CHƯƠNG 1830
Mẹ Liễu mang sữa đến cho Liễu Ảnh, tức giận trách mắng: “Con cũng thật là, đi ra đường thôi mà cũng để bị thương được.” Bà chưa xem tin tức, chưa biết có chuyện gì xảy ra nên chỉ nghĩ là Liễu Ảnh bị trẹo chân thôi.
Liễu Ảnh lè lưỡi cười nghịch ngợm: “Mẹ, con sai rồi. Mấy ngày nay con nhất định sẽ ngoan ngoãn mà.”
“Không ngoan thì con vẫn còn muốn đi chắc, con nhìn thử cái chân của mình xem, có thể đi ra khỏi nhà được không?” Mẹ Liễu lườm cô. Còn thật sự nghĩ là bản thân mình muốn ở trong nhà chắc, bị thương thế này còn muốn ra ngoài, nghĩ gì vậy? Con bé không để ý tới nhưng trong lòng bà vẫn còn lo lắng đó.
“Con không ra ngoài, chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi thôi!” Liễu Ảnh uống xong sữa thì liếm khóe miệng làm nũng.
“Được rồi mẹ ơi, mẹ con mình xem tivi đi.” Liễu Ảnh muốn nhanh chóng nhảy qua đề tài này nên thuận tay mở tivi lên. Mẹ Liễu cũng không để ý đến cô, ngồi bên cạnh nghịch điện thoại. Bỗng nhiên Liễu Ảnh lại thấy trên người hơi lạnh, cô quay đầu qua liền thấy mẹ mình đang nhìn qua với vẻ kỳ quái.
“Mẹ, có chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh không hiểu hỏi bà. Ánh mắt mẹ cô kỳ lạ quá, vừa hoảng hốt, sợ hãi, lại như muốn nói mà phải ngưng. Liễu Ảnh không biết có chuyện gì khiến mẹ mình sợ hãi như vậy.
“Sao con lại bị thương?” Giọng nói của mẹ Liễu run run. Liễu Ảnh cầm lấy điện thoại xem thử thì thấy một đoạn video về vụ tai nạn xe hơi, vậy là… do mẹ cô phát hiện ra cô suýt bị tai nạn xe hơi sao?
Liễu Ảnh xem kỹ đoạn video này mới nhận ra khi nãy nguy hiểm như thế nào. Cô chỉ biết là tai nạn xe thôi chứ không biết nghiêm trọng đến cỡ nào. Sau khi xem đoạn clip này mới nhận ra vừa nãy ở ngã tư có mấy chiếc xe đã va chạm nhau, có một chiếc trong lúc tránh đi thiếu chút nữa đã đụng vào cô. Nếu không có Tư Đồ Không thì chắc chắn cô sẽ bị tông phải, có thể bị thương đến mức độ nào thì thật sự không thể nghĩ ra nổi.
“Mẹ, con không sao, mẹ không thấy con đang ngồi đây cả người lành lặn à?” Liễu Ảnh nhẹ giọng nói. Cô thật sự không thể ngờ tới vụ tai nạn xe cộ vừa rồi. Con người có họa phúc sớm tối, không thể đoán trước được.
“Con như thế này mà là lành lặn à?” Mẹ Liễu chỉ vào chân Liễu Ảnh. Sưng lên thành cái móng heo mà còn bảo là lành lặn?
“Thì không phải chỉ bị thương nhẹ thôi sao ạ? Bác sĩ cũng không nói là không có ảnh hưởng gì đến xương cốt, sẽ mau khỏi thôi.” Liễu Ảnh nhỏ giọng giải thích. Cô không dám cãi lại mẹ, trong mắt mẹ cô, cô chỉ cần bị thương nhẹ thôi cũng là quá sai rồi, huống chi bây giờ cô còn đang có con nữa?
“Con phải nhớ kỹ bây giờ con không chỉ có một mình, trong bụng con còn có một đứa trẻ đấy!” Mẹ Liễu tức giận chỉ vào người Liễu Ảnh nói. Tình huống vừa rồi nguy hiểm thế nào con bé đã nhìn thấy chưa?
Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì có khả năng là bà sẽ không bao giờ được gặp lại con gái nữa rồi!
“Con nhớ rồi ạ, sau này ra ngoài con nhất định sẽ cẩn thận, con sẽ không từ chối để mẹ đi cùng nữa đâu.” Đúng là vừa nhắc tới chuyện này thì Liễu Ảnh liền không dám phản bác nữa. Cô vội vàng trấn an mẹ mình: “Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe một tin nhé. Hôm nay con đi kiểm tra bác sĩ bảo em bé rất khỏe, tốt hơn lúc trước nhiều, con chỉ cần chăm sóc sức khỏe của mình là được.”
Lúc này mẹ Liễu mới bớt giận, cũng coi như là tin tốt đi, bù trừ cho trước đó. Nghĩ đến việc Tư Đồ Không đẩy Liễu Ảnh ra bà lại do dự rồi mới hỏi: “Nó không sao chứ?”
“Dạ?” Liễu Ảnh sửng sốt. Mẹ cô lại chủ động nhắc tới Tư Đồ Không sao? Là vì anh ta cứu mình à?
“Dạ cái gì?” Mẹ Liễu tức giận, bà nói một lần còn chưa đủ à? Nhất định phải nói rõ ràng ra à?
“Anh ta không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi ạ.” Liễu Ảnh dè dặt nhìn biểu hiện của mẹ mình rồi đáp lời.
Cô cảm thấy mình vẫn không nên nhắc đến tên Tư Đồ Không thì hơn, kẻo lại bị hướng họng súng về phía mình.
“Ừ.” Mẹ Liễu bình tĩnh lại, dường như cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. May mà không sao, nếu không thì Liễu Ảnh và đứa bé là một mạng, thực sự không chắc sẽ cứu nổi. Bây giờ bà lại cảm thấy Tư Đồ Không đi theo cũng hữu dụng, chí ít thì sự an toàn của Liễu Ảnh sẽ được đảm bảo khá chắc chắn.
“Thế con về thế nào?” Mẹ Liễu nhìn Liễu Ảnh ngồi yên lặng trên sô pha thì lại thấy giận. Thật đúng là không để người ta bớt lo được mà. Đến bệnh viện rồi sau đó Tư Đồ Không đưa trở về sao? Xem trong video thì chắc hẳn anh ta cũng bị thương nhỉ?
“Người khác chở con về.” Liễu Ảnh cẩn thận đáp lời, thấy biểu cảm trên mặt mẹ Liễu không thoải mái liền bổ sung: “Là Trợ lý Giang đưa về ạ, đưa con đến dưới lầu, không phải mẹ gặp rồi sao?”
“Ai lại nghĩ được là con vừa bị tai nạn về chứ?” Mẹ Liễu không nhịn được mà quát lên. Tình huống của Liễu Ảnh khi đó nguy hiểm vô cùng, bây giờ nghĩ lại mà bà vẫn bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh cả người.
“Mấy ngày nay con nghỉ ngơi cho tốt đi, dưỡng thương, đừng đi ra ngoài, đừng để người khác phải lo lắng.” Mẹ Liễu rầu rĩ không vui. Liễu Ảnh mím môi, cái “người khác” này ngoài mẹ cô ra thì chắc hẳn còn có những người khác nữa, ví dụ như Tư Đồ Không. Thật ra mẹ cô đã hơi mềm lòng rồi, cảm thấy là cô liên lụy đến Tư Đồ Không, sợ cô nợ Tư Đồ Không quá nhiều, không thể dứt bỏ quan hệ được.
Ánh mắt Liễu Ảnh trở nên ảm đạm. Vì sao chuyện tình cảm của con người lại phức tạp như vậy? Vì sao không thể thẳng thắn thích là thích, không thích là không thích, sao cứ phải suy nghĩ quá nhiều vậy?