CHƯƠNG 1914
Đường Minh Hạo cảm thấy ghê tởm không thể giải thích được, đôi mắt cô ta mang theo vẻ dò xét, bỡn cợt và cả tham lam.
Linh cười lạnh: “Cô nuôi lũ sói này à?” Vậy mà cô lại không biết còn có kiểu người như vậy ở trên đảo Xích Lê.
“Cô đoán xem?” Phù khinh thường. Bất kỳ trưởng lão nào trên đảo Xích Lê đều có một năng lực đặc biệt nào đó, vì cô ta chưa từng bộc lộ khả năng ra ngoài nên cho rằng cô ta không có khả năng gì sao?
“Rồi sao?” Trong lòng Linh có dự cảm xấu. Người này là kẻ mê tiếng nói, ai có giọng nói hay cô ta đều nhất định phải có được. Qua nhiều năm như vậy chưa từng có ngoại lệ. Nếu không phải lúc trước có người bảo vệ thì e rằng Phù cũng sẽ không buông tha cho cô.
“Nhường người bên cạnh cô cho tôi đi.” Phù thẳng thừng nói. Giọng nói hay như vậy mà hôm nay cô ta mới biết tới. Nếu Linh không nhắc cậu trước thì làm sao đến hôm nay cô ta mới biết chuyện này? Trong lòng cô ta càng bất mãn với Linh hơn.
“Tôi nghĩ là cô sẽ bằng lòng thôi nhỉ?” Phù nhìn Linh cau mày, nói với ý đe dọa. Chẳng lẽ người này còn dám đối nghịch với cô ta sao? Mọi người đều hiểu rõ cái chết đêm qua của Kỳ có một phần nguyên nhân là vì Linh, chuyện này khiến nhiều người rất bất mãn. Chắc hẳn bây giờ Linh cũng phải hiểu, không nên vì một kẻ ngoại lại như Đường Minh Hạo mà đối đầu với cô ta đâu nhỉ?
“Nếu tôi không muốn thì sao đây?” Linh cười mỉa mai. Phù nghĩ mọi người đều sẽ nhường nhịn cô ta sao? Hay cô ta cảm thấy mình muốn gì là sẽ có được cái đó? Nhưng hôm nay, Đường Minh Hạo đã bị Phù để mắt tới thì nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chi bằng…
Trong lòng Linh có hơi run sợ. Cô nhìn Phù, đánh giá sức mạnh chênh lệch giữa họ. Cô có thể giết cô ta chỉ bằng một đòn tấn công không? Linh cảm thấy máu mình đang sôi trào lên. Con sói bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô, nó đang theo dõi con mồi, không muốn từ bỏ.
Nếu Phù phát hiện ra mục đích của cô…
“Không muồn à, vậy thì cô có thể biến mất khỏi đảo Xích Lê.” Vẻ mặt Phù lập tức biến sắc, trở nên lạnh lùng, mang theo sát khí. Đường Minh Hạo biết, Phù không chỉ nói chơi, cô ta thực sự muốn giết Linh. Đây là kiểu người gì vậy? Không vừa ý là thẳng tay giết người. Đường Minh Hạo nhìn đám thú xung quanh mình, nhìn sự chênh lệch giữa Linh và Phù mà thấy lo lắng. Nếu Phù thực sự có ý định giết người, nếu bỏ qua những con sói này mà xông lên giết chết Phù thì cơ hội bỏ trốn của họ là bao nhiêu? Đường Minh Hạo cảm thấy từ bé đến giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy tâm tư của mình lại trở nên thế này, không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lại muốn giết người. Nhưng bây giờ… cậu cảm thấy mình thật sự không thể dung thứ cho người trước mặt, cậu muốn… giết chết cô ta.
“Cô dám giết tôi?” Ánh mắt Linh vô cùng sâu thẳm. Thái độ của Phù cũng xem như đại diện cho thái độ của đám người đại trưởng lão kia. Vậy nên những người này đã không còn kiên nhẫn với cô nữa rồi sao? Hay là đại trưởng lão đã nói gì với họ? Linh cảm thấy lo sợ trong lòng.
“Đương nhiên tôi sẽ không dám trắng trợn giết người, nhưng nếu cô chết trong tay đám thú dữ này thì sẽ có ai nghi ngờ được chứ?” Phù dương dương đắc ý. Đây thật sự là một chỗ tốt, nếu hôm nay cô ta không đi theo những bảo bối này tới đây thì sao có thể phát hiện ra hai bảo bối thật sự này chứ? Giọng nói của Đường Minh Hạo là thứ cô ta yêu thích nhất bây giờ. Cậu sẽ còn lớn lên, giọng nói của cậu sẽ thay đổi, nhất định sẽ ngày càng hay hơn.
Cũng may là Kỳ đã chết rồi, nếu không thì làm sao đến lượt cô ta được? Phù cảm thấy mình thật may mắn, nếu không phải Linh và những người khác cùng nhau giết Kỳ thì cô ta cũng không dám trắng trợn cướp người.
Linh biết mình nhất định phải đưa ra lựa chọn. Cô không thể từ bỏ Đường Minh Hạo, vậy thì chi bằng giết chết Phù đi? Linh cảm thấy lòng mình thoải mái hơn hẳn, dường như với cô, quyết định này hoàn toàn không khó khăn gì, một chút băn khoăn trước đó cũng lập tức tan biến trong giây phút cô ra quyết định.
Linh siết chặt tay Đường Minh Hạo để an ủi cậu, sau đó buông tay ra, giả bộ nhụt chí: “Tôi có thể giao cậu ấy cho cô, nhưng… tôi có chuyện muốn nói với một mình cô.”
Đường Minh Hạo đột nhiên cảm thấy tim mình lỡ mất một nhịp, cảm giác mà Linh đem lại cho người khác đã thay đổi chỉ trong chớp mắt, hoàn toàn lạnh lẽo, còn có cả quyết tâm được ăn cả ngã về không.
“Được!” Phù vui mừng hớn hở. Cô ta đã nói rồi mà, sao Linh có thể chống lại cô ta được chứ? Chỉ là một Đường Minh Hạo mà thôi, với cô thì có gì đặc biệt chứ?
Nói mấy câu sao, chẳng lẽ còn muốn nhắc nhở cô ta chuyện gì à? Phù không hề để ý, cô ta đi thẳng về phía Linh.
Linh nắm chặt lưỡi dao mỏng như cánh ve trong tay. Đây là thứ mà cô lấy được từ chỗ Lạc, chắc có thể giúp được cô. Cái cổ mảnh khảnh của Phù, có lẽ chỉ cần cứa một đường là được rồi… Linh cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực…