CHƯƠNG 1831
Đúng, vì mình có được quá nhiều thứ nên mới phải suy nghĩ nhiều. Khi đã có được tình thân thì khi nghĩ đến tình yêu sẽ không thể không cân nhắc cả tình thân. Khi có được tình bạn sẽ không hy vọng bị xung đột với tình yêu. Bản chất của con người là tham lam, không nỡ từ bỏ thứ gì nên mới khó chịu như vậy.
Nếu có thể không hề lưu luyến mà từ bỏ đi một số thứ thì đâu phải xoắn xuýt như vậy?
Liễu Ảnh ray đầu lông mày. Hình như cô đã làm ra một chuyện sai lầm rồi, giờ còn sửa được nữa không?
Chẳng biết vì sao cô lại bỗng nhớ đến An Kỳ. Cô gái này không hiểu vì sao lại giống cô của khi trước, đơn thuần, bình tĩnh, sống đầy nhiệt huyết. Cô ta làm gì hay nói gì đều chỉ đơn thuần vì bản thân muốn làm như vậy, là bản thân sẵn lòng đi làm mà không phải là bị người ta ép không thể không làm. Thái độ sống rõ ràng của cô ta thật sự khiến người ta phải ghen tị.
Liễu Ảnh biết rất rõ, thật ra các góc cạnh trong tính cách của cô đã bị mài mòn đi không ít, chuyện cô để ý tới cũng trở nên càng ngày càng ít hơn. Không phải cô không muốn để ý mà là vì không còn sức để quan tâm nữa. Cô chỉ có thể đặt lực chú ý của mình lên những người mình không thể từ bỏ, những chuyện mà cô không thể bỏ qua. Liễu Ảnh không hối hận vì những thay đổi này. Con người luôn luôn phải tiến lên phía trước, giữ lại một vài thứ gì đó để mình kiên trì luôn là một chuyện tốt.
Bà Tư Đồ đã biết chuyện Tư Đồ Không bị thương ngay từ hồi đêm. Bà ta trực tiếp gọi thẳng cho Tư Đồ Không, điện thoại reo hai tiếng thì có người nhận, bên kia truyền tới tiếng nói bình tĩnh không một gợn sóng: “Mẹ ạ? Có chuyện gì vậy?”
Bà Tư Đồ cười lạnh: “Sao? Không phải nên là mẹ hỏi con sao? Hôm qua con đi đâu?”
Tư Đồ Không không trả lời thẳng, chỉ nói lập lờ nước đôi: “Con biết con đang làm gì, mẹ không cần lo lắng.”
“Có phải con bị thương không?” Bà Tư Đồ hoàn toàn không cho phép Tư Đồ Không trốn tránh. Bây giờ con bà ta lại bị thương vì một người phụ nữ khác. Có phải nếu cô ta muốn mạng của nó thì nó cũng chắp hai tay mà dâng cho người ta không?
“Bị thương ngoài da thôi.” Tư Đồ Không cũng đoán bà Tư Đồ đã biết chuyện ban sáng nên không giấu diếm nữa, trả lời rất bình tĩnh như không phải chuyện gì to tát.
“Con tránh xa người phụ nữ đó ra. Con và cô ta không nên có liên lạc gì nữa.” Bà Tư Đồ khàn cả giọng.
Bà ta không thể chấp nhận việc con mình không hề để bà ta ở trong lòng. Trong mắt bà ta, mọi chuyện đều do Liễu Ảnh gây ra. Cô là tai họa, ba cô hại chết chồng bà ta, còn cô thì quyến rũ con trai bà ta, khiến nó cãi lại bà ta. Tất cả đều là vì Liễu Ảnh nên mối quan hệ của bà ta và Tư Đồ Không mới biến thành thế này.
“Chuyện này mẹ cứ để con xử lý. Mẹ không cần hỏi tới đâu.” Tư Đồ Không thấy hơi bực bội. Vì sao mẹ anh ta lại không chịu tin tưởng anh ta? Anh ta biết mình đang làm gì, không cần người khác phải quan tâm. Hơn nữa, bây giờ quan hệ của anh ta và Liễu Ảnh vừa mới hòa hoãn, anh ta không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
“Giữa con và cô ta còn có chuyện gì nữa? Chuyện cũng đã nói rõ ràng rồi còn lưu luyến cái gì? Chẳng lẽ cô ta không chịu rời đi?” Bà Tư Đồ đã coi Liễu Ảnh thành một người không biết liêm sỉ, thấy người sang bắt quàng làm họ, cảm thấy Liễu Ảnh cứ quấn lấy Tư Đồ Không không buông, không chịu chia tay. Mà việc hôm nay Tư Đồ Không giúp Liễu Ảnh, bà ta cảm thấy suy nghĩ trong lòng bà ta đã được chứng thực rồi.
“Mẹ, mẹ đừng có suy nghĩ nhiều nữa. Chuyện này mẹ đừng hỏi nhiều, con sẽ không để Liễu Ảnh đi đâu, vĩnh viễn không có khả năng đó.” Trong giọng nói của Tư Đồ Không có vẻ không vui. Nếu Liễu Ảnh ham hư vinh thì tốt rồi, vậy thì anh ta đâu cần phải mệt mỏi như vậy, theo đuổi mãi mà vẫn không thể theo đuổi được cô?
“Con…” Bà Tư Đồ muốn nói gì đó nhưng đành kìm lại. Bà ta không thể để Liễu Ảnh làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai mẹ con bọn họ. Bà ta và con trai mới là người một nhà, Liễu Ảnh chỉ là người ngoài, không cần quá để ý.
“Con biết mình đang làm gì thì tốt. Tóm lại là mẹ sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như cô ta.” Bà Tư Đồ Không cũng không nhiều lời. Được thôi, nói với con con không thông phải không? Vậy thì mẹ con ta cũng không cần phải bàn thêm gì nữa. Một người bình thường thôi mà, vẫn có phương pháp dạy dỗ được cô ta.
“Mẹ, Liễu Ảnh sẽ là con dâu của mẹ, cũng là người duy nhất có thể trở thành con dâu của mẹ.” Tư Đồ Không lạnh lùng đáp lời, có ý cứng rắn không cho phép từ chối. Trong lòng bà Tư Đồ nghẹn lại một hơi, nhưng không định phát giận với Tư Đồ Không nữa, bà ta không nói gì mà cúp thẳng điện thoại.
Bà ta mở đoạn video ra xem đi xem lại. Trong đoạn phim khi Tư Đồ Không cứu Liễu Ảnh, anh ta không hề có một chút do dự nào, dường như rất cam tâm chịu chết. Nỗi hận với Liễu Ảnh đã lên đến đỉnh điểm, bà ta đập vỡ không ít đồ mới có thể tiếp tục suy nghĩ.
Liễu Ảnh, Liễu Ảnh, bà ta luôn không coi đứa con gái này ra gì, cô ta chỉ là một con cờ, là người mà Tư Đồ Không muốn lợi dụng, có thể làm ra được chuyện gì chứ. Vì vậy bà ta luôn thờ ơ đứng nhìn. Nhưng bây giờ Liễu Ảnh đã chiếm được trái tim của Tư Đồ Không, uy hiếp sự tồn tại của người làm mẹ như bà ta. Không biết bắt đầu từ bao giờ Tư Đồ Không đã trở nên qua loa với bà ta, còn đối với Liễu Ảnh thì ngày càng quan tâm hơn. Đây là chuyện bà ta không thể nào tha thứ được! Tuyệt đối không thể tha thứ nổi!