CHƯƠNG 1845
Mặc Thành có chút nghi ngờ thân phận của Lâm Từ, phải đặc biệt thế nào mới không có tin tức gì như vậy. Mà Mặc Thành phái người tới “Moon Stars” theo dõi rồi mà cũng không có chút tin tức nào. Lâm Từ như thể chưa từng ra khỏi nhà vậy.
Mặc Thành càng cảm thấy hứng thú, Lâm Từ, Mặc Từ, nhà họ Mặc, đúng là nên để tâm. Mặc Thành thầm nghĩ, lâu lắm rồi anh ta không gặp được chuyện gì thú vị như vậy, hơn nữa, con người Lâm Từ, chắc chắn cũng sẽ rất thú vị.
“Thập Dạ Tàng” tổ chức đúng hạn. Vì tâm trạng Liễu Ảnh không tốt nên Hàn Nhã Thanh muốn đưa cô ấy ra ngoài giải sầu, vậy là bèn dẫn theo Liễu Ảnh cùng tới tham gia.
Mỗi lần “Thập Dạ Tàng” tổ chức đều gây chấn động, lần này cũng không ngoại lệ. Màn đêm vừa buông xuống, ánh đèn rực rỡ sáng lên, khách được mời tới “Thập Dạ Tàng” gần như đã đông đủ, người không có thư mời đặc biệt, muốn tham gia rất nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể vào.
Hàn Nhã Thanh dùng thân phận của nhà họ Đường để vào đây cùng với Liễu Ảnh, Đường Vũ Kỳ, Dương Tầm Chiêu dẫn theo Đường Minh Hạo, còn Mặc Thành đơn độc một mình.
Vị trí ngồi tùy ý, nhưng Mặc Thành lại chiếm vị trí giữa hàng hai, không chút khách khí nào. Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh cũng không để ý, thản nhiên ngồi cùng nhau.
Cậu tư Tịch và Hứa Dinh Dinh cũng tới. Khi nhìn thấy Hàn Nhã Thanh, đôi mắt Hứa Dinh Dinh lập tức sáng lên. Đã lâu rồi họ không gặp nhau, lần này gặp lại Hàn Nhã Thanh, cô ấy rất vui, kéo cậu tư Tịch đi thẳng tới chỗ Hàn Nhã Thanh.
“Thanh Thanh!” Hứa Dinh Dinh vui vẻ gọi, muốn đi nhanh qua đó nhưng lại bị cậu tư Tịch ôm eo rồi từ từ bước tới cùng cô ấy. Hứa Dinh Dinh trừng mắt nhìn anh ta, như thế mà cũng ghen sao?
Hàn Nhã Thanh đã quen nên không trách cứ, đợi Hứa Dinh Dinh đi tới, Hàn Nhã Thanh và Hứa Dinh Dinh nói chuyện với nhau, cậu tư Tịch đi tìm Dương Tầm Chiêu tán dóc vài câu. Sau đấy, cậu tư Tịch dẫn Hứa Dinh Dinh tới ngồi ở vị trí khác.
Tư Đồ Không cũng tới. Lúc nhìn thấy Tư Đồ Không, lòng Liễu Ảnh vô cùng hoảng loạn, sợ Tư Đồ Không đi tới phía mình.
Hàn Nhã Thanh ngồi bên cạnh nắm chặt tay Liễu Ảnh, để cô ấy an tâm. Liễu Ảnh gượng cười với Hàn Nhã Thanh, cô ấy lo Tư Đồ Không sẽ đi về phía mình, nhưng lại cảm thấy nếu Tư Đồ Không không tới, cô ấy sẽ thất vọng. Tâm trạng mâu thuẫn này khiến cô ấy có chút tự trách, nhưng cô ấy vẫn hy vọng Tư Đồ Không sẽ không tới. Cô ấy không muốn xung đột với anh ta trước mặt nhiều người như vậy.
Cũng may, dù Tư Đồ Không tới nhưng lại không ngồi gần Liễu Ảnh, cách Liễu Ảnh khá xa, ánh mắt chỉ dừng trên người Liễu Ảnh trong nháy mắt.
Liễu Ảnh dần dần bình tĩnh lại, nhưng cô ấy chợt cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, sự nôn nóng không thể nói ra, còn mang theo vài phần ấm ức. Hàn Nhã Thanh ngồi bên cạnh Liễu Ảnh, nhìn rõ mọi biểu cảm của cô ấy.
Cảm giác Liễu Ảnh mang lại cho cô đã thay đổi rồi, trước đây cả tinh thần lẫn thể xác cô ấy đều chống đối Tư Đồ Không, mà bây giờ cô ấy đã không còn chống đối Tư Đồ Không như vậy nữa. Hơn nữa, loáng thoáng có cảm giác muốn thân cận nhưng lại không dám tới gần, cảm giác như đang thăm dò vậy.
Hàn Nhã Thanh nhìn Liễu Ảnh, thời gian năm năm ở bên Tư Đồ Không, năm năm, không thể nào không có cảm giác gì được.
Trong khoảng thời gian đó, không phải không có lúc nào Liễu Ảnh vui vẻ và hạnh phúc. Nếu không phải giữa hai người có một sai lầm thì cũng sẽ không thành ra như bây giờ. Có điều, vậy thì có sao, Hàn Nhã Thanh biết, cô sẽ tôn trọng lựa chọn của Liễu Ảnh, đồng thời ủng hộ quyết định của cô ấy.
Buổi đấu giá bắt đầu lúc chín giờ. Gần chín giờ, mọi người đã tới đông đủ, nhưng người của Thập Dạ Tàng thì vẫn chưa có ai xuất hiện, không khí có chút nôn nóng.
Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu bình tĩnh chờ đợi, Thập Dạ Tàng sẽ không thất hẹn, kiên nhẫn chờ đợi là được. Có điều, ngoài dự đoán của mọi người, tới gần chín giờ, không ngờ lại có người tới, đã vậy còn là người mà họ không thể ngờ… Lâm Từ, váy dài màu đỏ, chân đi giày cao gót, khi tiến vào lập tức gây chú ý. Khuôn mặt hoàn toàn mới này khiến những người ở đây đều có thêm hứng thú tìm hiểu.
Mặc Thành nhìn thấy Lâm Từ tiến vào, nhướng mày, vất vả tìm kiếm bao lâu, vậy mà khi tìm thấy lại chẳng tốn chút công sức nào? Nếu sớm biết hôm nay có thể gặp Lâm Từ thì trước đây anh ta tốn nhiều tâm tư như vậy làm gì chứ?
Lâm Từ tiến vào nhìn thoáng qua, hình như chỉ còn chỗ trống ở trong góc thôi, vậy là nhấc chân định đi tới, Mặc Thành trực tiếp vẫy tay, gọi Lâm Từ: “Bên này!” Không biết bởi vì Dương Tầm Chiêu hay Hàn Nhã Thanh mà bên này có mấy vị trí không ai ngồi, thế nên Mặc Thành thoải mái gọi Lâm Từ tới. Mặc Thành không hề nghĩ, bên cạnh không có ai ngồi, chẳng phải nguyên nhân một phần là do anh ta hay sao?
Lâm Từ trừng mắt nhìn anh ta, hai người thân nhau lắm à? Có điều, vị trí đó cũng khá tốt, cũng xem như vị trí trung tâm, nhưng cô ấy không muốn ngồi bên cạnh Mặc Thành cho lắm, lại càng không muốn ngồi trong góc. Do dự một lát, Lâm Từ bèn đi tới phía Mặc Thành, xem như nể mặt Đường Vũ Kỳ thôi, không liên quan gì tới Mặc Thành cả.