CHƯƠNG 1913
Đường Minh Hạo nhìn Linh. Rõ ràng là một đứa trẻ nhưng tại sao cô luôn buồn bã như vậy, trong lòng dường như có vô số điều không thể nói với ai.
“Chị mặc váy trắng hợp hơn đấy.” Đường Minh Hạo không thể hiểu được. Quần áo của Linh đều là màu đen, nhưng Đường Minh Hạo lại nghĩ Linh hợp với màu trắng hơn, làn da của cô rất trắng, mặc váy trắng sẽ rất hợp.
“Nhưng chị không có váy trắng.” Linh sửng sốt. Màu trắng sao, hình như cô chưa từng mặc quần áo màu trắng bao giờ. Trong mắt cô, màu trắng là màu thuần khiết, còn cô thì không. Trái tim cô chìm trong u ám, cô muốn phá hủy đảo Xích Lê, muốn giết các trưởng lão trên đảo, cho dù phải hy sinh nhiều hơn nữa thì cô cũng không quan tâm.
Đường Minh Hạo không nói thêm gì nữa, tiếp tục nằm trên mặt đất với Linh.
“Em có cơ hội rời khỏi đây.” Sau một hồi im lặng Linh mới chậm rãi nói: “Sắp có người đến đây rồi. Mặc dù không biết họ đến với mục đích gì, nhưng họ có thể đưa em rời khỏi đây. Chị nghĩ, nếu được rời khỏi đây rồi, em sẽ có cách để về nhà được phải không?” Linh nói. Quả nhiên, thay vì để Đường Minh Hạo ở lại đây thì cô càng muốn để cậu rời đi hơn, ngay cả khi con đường phía trước không rõ ràng, không biết cô sẽ trải qua những gì. Nhưng nếu ở lại đảo Xích Lê thì những điều phải trải qua sau này nhất định sẽ cực kỳ tàn khốc. Thậm chí đến cả tính mạng mình cô còn không thể giữ được thì làm sao có thể bảo vệ cậu được đây?
“Chị có hy vọng em rời đi không?” Đường Minh Hạo do dự.
“Chị hy vọng em rời đi.” Linh quay đầu lại, nhìn Đường Minh Hạo, nói thật kiên định.
“Được, vậy em sẽ đi.”
‘Nhưng em nhất định sẽ tới đón chị.’ Đường Minh Hạo không nói ra câu tiếp theo. Cậu biết mình không cần nói, chỉ đến đây là đủ rồi.
Linh nằm trên mặt đất, nhắm mắt nghỉ ngơi. Trộm được nửa ngày nhàn rỗi nên cô không muốn nghĩ đến điều gì, nghĩ đến ai nữa. Đường Minh Hạo tới đây là chắc là chuyện trời đất xui khiến nhỉ? Người đó muốn đưa Đường Minh Hạo đi thì ngày mốt có thể đến được rồi.
“Đi mau!”
Đường Minh Hạo nằm trên mặt đất nghỉ ngơi giống như Linh. Bầu không khí yên tĩnh này dường như chưa bao giờ xuất hiện trên đảo Xích Lê, cho nên Đường Minh Hạo hết sức hưởng thụ. Nhưng rồi Linh bất chợt kinh hãi thốt lên khiến trái tim cậu giật thót.
Trong lúc còn bàng hoàng thì Linh đã kéo cậu đi rồi. Đường Minh Hạo khẽ quay đầu lại thì thấy… có mấy con sói đang bám theo họ? Chó sói!
“Bọn thú này chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi, tại sao hôm nay chúng lại xuất hiện vào ban ngày chứ!” Linh nghiến răng nghiến lợi chạy về phía trước. Hôm nay cô không nên dẫn Đường Minh Hạo đi ra ngoài, lại càng không nên dẫn cậu đi vào sâu như vậy, phải rời khỏi mảnh ruộng hoa trà này mới có thể đuổi được lũ thú dữ.
Quả nhiên, từ hôm qua trên đảo Xích Lê đã bắt đầu trở nên bất thường rồi sao? Trong bốn năm năm qua cô đã đến đây vô số lần nhưng chưa từng gặp những con thú dữ này. Những con sói này chỉ xuất hiện vào ban đêm thôi, thế mà bây giờ…
Không đúng! Linh nhanh chóng đứng khựng lại. Chuyện này không hề bất thường mà là có người đang kiểm soát nó! Giống như bây giờ, nếu thật sự những con thú dữ này muốn đuổi kịp bọn họ thì làm sao có thể không đuổi kịp, rõ ràng là xung quanh đây có người.
“Ai, đi ra cho tôi!” Linh hét lên một tiếng. Đường Minh Hạo cũng kịp phản ứng lại, dường như những con sói này đang trêu chọc bọn họ, giờ họ dừng lại thì bầy sói cũng dừng lại.
Đường Minh Hạo chú ý đến xung quanh, Linh nắm chặt tay cậu, Đường Minh Hạo cảm nhận được mồ hôi trên lòng bàn tay cô, dường như cô vô cùng sợ hãi.
“Phù?” Linh đột nhiên lên tiếng. Một tiếng cười khúc khích từ cách đó không xa truyền đến khiến Đường Minh Hạo nổi da gà đầy người. Giọng nói này quá… bệnh hoạn.
Đường Minh Hạo đột nhiên nhớ ra. Phù hình như là người lúc trước tùy ý chọn người rồi lại giết chết người ta, là người chỉ mới mười mấy tuổi phải không?
Quả nhiên, có một cô bé bước ra, cô ta chỉ mới mười ba bốn tuổi, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khi liếc qua Linh thì lại có vẻ giễu cợt, sau đó nhìn chằm chằm vào Đường Minh Hạo.