CHƯƠNG 1683
Nghe thấy là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành gọi tới, Hàn Nhã Thành rõ ràng có hơi ngẩn người, cô không ngờ Thành thiếu chủ lại gọi điện thoại cho cô.
Mà sắc mặt cậu ba Dương vừa mới dịu lại lúc này lập tức trầm xuống, hơn nữa còn sa sầm hơn cả ban nãy.
Cô quen biết Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành từ khi nào?
“Chuyện cô dặn dò tôi đã xử lý theo ý của cô rồi, chúng ta hẹn gặp ở đâu, khi nào đây?” Giọng của Thành thiếu chủ nghe rất tự nhiên, như thể Hàn Nhã Thanh thật sự đồng ý gặp mặt anh ta rồi, nhưng lúc đó rõ ràng cô đã từ chối anh ta rồi mà.
“Cút đi.” Lửa giận vừa mới được trấn an của cậu ba Dương lập tức lại dâng lên, anh còn đang đề phòng Bùi Dật Duy, vậy mà lại thêm một người nữa, hơn nữa còn là Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành.
Cậu ba Dương mắng người xong trực tiếp ngắt điện thoại.
“Em giải thích chút đi, chuyện Thành thiếu chủ là thế nào vậy?” Hai mắt Dương Tầm Chiêu nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh, sắc mặt âm u như thể trời sắp mưa đến nơi: “Không ngờ em lại còn đồng ý hẹn gặp anh ta.”
Người phụ nữ này đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi với anh mà!
“Không có, em không hề đồng ý với anh ta, lúc đó em từ chối rồi.” Hàn Nhã Thanh liên tục tỏ thái độ, vừa rồi lời của Thành thiếu chủ đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm, cô không thể để Dương Tầm Chiêu lại hiểu lầm nữa.
“Vậy là, giữa hai người thật sự có liên hệ?” Không ngờ lúc này chỉ số thông minh của cậu ba Dương lại hồi phục trở lại rồi, đặt câu hỏi tương đối sắc bén.
“Vì chuyện của Trịnh Hùng nên em mới tìm anh ta, anh ta đề xuất gặp mặt nhưng em thẳng thừng từ chối rồi…” Hàn Nhã Thanh thấy thấy đôi mắt cậu ba Dương nhìn cô như hổ rình mồi, rõ ràng anh không tin tưởng vào lời cô nói cho lắm.
Hàn Nhã Thanh đột nhiên nhớ tới lời Liễu Ảnh.
“Người em thích là anh, người em yêu là anh, trong lòng em chỉ có anh thôi, những người đàn ông khác em còn chẳng thèm nhìn một cái, sao có thể đồng ý gặp anh ta được chứ.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy lúc này thổ lộ một chút có lẽ sẽ có chút tác dụng.
Cậu ba Dương ngây người, giờ phút này anh đang ôm Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh có thể cảm nhận rõ ràng cả người anh cứng lại, anh cứ như vậy ngây ra mấy giây, ngay sau đó ánh mắt anh tràn ngập vẻ vui mừng như điên, sự tức giận vừa rồi lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.
“Ừm, lời này anh tin, anh thích nghe.” Lúc này cậu ba Dương không còn tức giận chút nào nữa, trong lòng tràn đầy vui sướng, bởi vì quá bất ngờ và vui mừng, giọng nói anh cũng hơi run lên.
Một câu này của Hàn Nhã Thanh đã bình ổn mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, hiệu quả thật sự tốt ngoài dự đoán.
Có điều chỉ ngay sau đó, Dương Tầm Chiêu lại ra sức hôn cô. Sau đó giống như Liễu Ảnh từng nói trước đây, Hàn Nhã Thanh đoán chừng cô thật sự sẽ rất lâu không xuống được giường mất!
Hàn Nhã Thanh thấy hơi hối hận vì lời tỏ tình vừa nãy rồi!
Hàn Nhã Thanh thấy hơi hối hận vì lời tỏ tình vừa nãy rồi!
Nhưng những lời đã nói ra giống như bát nước đã hắt đi, không thể lấy lại được nữa, nhất là trong tình huống thế này. Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, cảm giác của nụ hôn bị ép buộc không ổn chút nào, thậm chí còn khiến cô cảm thấy khó chịu. Hàn Nhã Thanh muốn đẩy anh ra, đưa tay lên cọ cọ. Nhưng hiển nhiên là Dương Tầm Chiêu đang rất kích động, anh càng hôn cô dữ dội hơn, không cho cô bất cứ một cơ hội nào để phản kháng, chứ đừng nói là đẩy ra.
Hàn Nhã Thanh đẩy mạnh hơn một chút nữa, nhưng vẫn không được, vậy là cô dứt khoát từ bỏ. Cô ép mình chịu đựng nụ hôn của Dương Tầm Chiêu, thậm chí chủ động đáp lại để tâm trạng của anh bình tĩnh hơn, hoặc ít nhất là không bức bách như vậy nữa.
Nhưng chẳng ngờ, khi Hàn Nhã Thanh vừa chủ động, Dương Tầm Chiêu càng trở nên phấn khích hơn, anh càng không muốn tách ra khỏi cô, việc dừng lại hình như càng khó khăn hơn nữa. Hàn Nhã Thanh thật sự cảm thấy hối hận, sao cô lại tỏ tình vào lúc này chứ, đúng là đâm đầu vào chỗ chết mà. Có khi nào tối nay thật sự không ngủ được không? Cô hơi nghi ngờ, thậm chí còn rụt người lại.
“Nhã Thanh, em có thể nói lại câu vừa nãy một lần nữa không?” Đột nhiên Dương Tầm Chiêu buông cô ra, bóp lấy vai cô rồi nói, hai mắt lấp lánh như đang phát sáng.
Hàn Nhã Thanh chợt ngẩn người, cô rất ít khi nhìn thấy Dương Tầm Chiêu vui vẻ, không che giấu tình cảm của mình như vậy. Không chỉ là biểu cảm mà cả đầu mày, cuối mắt và khóe môi của anh đều là nét cười. Hàn Nhã Thanh hiểu rõ, Dương Tầm Chiêu thật sự đang cảm thấy rất vui. Anh cảm thấy vui vì lời tỏ tình vừa nãy của cô, thậm chí đây là niềm vui lớn nhất từ trước đến giờ. Sau một lát thẫn thờ, Hàn Nhã Thanh cảm thấy rất mãn nguyện, cũng có hơi xót xa, cô thật sự chưa từng tỏ tình với Dương Tầm Chiêu sao?
Cô chưa từng thể hiện tình cảm thật của mình sao? Vậy nên, chỉ một lần bày tỏ đã khiến anh cảm thấy vui như vậy, còn xin cô nói thêm một lần nữa. Bình thường, Dương Tầm Chiêu cao ngạo lạnh lùng là thế, Hàn Nhã Thanh không kìm được mà hồi tưởng lại về quá khứ, chẳng lẽ giữa bọn họ lại thiếu những lời biểu đạt tình cảm như vậy sao?