CHƯƠNG 1844
“Con có chuyện gì gấp gáp muốn làm à? Không muốn quản lý Quỷ Vực Chi Thành một chút nào nữa?”
Trương Minh Hoàng buồn bực nói, dù không muốn thì Mặc Thành cũng không nên gấp gáp như vậy chứ?
Huống hồ, ông hiểu tính tình Mặc Thành, sẽ không phải vì nguyên nhân gì khác đâu. Vậy nên, anh ta chỉ đơn giản là không muốn quản lý Quỷ Vực Chi Thành nữa, muốn nhanh chóng muốn đẩy cho người khác, hay là vì, anh ta cảm thấy hiện giờ mình đã là người ngoài?
Không đúng, Mặc Thành không phải người không hiểu chuyện như vậy, chỉ là đang yên đang lành mà kiếm chuyện thôi!
“Hay là con có việc khác, nếu là tán gái thì xem như ba chưa nói gì, cho con nghỉ, không tán được thì đừng có về nữa!” Trương Minh Hoàng lạnh lùng hừ một tiếng, Mặc Thành cảm thấy có rất nhiều lời nghẹn lại trong miệng, không thể nói ra được!
Tán gái? Vậy là ba nuôi vẫn quan tâm tới cuộc sống cá nhân của anh ta nhất à? Nhưng ở đâu có phụ nữ cho anh ta tán đây! Nếu Trương Minh Hoàng nghe được câu này thì e là sẽ đập vỡ bàn mất, anh ta không có ai để tán? Bên cạnh anh ta thiếu phụ nữ ưu tú sao? Là hoàn toàn không muốn tán thì có!
“Cậu muốn tán gái sao? Tán chị Lâm Từ đi cậu!” Đường Vũ Kỳ vô cùng vui vẻ, cô bé vẫn giữ liên lạc với Lâm Từ. Theo cô bé thấy thì Lâm Từ thật sự là một cô gái vô cùng ưu tú, hơn nữa cô bé rất quý Lâm Từ, cảm thấy cuộc sống của Lâm Từ thoải mái, kiêu hãnh, hoàn toàn không phải phiền não bởi bất cứ chuyện gì.
Những người ngồi bên cạnh đều tò mò nhìn Mặc Thành, mang theo đôi chút tâm lý hóng chuyện, chà chà, xem như Mặc Thành tự lấy đá đập chân mình rồi, không phải không biết tán ai sao? Lâm Từ đó! Đủ ưu tú, xứng với anh ta. Hơn nữa, trước đây hai người từng gặp nhau rồi, quan hệ cũng khá tốt. Quan trọng là Đường Vũ Kỳ đã nêu ra rồi, nhất định Mặc Thành phải trả lời.
Nghe thấy cái tên này, Mặc Thành có chút sửng sốt. Không ngờ vừa nghe tên là anh ta đã nhanh chóng nhớ đến dáng vẻ duyên dáng, quyến rũ, liếc mắt một cái cũng khiến người ta không thể nào quên của Lâm Từ. Chỉ là, anh ta cảm thấy hai người không cùng một thế giới. Hơn nữa, so với cô ấy thì anh ta càng có hứng thú với nhà họ Mặc hơn. Làm sao bây giờ đây?
Mặc Thành lại nhớ ra, đến giờ ngay cả Zalo của Lâm Từ anh ta còn chưa kết bạn được, đúng là… quá đáng! Mặc Thành bỗng dưng cảm thấy hơi tức giận, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt rối rắm và mê mang thoáng qua của Mặc Thành, Hàn Nhã Thanh khẽ bật cười, xem ra không phải là Mặc Thành không có cảm giác với Lâm Từ, có thể vì mới gặp mặt một lần nên cảm giác chưa quá rõ ràng thôi.
Có điều, Hàn Nhã Thanh rất xem trọng cặp đôi này, mâu thuẫn duy nhất có thể tồn tại giữa hai người có lẽ là Lâm Uyển, mẹ của Lâm Từ. Nhưng mà năm xưa đến Lâm Uyển còn không để ý thì hiện giờ chắc Lâm Từ cũng sẽ không quá để tâm, thế nên, khả năng vẫn rất cao.
“Cậu, có phải cậu cũng thích chị Lâm Từ không!” Đường Vũ Kỳ như phát hiện ra châu lục mới, mừng rỡ nói. Cô bé chỉ nghĩ đơn giản rằng, nếu người mình thích mà ở bên nhau thì chính là gấp đôi sự yêu thích.
Mà cô bé càng ngày càng tin tưởng Lâm Từ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì tháng sau cô bé sẽ tham dự một tuần lễ thời trang với Lâm Từ, cô bé rất mong chờ hoạt động lần này.
Mặc Thành khẽ gõ đầu Đường Vũ Kỳ một cái, nhóc con, nhiều chuyện như vậy làm gì.
Trương Minh Hoàng không ngờ, bản thân chỉ tùy ý hỏi một câu thôi vậy mà Mặc Thành lại thật sự nghiêm túc suy nghĩ, vậy là, lúc trước do ông đã lơ là anh ta rồi sao?
Ngay sau đó, Trương Minh Hoàng đã tự phủ định bản thân. Mặc Thành suy nghĩ đến vấn đề này chỉ vì gặp được Lâm Từ, có chút hứng thú nên mới nhớ tới cô ấy thôi, nếu không gặp Lâm Từ thì e là sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Trương Minh Hoàng nhớ tới Lâm Từ là lại nhớ đến Lâm Uyển, không biết chuyện năm xưa rốt cuộc được giải quyết như thế nào. Chỉ hy vọng rằng nếu Mặc Thành thật sự thích Lâm Từ sẽ không bị ngăn trở vì chuyện này.
Mặc Thành thầm nghĩ, anh ta nên gặp Lâm Từ mới được, có lẽ phải nói là hẹn gặp Lâm Từ, để xác nhận cảm giác của anh ta với cô ấy là gì, có phải thích hay không? Hay chỉ là tò mò, thậm chí, chỉ là có hứng thú với nhà họ Mặc nên mới thấy hứng thú với cô ấy.
Nhưng tìm lý do gì đây? Tuyệt đối không thể nhắc tới Lâm Uyển, mẹ cô ấy được. Đúng rồi, trước đây không phải Dương Tầm Chiêu tặng một viên đá quý sao? Bây giờ mang đi tặng cô ấy, xem như quà cảm ơn. Nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, người ta đã chẳng còn bận tâm nữa, nhắc lại cũng không có ích gì? Mặc Thành rối rắm.
Đáng tiếc, Mặc Thành không thể gặp Lâm Từ như mong muốn được. Khi anh ta chuẩn bị đi tìm cô ấy thì mới phát hiện, anh ta hoàn toàn không có chút manh mối nào về Lâm Từ cả.
Dù có cho người của Quỷ Vực Chi Thành tìm kiếm thì cũng không thấy tung tích. Lâm Từ cứ như đã bốc hơi rồi vậy. Mặc Thành không từ bỏ, bảo Đường Vũ Kỳ hỏi vị trí của Lâm Từ, Lâm Từ không nói thẳng, chỉ nói là vẫn ở thành phố này, Mặc Thành tiếp tục cho người tìm kiếm, nhưng vẫn không có tin tức gì.