất nhiều."
Lời nói của Hàn Trung Dung đã rõ ràng như vậy, mấy giám đốc điều hành công ty cũng không được im lặng được nữa.
"Tổng giám đốc, giám đốc Lý nói không sai. Phó tổng giám đốc công ty quản lý phải là người có kinh nghiệm, nhưng cô chủ thì lại không biết gì về chuyện này, mà với năng lực của cô chủ thì e rằng muốn học cũng học không nổi. Nếu thật sự giao cho cô chủ, công ty nhất định sẽ nát luôn mất.”
Ý của người đó quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh không những không biết gì về những chuyện trên thương trường mà còn quá ngu ngốc, muốn học cũng học không được.
Sắc mặt ông cụ Hàn càng nặng nề hơn, vẻ mặt thêm ngưng trọng.
Ông sớm đã biết là họ sẽ lôi chuyện này ra nói, quả nhiên không sai.
"Sao Thanh Thanh lại không thể quản lý tốt công ty? Sau khi Thanh Thanh lên làm tổng giám đốc, nó đã giành được tiền đầu tư của của Dương Thị về, cứu công ty đang gặp nguy hiểm lúc đó. Lẽ nào chuyện này các người còn không rõ sao?" Ông cụ Hàn quét mắt một lượt qua đám người: "Nếu lúc đó không nhờ Thanh Thanh giành được khoản đầu tư của Dương Thị, có lẽ Hàn Thị đã chết từ lâu rồi."
Lời này ông cụ Hàn vừa nói ra, mọi người đều im lặng cả.
“Nhưng trong khoảng thời gian này, tiền của Dương Thị không hề được chuyển đến, Dương Thị chắc chắn cũng đã rõ tình hình hiện tại của Hàn Thị nên không muốn đầu tư nữa.” Hàn Trung Dung móc mỉa luôn lại một câu, nói xía như thể đó là lẽ hiển nhiên vậy. Bởi vì Dương Tầm Chiêu thời gian này liên tục đi khắp nơi để tìm Hàn Nhã Thanh, anh cũng hơi tức giận vì Hàn Nhã Thanh nhân lúc anh đi công tác để làm giấy ly hôn rồi bỏ trốn, vậy nên việc đầu tư của Dương Thị vào Hàn Thị tạm thời bị trì hoãn.
Thế nên mọi người đều cho rằng Dương Thị sẽ không đầu tư vào Hàn Thị nữa.
Đương nhiên, suy nghĩ của mọi người là bình thường, dù sao thì thương trường cũng như chiến trường, hoàn cảnh của Hàn Thị hiện tại, chỉ cần là người biết nhìn xa thì sẽ không có ai ném tiền vào, huống chi cậu ba Dương còn là một doanh nhân thông minh hơn ai hết.
Tất nhiên, đó là đang nói đến tình huống bình thường, dù sao thì vẫn có những trường hợp đặc biệt.
"Hơn nữa tôi còn nghe nói, nguyên nhân vì sao Bùi Dật Duy hủy hoại Hàn Thị chúng ta có liên quan đến cô chủ, nếu như tổng giám đốc thật sự giao Hàn Thị cho cô chủ, vậy chẳng phải là đang đẩy Hàn Thị vào hố lửa sao?" Người nọ lại tiếp lời Hàn Trung Dung, bồi thêm một câu.
Khi ông cụ Hàn nghe lời này của người đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Trung Dung.
Rõ ràng Hàn Trung Dung vẫn đổ lỗi cho Hàn Nhã Thanh việc Bùi Dật Duy hủy hoại Hàn Thị, dù sao việc này qua nhiều năm như vậy rồi cũng không có chứng cớ gì, Hàn Trung Dung cũng không sợ bị phát hiện.
Hàn Trung Dung nhìn ánh mắt của ông cụ, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng mà chuyện này đều là do ông cụ ép ông ta thôi,
chuyện đến mức này, vốn đã không có đường lui nữa, ông ta cũng không thể lui.
Hơn nữa ông ta cũng không muốn rút lui, mọi thứ trong nhà họ Hàn vốn là của ông ta, Hàn Nhã Thanh đừng hòng mong lấy
được gì.
Tuy rằng ông cụ Hàn rất tức giận, nhưng rốt cuộc vẫn không nhắc đến việc Hàn Trung Dung bán cổ phần, dù sao thì lãnh đạo công ty đều đang có mặt ở đó cả.
Chuyện này thật sự cũng chẳng phải chuyện vẻ vang gì.
"Ba, bây giờ các lãnh đạo cấp cao trong công ty đều phát biểu ý kiến rồi, ba cũng đã nghe thấy tất cả rồi đó. Họ đều đề nghị để con lên làm tổng giám đốc. Nếu mà bỏ phiếu thì kết quả đã rất rõ ràng." Lúc Hàn Trung Dung nói câu này, thái độ vô cùng đắc ý.
Ông ta cảm thấy mình đã thắng chắc trong chuyện này.
“Mới mấy ngày không gặp, con càng giỏi đó nhỉ.” Ông cụ Hàn nhìn Hàn Trung Dung, sắc mặt càng thêm lạnh lùng.
Ông cụ Hàn thật sự không ngờ Hàn Trung Dung lại làm ra chuyện này, trong khoảng thời gian ông nằm viện, chuyện công ty
cũng chẳng lo gì được nên mới để Hàn Trung Dung lợi dụng cơ hội này.
“Ba, ba cứ trực tiếp tuyên bố con đảm nhiệm chức tổng giám đốc công ty cho rồi, thế này tốt cả cho mọi người.” Lời nói Hàn Trung Dung lúc này có thêm phân uy hiếp, ông ta cảm thấy trong hoàn cảnh này, ông ta đã có cái quyên có uy hiếp ông cụ rồi.
Nãy giờ Hàn Nhã Thanh vẫn không hê lên tiếng mà chỉ yên lặng lắng nghe và âm thầm quan sát, cô ấy thật sự không có chút hứng thú với Hàn Thị.
Nhưng mà Hàn Trung Dung cứ từng bước từng bước ép ông cụ như vậy, cô không chịu nổi nữa, đôi mắt hơi híp lại, định lên tiếng.
Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Dương Tầm Chiêu bước vào.
Ánh mắt Hàn Nhã Thanh lóe lên, Dương Tầm Chiêu lâu như vậy vẫn không vào, cô còn tưởng rằng anh đã rời đi rồi?
Dương Tầm Chiêu bước vào phòng, rất tự nhiên nhìn Hàn Nhã Thanh một cái, sau đó mới nhìn đến những người khác, ánh mắt vô cùng lãnh đạm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Khi những người khác nhìn thấy Dương Tầm Chiêu, họ hoàn toàn bị sốc.
Dương Tầm Chiêu ở thành phố A. Không ai là không biết điều này, không ai không rõ. Những người có mặt ở đó đều là lãnh đạo cấp cao của Hàn Thị. Bình thường nếu chưa thấy mặt Dương Tầm Chiêu thì cũng đã thấy anh qua đủ các phương tiện thông tin đại chúng rồi.
Vì vậy, hầu như tất cả mọi người có mặt đêu nhận ra Dương Tầm Chiêu trong nháy mắt.
Tuy nhiên, không ai biết tại sao Dương Tầm Chiêu lại xuất hiện ở đây, với thân phận cả Dương Tầm Chiêu, việc anh xuất hiện ở nhà họ Hàn quả là một việc khó tin.
Không lẽ Dương Tầm Chiêu muốn mua lại Hàn Thị sao? Nhưng cho dù Dương Tầm Chiêu muốn mua Hàn Thị thì cũng không thể trực tiếp đến biệt thự nhà họ Hàn như vậy chứ.
“Náo nhiệt ghê, ông cụ xuất viện rồi, lãnh đạo cấp cao của Hàn Thị tới chúc mừng à?” Ánh mắt Dương Tầm Chiêu quét qua mọi người rồi chậm rãi nói, giọng nói vẫn bình thản như cũ nhưng lại khiến tất cả lãnh đạo cấp cao ngồi đó đều biến sắc.
Câu này của Dương Tầm Chiêu có ý gì?
Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt lóe lên, vừa nãy ở trên xe ông cụ đã nói tình hình ngay trước mặt anh, với sự tinh ranh của mình, anh không thể không biết chuyện gì đang xảy ra, cho nên rõ ràng lúc này anh đang cố ý.
“Tôi tưởng chỉ là bữa cơm gia đình chứ?” Dưới ánh nhìn kinh hãi không hiểu chuyện gì của mọi người, Dương Tầm Chiêu chậm rãi bổ sung, câu nói này của cậu ba Dương đã...