“Chú hai của cháu đang mua một ít cổ phiếu nhỏ phân tán bên ngoài trong khoảng thời gian này.” Ông cụ Hàn trầm giọng nói
thêm.
Với hoàn cảnh của nhà họ Hàn hiện tại, nếu muốn thu mua những cổ phân khác của Hàn Thị cũng là chuyện đơn giản và không tốn bao nhiêu đồng. Vậy cho nên hiện tại Hàn Trung Dung đã mua lại một số cổ phần nhỏ lẻ từ bên ngoài.
Hàn Nhã Thanh hiểu được lời của ông cụ, hóa ra hôm nay tổ chức yến tiệc ở nhà là như vậy.
Hàn Trung Dung tính toán rất chu đáo, ông mời các giám đốc điêu hành cấp cao của công ty đến nhà dự tiệc, lại còn vừa thân mật, vừa nghiêm túc thể hiện rõ cho bên ngoài biết hiện giờ nhà họ Hàn là của ông ta, ông ta chính là người nắm quyền.
Chỉ là trước đó Hàn Trung Dung đã bán cổ phần của bọn họ cho Bùi Dật Duy, dù cho giờ có thu mua lại một số cổ phần nhỏ rải rác thì cũng không đủ vào đâu, ông ta dựa vào cái gì mà đòi tranh quyền chủ tịch của Hàn Thị?
Điều này thực sự nực cười!!
Dương Tầm Chiêu vẫn lái xe, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
"Thật may là Bùi Dật Duy đã hứa giúp cháu. Hợp đồng mà cháu ký với Bùi Dật Duy có đó không?" Ông cụ Hàn lại hỏi thêm một câu.
Dương Tầm Chiêu vẫn đang không có phản ứng gì, đột nhiên đảo mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt vừa lạnh lùng vừa sắc sảo cứ như đao như kiếm, cơ hồ như muốn lóc sống thịt cô vậy.
Cô được lắm, anh nói muốn giúp Hàn Thị, cô nhất quyết không đồng ý, cự tuyệt anh, quay đầu một cái là nhận lời giúp đỡ của Bùi Dật Duy, cùng Bùi Dật Duy ký hợp đồng.
Hàn Thị vốn dĩ là bị Bùi Dật Duy hủy hoại, vậy mà bây giờ cô thà nhận sự giúp đỡ của Bùi Dật Duy chứ không nhận từ anh?
Người phụ nữ chết tiệt này, thế mà lại thật sự chọc anh tức chết được.
“Có.” Hàn Nhã Thanh đang hơi nghiêng đầu lại nhìn ông cụ Hàn, vậy nên lúc Dương Tầm Chiêu đột nhiên nhìn sang, cô cũng tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh.
Khoảnh khắc Hàn Nhã Thanh bắt gặp ánh mắt của anh, trong lòng cô chấn động, có điều lại thấy vô cùng khó hiểu.
Đang yên đang lành, sao tự dưng anh lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, cô lại chọc anh ở đâu rồi à?
"Hợp đồng viết gì vậy? Cháu đã đọc chưa?" Ông cụ Hàn hơi nhíu mày, lúc Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho ông, cậu ta không hề nói rõ ràng nên ông không biết tình hình cụ thể hiện giờ là thế nào.
Ông cần hiểu rõ tình hình lúc này rồi mới có thể quyết định phải làm gì tiếp theo.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, cô đã đọc bản hợp đồng rồi, hợp đồng của Bùi Dật Duy nói rằng tất cả cổ phần đều sẽ trả lại cho ông cụ Hàn, thật ra trong tình huống hiện tại của Hàn Thị, cổ phần của Hàn Thị vốn dĩ không có giá trị gì cả.
"Cái gì? Tình hình hợp đồng không tốt sao?" Ông cụ Hàn thấy Hàn Nhã Thanh im lặng, vẻ mặt hơi thay đổi.
Dương Tầm Chiêu cũng nhìn thoáng qua Hàn Nhã Thanh một lần nữa, anh cũng muốn biết Bùi Dật Duy đã ký hợp đồng gì với cô.
“Ông nội, thật ra lúc trước chú hai đã bán hết cổ phần trong tay họ cho Bùi Dật Duy, có điều lần này trong hợp đồng ghi là Bùi Dật Duy đã trả lại tất cả cổ phần cho ông rồi.” Hàn Nhã Thanh chưa từng muốn cho ông cụ Hàn biết truyện hay này, nhưng mà hiện giờ chuyện này không thể giấu nổi nữa.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh đã cố gắng hết sức để chọn một cách nói tốt hơn, bất kể như thế nào, cổ phần bây giờ cũng đã quay lại rồi, kết cục ít ra cũng đã tốt hơn nhiêu so với trước đây.
Mặc dù vậy, Hàn Nhã Thanh vẫn rất lo lắng, cô khẩn trương nhìn ông cụ Hàn, sợ ông nội lại bị đả kích.
Tay cầm vô lăng của Dương Tầm Chiêu nắm chặt lại, Bùi Dật Duy trả lại toàn bộ cổ phần cho Hàn Thị?
Chính xác mà nói, Bùi Dật Duy có lẽ đã đưa cổ phần cho cô, phải không?
“Bùi Dật Duy thật sự rất rộng lượng với em.” Một tia lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt nheo nheo của Dương Tầm Chiêu, Bùi Dật Duy thật sự rất nỗ lực để cứu cô.
Ông cụ Hàn nghe Hàn Nhã Thanh nói vậy, lập tức sửng sốt, sắc mặt bỗng trở nên vô cùng khó coi, ông đột nhiên cảm thấy ngực đau nhói, ông có nghĩ thể nào cũng không thể ngờ rằng con trai mình lại lén ông đi bán cổ phần của công ty. Lại còn bán cho Bùi Dật Duy nữa.
Ông cụ Hàn lúc này rất tức giận, rất tức giận, nhưng một câu của Dương Tầm Chiêu trực tiếp cắt ngang cảm xúc của ông.
Tại sao lời nói của Dương Tầm Chiêu nghe lại kỳ quái vậy, tại sao lại có cảm giác chua xót như thế chứ?
“Hàn Thị bây giờ gần như phá sản rồi, cổ phần của Hàn Thị giờ căn bản là không có giá trị.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt liếc nhìn Dương Tầm Chiêu, điều này nghe vừa có hơi giống đang chọc Dương Tầm Chiêu, vừa lại giống như một lời giải thích của cô.
Hàn Nhã Thanh hơi sững lại, ánh mắt lóe lên, rôi khóe môi hơi nhếch lên, nói vậy thì sự cống hiến ân cần này của Bùi Dật Duy đã lãng phí rồi!!
Vậy là vì cô cảm thấy số cổ phân hiện tại của Hàn Thị không đáng giá chút nào nên mới đồng ý ký hợp đồng với Bùi Dật Duy sao?
Phải nói rằng ý tưởng của cô rất đơn giản mà trực tiếp, có vẻ như cô thực sự không hiểu những chuyện trên thương trường.
Tại sao người phụ nữ của anh lại đáng yêu như vậy chứ?
Ông cụ Hàn cũng sững sờ khi nghe Hàn Nhã Thanh nói, sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi kỳ lạ...
“Nếu đã vậy, chuyện này cũng dễ xử lý rồi.” Có điều, ông cụ Hàn cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm về chuyện của công ty rồi.
Lúc đến biệt thự nhà họ Hàn, cửa nẻo trống trơn, không có người ra đón ông, thế nhưng trong phòng không ngừng vang lên tiếng cười nói, rõ ràng là rất náo nhiệt.
Dương Tầm Chiêu đi đỗ xe, Hàn Nhã Thanh đỡ ông cụ Hàn vào đại sảnh trước.
"Ồ, cô chủ nhà họ Hàn về rồi đấy à? Có điều bây giờ cô về thì muộn quá rồi" Hàn Chí Long cười hả hê khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh.
Vẻ mặt của Lưu Vũ và Hàn Nghiên Nghiên rõ ràng cũng đang đắc ý, từ biểu hiện của họ có thể thấy rằng công việc của công ty đang diễn ra rất suôn sẻ, có lẽ đã hoàn toàn nắm chắc quyền chủ động.
Một số giám đốc điều hành cấp cao của công ty đứng lên kính cẩn chào khi nhìn thấy ông cụ, nhưng trong biểu hiện của họ vẫn có chút né tránh. Rõ ràng bọn họ đã đạt được thỏa thuận với Hàn Trung Dung, đây rõ ràng là chuyện rất bất lợi cho ông cụ Hàn và Hàn Nhã Thanh.
Ông cụ Hàn nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, trong lòng hơi chùng xuống, Hàn Trung Dung quản lý công ty không tốt, nhưng thủ đoạn bất chính thì lại khá lợi hại.
“Ba, con đang thảo luận chuyện công ty với một số giám đốc điều hành, ba về đúng lúc lắm.” Hàn Trung Dung đứng lên, bước tới đón ông cụ, thái độ cũng coi như vẫn cung kính.
Nhưng mà,